Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 332: Mặt người bên ngoài cửa sổ




Tuy nhiên, mới đi một bước, đằng sau truyền tới giọng nói trầm thấp của Tần Hồng Long.
“Cô Hồng Phật, cô muốn đi đâu?”
Hồng Phật lập tức cứng đờ mặt, vốn muốn vụt người trốn sang một bên, cũng không tự chủ mà dừng lại, quay đầu lại, cười rạng rỡ một tiếng.
“Cô Hồng Phật, cô đến Yên Kinh liên thủ với tôi, không phải đến là vì để giết Vương Nhất hay sao?”
Tần Hồng Long nheo mắt đánh giá Hồng Phật.
“Bây giờ, chính là cơ hội tốt, anh ta ở trước mặt chúng ta, cô và tài xế của tôi cùng nhau ra tay, giết anh ta!”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta lập tức rét lạnh, một cỗ hàn ý dày đặc hiện lên.
Anh ta đối với Vương Nhất, hận tới tận xương tủy.
5 năm trước, chuyện anh ta bị Vương Nhất đánh gãy chân truyền tới vương tộc Tần Thị, bị coi là nỗi nhục nhã của gia tộc!
Nhưng anh ta không có cách nào cả, ngay cả báo thù cũng không làm được.
Bởi vì Vương Nhất là người của quốc gia, Tần Thị không thể vì một mình Vương Nhất, đi mạo hiểm như vậy.
Anh ta chỉ có thể đợi, cả ngày u uất, trở nên sợ ánh mặt trời, tiếng cười của tất cả mọi người đều trở nên chói tai, giống như cười nhạo anh ta đi đường với tư thế như vịt kia.
Bây giờ, đợi tới khi Vương Nhất giải ngũ, lại biết được anh ta đến Yên Kinh, tất cả thù mới hận cũ, cùng lúc bùng nổ trong lòng.
Anh ta không biết Vương Nhất bây giờ có quân hàm gì, nhưng chỉ làm lính 5 năm thì giải ngũ, thiết nghĩ cũng không phải nhân vật quan trọng gì, giết cũng dễ.
Sắc mặt của Hồng Phật hơi thay đổi, trong đôi mắt to tràn ngập sự tinh quái, vậy mà mang theo một chút ngỡ ngàng, quay đầu nhìn Tần Hồng Long, lại nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất lúc này nhìn sang cô ta, ánh mắt vẫn giống như trước, lạnh nhạt, bình tĩnh.
Ba bên giao nhau, càng giống như chiến trường ân oán của Tần Hồng Long và Vương Nhất hơn, Hồng Phật không có cảm giác tồn tại, bây giờ ánh mắt của Vương Nhất bất thình lình dừng ở trên người cô ta, vậy mà khiến cô ta có một loại cảm giác sợ hãi trong lòng.
“Tôi cảm thấy, vẫn là bỏ đi.”
Hồng Phật đứng ở một bên, không có ý ra tay.
“Nếu đã như vậy, cô Hồng Phật, hy vọng cô sẽ không vì quyết định mà hối hận.”
Tần Hồng Long cũng không để tâm, cười như không cười với Hồng Phật.
Hồng Phật đâu thể nghe không ra ý uy hiếp trong lời anh ta, lập tức thẹn quá hóa giận: “Anh có ý gì?”
Tuy nhiên, Tần Hồng Long chỉ nhìn cô ta giống như nhìn người chết, sau đó nói với tài xế ở phía sau: “Ra tay đi.”
Nói xong, xoay người rời đi, quay lại trên xe chờ đợi.
Ở trong mắt anh ta, tài xế của anh ta ra tay, Vương Nhất đã là người chết.
“Được.”
Tài xế đáp một tiếng, cất bước đi về phía Vương Nhất, thái độ cứng rắn: “Cậu tự mình đánh gãy tứ chi, hay là muốn tôi giúp cậu?”
Ông ta biết, lầy này với tính của cậu chủ, không thể để Vương Nhất hoàn hảo được.
Vương Nhất lại cười rất thản nhiên, không để ý anh ta, mà quay sang nhìn Hồng Phật: “Chuyện đáng sợ nhất của con người chính là sai càng thêm sai, may mắn, cô không có sai thêm nữa.”
Gương mặt nhỏ của Hồng Phật chợt đỏ ửng, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi chỉ là muốn dạy dỗ anh, không có ý muốn giết anh...”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, trái tim của cô ta cũng yên tâm không ít.
Hình tượng sát thần của Lãnh Nhan vẫn in sâu trong tim của cô ta, cô ta sao dám chính diện ra tay với bọn họ nữa chứ?
“Thật sự tìm chết!”
Thấy Vương Nhất trực tiếp phớt lờ, tài xế lập tức nổi giận, chỉ nghe một tiếng bụp bụp, bắp thịt trên người ông ta vậy mà trực tiếp to thêm.
Giẫm một cước thật mạnh, mặt đất dưới chân theo tiếng mà sụp xuống.
Toàn thân Hồng Phật không khỏi run lên, đây chính là thực lực của cường giả Yên Kinh, gạt bỏ những bàng môn tà đạo như cô ta không nói, cô ta ngay cả một hiệp cũng không chống đỡ được.
Vương Nhất cũng có hơi ngạc nhiên nhìn ông ta, bất luận là lực bạo phát, hay tốc độ, đều hơn Nhan Tề - hội trưởng cũ cả hiệp hội võ đạo ở Thiên An.
Có điều, chỉ vậy mà thôi.
Trong mắt Lãnh Nhan bùng nổ sát ý vô tận, đang muốn ra tay, một bóng người thẳng tắp lại đi qua cô ta.
“Thiếu chủ?”
Ánh mắt của cô ta mờ mịt, trong lòng nghi hoặc, loại kiến hôi này cần gì thiếu chủ đích thân ra tay?
Có điều, cô ta vẫn ngoan ngoãn lùi sang một bên, nhìn chằm chằm Hồng Phật ở một bên --- Có quỷ mới biết cô ta liệu có âm thầm phóng ra cái sâu nhỏ kinh tởm gì không.
Lúc này, gió nổi lên, thổi bay quần áo của Vương Nhất, ánh mắt của anh lại rất bình tĩnh.
“Quay lại nói với Tần Hồng Long, là anh ta đã hại ông.”
Chủ nhục thần chết, lời này vừa dứt, trên mặt tài xế lại cực kỳ u ám: “Oắt con, cho dù tôi giết cậu tại đây, cậu chủ cũng sẽ không nói gì!”
Nói xong, cả người lăng không nhảy lên, tung một cước.
Cước phong lăng lệ, không khí cũng không ngừng phát ra tiếng nổ bụp bụp. Nhanh‎ 𝓶à‎ không‎ có‎ quảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ 𝙩ì𝓶‎ nga𝘺‎ ⩶‎ T𝐫𝗨𝓶T‎ 𝐫u𝘺en﹒vn‎ ⩶
Nhưng Vương Nhất vẫn đi rất dửng dưng, giống như không nhìn thấy một cước đã tới.
Trái tim của Hồng Phật đập thình thịch, vậy mà cũng toát mồ hôi thay Vương Nhất.
Dù sao Vương Nhất chết, người tiếp theo sẽ tới lượt cô ta.
Cô ta chỉ từng thấy Lãnh Nhan ra tay, chưa từng thấy Vương Nhất ra tay.
Tuy nhiên ngay sau đó, một màn xuất hiện trước mặt lại giống như búa tạ gè xuống, đánh tan sự nghi ngờ của cô ta.
Bụp!
Vương Nhất thuận tay đưa ra, vậy mà túm chuẩn xác cổ chân của tài xế.
Ngay lập tức, sắc mặt của ông ta thay đổi, hiện ra một chút kinh sợ: “Oắt con, cậu dám---”
Rắc!
Ngay sau đó, cổ tay của Vương Nhất bỗng dừng sức, khớp giữa lòng bàn chân và cổ chân, vậy mà bị anh vặn 90 độ.
“Á...”
Tài xế vừa chuẩn bị kêu thảm thiết, Vương Nhất một quyền đấm vào mặt của ông ta, ông ta bị đánh nuốt trở lại.
Cơ thể của ông ta bay ra rất xa.
Một màn này đã chấn động sâu sắc tới tâm hồn của Hồng Phật, cơ thể nhỏ bé thậm chí đã run rẩy.
Vốn cô ta còn tưởng Vương Nhất hống hách như vậy là vì Lãnh Nhan, bây giờ cô ta mới biết, anh so với Lãnh Nhan còn mạnh hơn!
Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống đứng ở trước mặt tài xế, thần sắc lạnh nhạt: “Vừa rồi ông nói, muốn phế tứ chi của tôi?”
Rắc rắc rắc rắc!
Vừa dứt lời, Vương Nhất liên tục hạ chân, đạp gãy tứ chi của tài xế.
“Á---”
Tiếng kêu thảm thiết của ông ta vang vọng trong bầu trời đêm, khiến người khác không rét mà run.
Hồng Phật trợn mắt há hốc mồm, cơ thể vậy mà không khỏi lùi lại, bụp một tiếng, ngồi phịch mông xuống đất.
Hành vi tàn bạo của Vương Nhất đã dọa cô ta, đặc biệt là trước đó cô ta còn vọng tưởng ám sát Vương Nhất, cô ta càng bị dọa.
Vẻ mặt của Lãnh Nhan lại như bình thường, mức độ này đối với thiếu chủ mà nói, căn bản không tính là gì cả.
“Nghe nói ông muốn giết tôi?”
Vương Nhất nheo mắt nhìn ông ta, giọng nói ẩn chứa sát ý vô tận.
Đơn đớn kịch liệt khi tứ chi bị gãy, đau tới mức khiến cả người ông ta toát mồ hôi, dùng tất sức toàn thân mới lên tiếng với vẻ mặt kinh sợ.
“Cậu, rốt cuộc là ai?
Lời của Tần Hồng Long, hoàn toàn sai rồi.
Đây đâu phải là kẻ ở rể phế vật chứ? Chỉ với thực lực này, nhìn khắp cả nước H, có mấy người trẻ nào có thể làm được?
Mà người như này, không thể là kẻ vô danh, ông ta biết bản thân hôm nay chết chắc rồi, nhưng ông ta chỉ muốn biết mình chết trong tay ai.
Tuy nhiên, Vương Nhất lại cười hờ hững: “Diêm Vương biết nhiều hơn tôi đấy.”
Nói xong thì một cước giẫm mạnh vào xương ngực của ông ta, bị giẫm chết.
Tần Hồng Long vẫn không biết tài xế mạnh nhất của mình đã bị giết chết, lúc này anh ta đang ngồi trong xe, yên lặng chờ tài xế quay lại.
Nhưng trôi qua rất lâu cũng không thấy tài xế quay lại.
Sắc mặt của anh ta lộ vẻ nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới trường hợp xấu, dù sao thực lực của tài xế anh biết rõ, cho dù cả Yên Kinh cũng xếp ở vị trí đầu.
Cốc cốc cốc---
Đột nhiên, vang lên tiếng có người gõ cửa sổ.
Sắc mặt của Tần Hồng Long u ám, tùy ý gõ cửa sổ xe của người khác là một hành vi rất mất lịch sự.
Huống chi, anh ta là cậu chủ của vương tộc Tần Thị.
Đang muốn mở miệng chửi, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy một gương mặt ở ngoài cửa, một gương mặt mỉa mai nhìn anh ta cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.