Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 326: Tự làm tự chịu




Vốn bàn ăn rất náo nhiệt, bởi vì câu nói này của Vương Nhất, trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Thế Nhân cũng ngạc nhiên liếc nhìn Vương Nhất, vẻ mặt mang theo một chút thích thú.
Theo bọn họ thấy, Vương Nhất chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Ngụy Thương Kiều sững người, sau đó nhìn Vương Nhất mà bật cười, xua tay nói: “Đều là người một nhà, đâu cần xa lạ như vậy? Bác gái không cần quà của cậu.”
Tuy bà ta đang cười, nhưng sâu trong đôi mắt lại hiện ra sự mỉa mai.
Bà ta có thân phận gì, lại đi nhận quà Vương Nhất tặng.
Nói giảm lại, cậu ta có thể tặng được quà gì chứ? Bà ta có thể nhìn trúng sao?
“Thật là nực cười, một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ của anh, có thể tặng được món quà như nào chứ?”
Lý Tinh Sở không nhịn được mà phì cười, ý cười trên mặt lại càng sâu.
Những người khác cũng như vậy, đợi Vương Nhất lần nữa bị cười chê.
Lý Tuyết Nhi cũng rất ngại ngùng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh rể, anh đừng tặng quà cho mẹ em, mẹ em cái gì cũng không thiếu.”
Không phải là cô ta xem thường quà Vương Nhất tặng, mà là với địa vị như Ngụy Thương Kiều, muốn cái gì mà không có chứ?
Cái Vương Nhất có, bà ta cũng có, cái Vương Nhất không có, bà ta cũng có, còn tặng quà nữa, không phải là tự rước lấy nhục sao?
Tuy nhiên, chỉ có Lý Thế Nhân nhìn Vương Nhất như có ý nghĩ, không biết ông ta đang nghĩ cái gì.
Vương Nhất cười hờ hững, kiên trì nói: “Quà không phân giàu nghèo, tâm ý có là được, bác gái bác đừng từ chối nữa.”
Nụ cười trên mặt Ngụy Thương Kiều cũng sâu hơn vài phần, cười khúc khích nói: “Nếu đã như vậy, vậy bác gái còn từ chối nữa, thật sự không ổn rồi, cậu muốn tặng tôi cái gì?”
Khi nói chuyện, dư quang của Ngụy Thương Kiều lại dừng ở trên người Lý Khinh Hồng.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng của Lý Khinh Hồng, trong lòng lạ dấy lên cảm giác thoải mái không rõ.
Bà ta thù hận mẹ con Lý Khinh Hồng, đồng thời rất sợ hãi.
Khi mẹ cô hô mưa gọi gió ở Yên Kinh, bà ta vẫn là một tình nhân bí mật với thân phận thấp kém, không dễ dàng ép bà ta đi, lại xuất hiện một Lý Khinh Hồng.
Cô và mẹ của cô giống hệt nhau, xinh đẹp như nhau, lạnh lùng như nhau, cường thế như nhau... cũng khinh bỉ bà ta một cách không hề che đậy.
Bà ta đến nay vẫn nhớ một câu mà Lý Khinh Hồng nói với bà ta.
Bà ta cố lấy lòng Lý Khinh Hồng, cái có được lại là một câu lạnh lùng của Lý Khinh Hồng.
“Tránh xa tôi ra.”
Tuy chỉ có 4 chữ, nhưng Ngụy Thương Kiều lại cảm nhận được sự sỉ nhục đến từ sâu trong linh hồn.
Ánh mắt cô nhìn bà ta, giống như đang nhìn một con sâu bọ.
Cái cúi nhìn tới từ người bề trên, triệt để đả kích lòng tự tôn vừa đáng thương vừa kiêu ngạo của Ngụy Thương Kiều, giống như lại nhìn thấy người phụ nữ kia.
Nhưng do bà ta chỉ là vợ sau của Lý Thế Nhân, mà Lý Khinh Hồng lại là con gái, ai quan trọng, nhìn mà biết.
Bà ta hèn mọn, tủi nhục, nằm mơ cũng muốn giẫm lên người của Lý Khinh Hồng.
Bây giờ, ở trên người Vương Nhất, bà ta làm được rồi.
Nhìn thấy Lý Khinh Hồng phẫn nộ, đau lòng, thậm chí rơi lệ vì Vương Nhất, trong lòng bà ta có được khoái cảm báo thù.
Bà ta muốn đánh Vương Nhất vào địa ngục!
Khóe miệng của Nguỵ Thương Kiều cong lên, mang theo sự mỉa mai như có như không, mỉm cười cầm lấy quà của Vương Nhất.
Tuy nhiên, điều Ngụy Thương Kiều nghĩ trong lòng, Vương Nhất sao không biết chứ?
Anh mỉm cười, thuận tay lấy ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt Ngụy Thương Kiều.
“Lần này tới vội vàng, không có gì lấy ra được cả, chỉ tặng viên thuốc này.”
“...”
Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn viên thuốc này, vẻ mặt quỷ dị.
Bao gồm cả Lý Khinh Hồng.
Cô cũng không hiểu, Vương Nhất tặng thuốc làm gì.
“Ha ha ha!”
Đột nhiên, trên bàn ăn phát ra tiếng cười to.
Lý Minh Hổ cười chảy nước mắt: “Cậu tặng cái này ư?”
“Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy tặng quà lại đi tặng thuốc, Vương Nhất, tôi thật sự tâm phục khẩu phục về cậu!”
Lý Tinh Sở cũng cười khinh thường.
Đám người Lý Tử Âm, Lý Linh tuy không lên tiếng, nhưng nụ cười mỉa trên mặt đã nói lên tất cả.
Ngụy Thương Kiều nhìn một hồi, cũng cười khúc khích: “Cậu tặng tôi cái này?”
“Phải.”
Vương Nhất gật đầu, nghiêm túc nói: “Bao nhiêu tiền cũng không mua được sức khỏe.”
Nghe vậy, Ngụy Thương Kiều càng cười vui hơn, sự khinh bỉ trong mắt cũng đậm hơn: “Bác gái không cần, sức khỏe của bác gái tốt lắm.”
Bà ta hy vọng mấy lời vớ vẩn như này của Vương Nhất nói thêm vài câu nữa, bởi vì Vương Nhất xấu mặt, người mất mặt là Lý Khinh Hồng.
Tuy nhiên, Vương Nhất cũng cười thích thú: “Thật sự không cần sao?”
“Không cần.”
“Vậy thì ném đi vậy.”
Bàn tay lớn của Vương Nhất phất nhẹ, nói.
Ngụy Thương Kiều cười lạnh một tiếng, ném viên thuốc vào thùng rác giống như ném rác.
Sau đó Vương Nhất không nói gì nữa, tiếp tục ngồi lại sô pha.
Lý Khinh Hồng lập tức trợn to mắt, cô rõ ràng nhìn thấy, khi Vương Nhất xoay người, khóe miệng cười lạnh lẽo.
Bàn ăn khôi phục tiếng cười nói vui vẻ trước đó, chủ đề xoay quanh, vẫn là Lý Khinh Hồng và Tần Hồng Long, tất cả mọi người đều vô cùng hy vọng Lý Khinh Hồng có thể gả cho Tần Hồng Long.
Từ đầu đến cuối, Lý Khinh Hồng chưa từng nói một câu, tất cả mọi người cũng càng vội khinh bỉ đối với Vương Nhất.
Vợ mình sắp tái giá, anh ngay cả rắm cũng không dám đánh một quả.
Ăn xong cơm tối, Lý Tuyết Nhi không thích thái độ của người nhà đối với Vương Nhất, đưa Vương Tử Lam trở về lâu đài trước, chỉ còn lại Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng đi tới trước mặt của Vương Nhất, bỗng nhiên hỏi: “Thuốc này rốt cuộc là gì?”
Vương Nhất cười tùy ý: “Chỉ là thuốc giảm đau bụng đơn giản.”
“Thật sao?”
Lý Khinh Hồng không tin.
“Là thật.”
Vương Nhất cười nói: “Anh có lúc nào lừa em chứ?”
Lý Khinh Hồng nghĩ kỹ lại, thật sự không có, vì vậy không băn khoăn nữa: “Vậy được rồi.”
Điều duy nhất nghĩ không thông, nếu viên thuốc này chỉ là thuốc giảm đau bình thường, Vương Nhất tại sao lại coi như quà mà tặng đi?
Lúc này trên TV đang phát bữa tiệc trung thu, các ngôi sao lớn bước lên sân khấu, Vương Thanh Hòa cũng trong số đó, diễn tấu một khúc “Nguyệt Ly Sầu.”
“Vương Nhất.”
Vào lúc này, Ngụy Thương Kiều đi tới bên cạnh Vương Nhất, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn khách sáo nói: “Tôi nghe nói cậu và Khinh Hồng định sinh đứa thứ hai?”
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng liếc nhìn nhau, đây chỉ là lấy cái cớ để đánh trả người khác, không ngờ đã truyền tới tai của Ngụy Thương Kiều.
Nhưng hai người vẫn ngầm hiểu ý mà gật đầu.
“Tôi khuyên cậu vẫn là đừng nghĩ nữa, sớm ly hôn, đối với hai bên đều là kết quả tốt.”
Lời nói của Ngụy Thương Kiều rất bình thản, đâu có một chút khách sáo trước đó: “Bác gái là người từng trải, cho nên rất rõ, Khinh Hồng không phải là người mà loại người như cậu có thể xứng được, tìm một cậu chủ môn đăng hộ đối mới là nơi thuộc về của nó.”
Sắc mặt của Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi, tuy nhiên Vương Nhất lại không nghe lọt nửa câu, bình tĩnh nói: “Nói cho bà một câu chân thành, đừng tới chọc tôi, bây giờ Tuyết Nhi đã không ở đây nữa rồi.”
Ngụy Thương Kiều chợt sững người, sau đó trên mặt cuối cùng hiện ra một tia tức giận: “Cả vương tộc đều phản đối với cậu và Khinh Hồng, cậu còn không biết tốt xấu, nếu tôi cứ muốn hai người ly hôn thì sao!”
“Vậy thì bà chết!”
Thần sắc của Vương Nhất bỗng trở lạnh, không quan tâm Lý Thế Nhân ở đây, nói ra chữ chết khiến tất cả mọi người thót tim.
“Cậu, cậu---”
Sắc mặt của Ngụy Thương Kiều thay đổi, trong nháy mắt bà ta như rơi vào hầm băng, thở mạnh cũng không dám.
Ánh mắt của Vương Nhất thật sự quá đáng sợ.
Hoàn hồn lại, bà ta thẹn quá hóa giận: “Tôi là chủ mẫu của Lý Thị, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy!”
Vương Nhất lại bật cười một tiếng: “Tính mạng của bà nằm trong tay tôi, tôi sao không dám?”
Ngụy Thương Kiều đang cứng mồm ở trước mặt Vương Nhất, khóe miệng cười lạnh, đang muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên, sắc mặt của bà ta thay đổi, kêu thất thanh một tiếng: “Á---”
Bỗng chốc, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn Ngụy Thương Kiều.
Chỉ có Vương Nhất, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Gia mẫu, người sao vậy?!”
Mấy người Lý Tinh Sở nhanh chóng đi lên, sửng sốt hỏi.
Ngụy Thương Kiều hai tay ôm chặt bụng, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh.
“Tôi, bụng của tôi đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.