Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, mặt mày lo lắng: “Vô duyên vô cớ, gia mẫu sao lại đau bụng?”
“Bác sĩ, mau gọi bác sĩ.”
Hào tộc bình thường đều sẽ có bác sĩ gia đình, để phòng trừ khi cần tới, mà những bác sĩ này đều là chuyên gia hàng đầu ở bên ngoài, gia tộc dùng mức lương trên trời để nuôi bọn họ.
Rất nhanh, các bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chạy tới.
Lúc này, sắc mặt của Ngụy Thương Kiều cực kỳ tái nhợt, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, chịu đựng cơn đau rất lớn.
Bà ta ôm bụng, run rẩy nói: “Bụng của tôi, đau quá...”
Lời này vừa dứt, vẻ mặt của đám người Lý Tinh Sở, Lý Tử Âm, Lý Minh Hổ đều vô cùng nghiêm trọng, đồng thời vẻ mặt còn có chút quỷ dị, nhìn nhau.
Cuối cùng, trong đầu của tất cả mọi người không hẹn mà cùng dấy lên một ý nghĩ: trong đồ ăn có độc!
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị loại bỏ, đồ ăn tối nay là do Ngụy Thương Kiều tự mình làm, sao lại tự mình hạ độc mình chứ?
Hơn nữa bọn họ cũng ăn đồ ăn, sao chỉ có một mình Ngụy Thương Kiều trúng độc?
Lý Khinh Hồng cũng chú ý tình hình bên này, ánh mắt vô thức quay đầu, liếc nhìn Vương Nhất.
Trực giác nói cho cô biết, Ngụy Thương Kiều xảy ra chuyện, không thoát khỏi liên quan tới Vương Nhất.
Mà Vương Nhất vẫn ngồi trên sô pha với vẻ mặt bình tĩnh, nheo mắt nhìn mọi chuyện trước mắt.
Trừ Vương Nhất ra, người trấn định còn có hai người: Tần Hồng Long và Lý Thế Nhân.
Lạc Thanh Thủy cũng cười ha ha nhìn Ngụy Thương Kiều mặt mày tái nhợt, đối với người phụ nữ hại chị gái bà ta rời khỏi Yên Kinh này, bà ta căn bản không có chút thiện cảm nào.
Rất nhanh, bác sĩ đã kiểm tra xong, Lý Tinh Sở lập tức đi tới: “Gia mẫu sao rồi?”
Bác sĩ nhíu chặt mày: “Cậu Tinh Sở, tình trạng của phu nhân rất kỳ lạ, trên người không xuất hiện bất cứ phản ứng khác thường nào cả?”
“Cái gì?!”
Ngay lập tức, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Đang yên đang lành sao lại đau bụng?
“Đau quá, đau chết tôi rồi...”
Tiếng rên đau đớn của Ngụy Thương Kiều lại truyền tới, khi mọi người nhìn lại, bà ta đã ôm bụng nằm gục trên sàn, trên mặt đổ mồ hôi lạnh.
“Kiểm tra lại!”
Sắc mặt của Lý Tinh Sở lại thay đổi, nghiến răng nói.
Ngụy Thương Kiều là nhân tố quan trọng thúc đẩy cho việc Lý Khinh Hồng gả vào nhà họ Tần, không thể xảy ra chuyện được.
Đột nhiên, Ngụy Thương Kiều nhớ ra điều gì đó, bỗng ngẩng đầu lên, sắc mặt vặn vẹo nhìn sang Vương Nhất: “Viên thuốc đó đâu!”
“Bị bà ném đi rồi, không phải là không cần sao?”
Vương Nhất vẫn thản nhiên như không ngồi trên sô pha, cười híp mắt nói.
“Thì ra là cậu!”
Mắt của Ngụy Thương Kiều nứt ra, hít một ngụm khí lạnh.
Tất cả mọi người đều từ trong mắt bà ta nhìn ra sự oán độc, cũng nhìn sang Vương Nhất.
Bọn họ cũng nhớ ra rồi, Vương Nhất trước đó đã tặng quà cho Ngụy Thương Kiều, là một viên thuốc, làm trò hề cho mọi người.
Lúc đó, không ai coi lời của Vương Nhất ra gì cả, Ngụy Thương Kiều đương nhiên cười bỏ qua, ném viên thuốc vào trong thùng rác.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi về phía Vương Nhất.
“Cậu thật to gan, vậy mà dám hạ độc ở trong vương tộc Yên Đô!”
“Đây là mưu sát, mưu sát!”
“Lý Khinh Hồng, đây chính là người chồng mà chị tìm đấy, chị thật sự là ‘giỏi’!”
Đám người Lý Tinh Sở, Lý Tử Âm lũ lượt trách mắng, cười lạnh.
Nhất thời, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng trở thành mục tiêu chỉ trích của ngàn người.
Tần Hồng Long đứng ở trong góc từ đầu đến cuối đều không lên tiếng vào lúc này cũng nhếch khóe miệng, cười lãnh khốc.
“Các người im mồm!”
Gương mặt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng lập tức rét lạnh, tức giận nhìn tất cả mọi người: “Chỉ vì chuyện này, các người khẳng định là Vương Nhất làm, không cảm thấy quá qua quýt sao?”
“Em họ, đã tới nước này rồi, em còn bảo vệ cậu ta?”
Lý Tinh Sở nở nụ cười lạnh lùng: “Vậy em nói đi, nếu không phải là cậu ta hạ độc, tại sao lại tặng gia mẫu thuốc giải?”
“Cái này...”
Trong lòng Lý Khinh Hồng chợt sửng sốt, cô tin con người của Vương Nhất, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện vô sỉ như hạ độc, nhưng hiện nay cô cũng không nghĩ ra Vương Nhất tại sao lại tặng thuốc trước khi xảy ra chuyện.
Cho dù chứng minh không phải do Vương Nhất làm, anh cũng là người đáng nghi nhất.
Nhưng Lý Khinh Hồng trầm mặc một lát, vẫn đỏ mắt nói: “Dù sao tôi tin anh ấy, tuyệt đối không làm loại chuyện này!”
“Em tin cậu ta, có tác dụng gì?”
Lý Tử Âm cũng cười mỉa mai: “Em thấy, anh ta là muốn giết người!”
Đột nhiên, Lý Minh Hổ quát lạnh một tiếng: “Người đâu, lôi cậu ta ra ngoài cho tôi, đánh tới khi cậu ta thừa nhận thì thôi!”
Đột nhiên, ngoài cửa có rất nhiều vệ sĩ xông vào, nhưng Vương Nhất biết, đây chỉ là lực lượng bề ngoài của vương tộc Yên Đô, Ám Ảnh Long Vệ thật sự còn chưa xuất hiện.
Bọn họ mặt mày lạnh lùng đi về phía Vương Nhất, Lý Khinh Hồng lập tức xông tới, lại bị hai vệ sĩ chặn lại: “Cô cả, không thể qua đó!”
“Buông tôi ra!”
Bị ngăn cách ở bên ngoài đám người, nhưng mắt của Lý Khinh Hồng vẫn nhìn chằm chằm bóng hình của Vương Nhất, nói: “Em tin anh sẽ không làm chuyện như vậy!”
Có được sự khẳng định của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất cũng mỉm cười cảm kích, khi nhìn sang những người khác, ánh mắt lập tức rét lạnh: “Các người, thật sự cho rằng là tôi làm ư?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Lý Tinh Sở hỏi ngược lại với giọng điệu lạnh nhạt.
Vẻ mặt Vương Nhất vẫn rất lạnh: “Vậy được, tôi chỉ hỏi các người một câu hỏi, chỉ cần các người trả lời được thì tôi thừa nhận!”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu muốn hạ độc bác gái thì buộc phải lại gần bác ấy, nhưng tôi bị các người đuổi ra sô pha, không được ngồi vào bàn ăn thì sao hạ độc?”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều hơi thay đổi sắc mặt, rơi vào trong trầm tư.
Đúng vậy, Ngụy Thương Kiều vì sỉ nhục Vương Nhất, không cho ngồi vào bàn ăn, sự tiếp xúc của hai người chỉ là khoảng thời gian Vương Nhất tặng quà, nhưng lúc đó, là ở dưới chú ý của tất cả mọi người mà tiến hành, căn bản không có nhìn thấy hành vi có chút khác thường.
“Đã nói tới nước này rồi, các người còn không hiểu sao?”
Vương Nhất cười lạnh không thôi: “Có người muốn mượn danh nghĩa mưu hại bác gái hãm hại tôi, sớm đã động tay chân ở trên người bác gái, chỉ có điều bị tôi nhìn ra mà thôi.”
“Vậy nên tôi mới tặng thuốc làm quà, chỉ có điều, là bản thân bác ấy không muốn mà thôi.”
“...”
Lời của Vương Nhất lập tức khiến mọi người có mặt đều rơi vào trầm mặc, không biết nên tin ai.
“Cậu có chứng cứ gì?”
Lúc này, một tiếng chất vấn trầm thấp có lực truyền tới, tất cả mọi người vô thức đổ dồn ánh mắt vào người của người đàn ông vĩ đại ở chính giữa.
Lý Thế Nhân, cuối cùng cũng lên tiếng.
Người xảy ra chuyện là vợ của ông ta, ông ta không thể không hỏi.
Vương Nhất bình tĩnh gật đầu: “Các người có ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng không?”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, mọi người lập tức sững người, vô thức khịt mũi, thật sự ngửi được một mùi hương hoa gần như rất nhạt.
Do quá nhạt, tất cả mọi người đều trực tiếp phớt lờ.
“Đó là độc phấn hoa.”
Trong mắt Vương Nhất xẹt qua một tia sắc lạnh, sau đó nhìn sang Ngụy Thương Kiều: “Nếu tôi đoán không sai, bác gái chắc dị ứng nặng với phấn hoa nhỉ? Chỉ có người dị ứng phấn hoa, ngửi mùi hương này mới có phản ứng, đây cũng là lý do tại sao ở trong nhiều người ở đây, chỉ có một mình bác gái trúng độc!”