Sau tiếng vang lên, là sự tĩnh mịch vô tận.
Tần Hồng Long mềm nhũn ở trên đất, chiếc gậy trong tay rơi ở một bên, anh ta há miệng hít thở, cảnh tượng xung quanh không ngừng biến hóa, ở trong mắt anh ta trở nên vô cùng đáng sợ, giống như con cá thiếu oxi.
Anh ta cảm thấy trên mặt lạnh toát, dùng tay sờ, dính dính.
Là máu.
Bỗng chốc, anh ta giống như bị kẹp cổ họng, sự nghẹt thở như bị đuối nước xộc tới, khiến anh ta không thể hít thở.
Vừa rồi là Vương Nhất bắn lệch sao?
Đương nhiên không phải, anh là cố ý, nếu Vương Nhất có ý muốn giết anh ta, ở phát súng đó, đầu của anh ta đã bị bắn xuyên rồi.
Chính vì như vậy, anh ta mới sợ hãi như vậy, bóng dáng của Vương Nhất giống như bóng ma không đuổi đi được, bao trùm trong tim anh ta.
Lúc này, anh ta cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của Vương Nhất, vừa rồi anh kêu anh ta nổ súng, là sớm biết phát súng đó sẽ không bắn ra đạn, tính toán sẵn rồi mới dám nói như vậy.
Đây là một người như thế nào?
Tần Hồng Long ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Vương Nhất, vậy mà cảm thấy sự run sợ từ tận trong tim.
Lúc này, Lãnh Nhan giống như người lớn xách con nhỏ, xách Hồng Phật đi tới đây, vừa hay nhìn thấy một màn này.
Hồng Phật trợn to mắt, cô ta không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ tiếng súng trước đó thì thấy, Tần Hồng Long nhất định chịu tổn thương tâm hồn không thể chữa lành.
“Thiếu chủ, thi thể đã xử lý xong rồi.”
Lãnh Nhan đi tới bên cạnh Vương Nhất, cung kính nói.
Vương Nhất hờ hững gật đầu, sau khi nổ súng thì thuận tay ném khẩu súng sang một bên, sau đó đi lên xe.
“Trở về thôi.”
Lãnh Nhan liếc nhìn Hồng Phật xách trong tay, nghĩ một chút rồi cũng ném Hồng Phật ở hàng ghế sau.
Vương Nhất liếc nhìn Tần Hồng Long vẫn bị dọa không thể đứng dậy, bỗng nói: “Nghiền gãy một chân của anh ta!”
“Vâng, thiếu chủ!”
Ánh mắt của Lãnh Nhan chợt rét lạnh, đạp chân ga, chiếc xe trực tiếp nghiền nhanh qua cái chân hoàn hào còn lại của Tần Hồng Long.
Rắc---
Một tiếng xương rắc giòn tan vang lên, xương chân lập tức bị bánh xe nghiến gãy.
“Á---”
Tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan vang vọng ở bầu trời đêm tối tăm, Tần Hồng Long nằm gục trên đất, đau tới mức cơ mặt cũng đang co giật.
Một tay đấm mạnh xuống đất, nước mắt trộn lẫn với máu rơi xuống.
“Vương Nhất, tôi muốn anh chết, tôi muốn anh chết!”
“Á!”
Anh ta vừa chảy huyết lệ, vừa tức giận gầm lên.
...
Trong xe, Lãnh Nhan lái xe vững vàng, ánh mắt của Vương Nhất lại dừng ở trên người Hồng Phật.
Hồng Phật mặt mày rất bất an, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, hai tay khua khoắng giống như đứa trẻ biết sai, cực kỳ chột dạ.
“Cô không có gì muốn nói sao?” Vương Nhất hỏi.
Tim của Hồng Phật lập tức đập thình thịch, nhìn gương mặt của Vương Nhất, bỗng nhiên mồm méo đi, vậy mà bật khóc.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi biết sai rồi!”
“Tôi chỉ là tức chuyện lần trước thua trong tay hai người, muốn vớt lại mặt mũi --- Cộng thêm Tần Hồng Long cho tôi tiền, còn hứa với tôi một chuyện, nên... nên tôi làm vậy.”
Nói tới cuối cùng, giọng của cô ta càng lúc càng bé, cũng càng lúc càng sợ, cơ thể co rúm lại ở góc xe, sợ hãi nhìn Vương Nhất.
Khi Vương Nhất miểu sát vệ sĩ mạnh nhất bên cạnh Tần Hồng Long thì cô ta đã hối hận rồi, cộng thêm bây giờ Lãnh Nhan mang cô ta đi, có trời mới biết liệu có bị giết người diệt khẩu hay không---
Trong lòng Lãnh Nhan không có bất cứ sự thương tiếc nào, Vương Nhất lại nhìn ra sự sợ hãi trong mắt Hồng Phật, xua tay: “Yên tâm đi, tôi sẽ không giết cô, tôi chỉ là muốn biết, cô tại sao cố chấp đối với tôi như vậy, chắc không chỉ là muốn vớt lại mặt mũi đâu nhỉ?”
“Thật sao?”
Hồng Phật lập tức không khóc nữa, không chắc chắn mà nhìn Vương Nhất.
“Thật.”
Vương Nhất kiên nhẫn nói, nói thật, sát thủ giống như Hồng Phật, anh thật sự không để trong lòng, nhưng tính đặc biệt trong cách thức cô ta giết người, đối với người khác mà nói, quả thật là một rắc rối lớn.
Lá gan của Hồng Phật to hơn một chút, ánh mắt bỗng nhiên nhìn sang Vương Nhất: “Anh nói không sai, vớt lại mặt mũi là một chuyện, còn một chuyện có liên quan tới Ám Dạ Quân Mẫu --- à không, chị Lãnh Nhan.”
Hết cách sống dưới mái nhà người ta, chỉ có thể chai mặt gọi Lãnh Nhan một tiếng chị.
“Lãnh Nhan sao?”
Vương Nhất sững người, Lãnh Nhan đang lái xe cũng quay đầu nhìn với ánh mắt ngạc nhiên.
Hồng Phật gật mạnh đầu: “Tôi cũng là mấy ngày trước mới biết, tổ chức của tôi là chung một tổ chức với tổ chức của chị Lãnh Nhan trước kia, nói ngặt ra thì chúng tôi là sư tỷ muội đồng môn.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Vương Nhất và Lãnh Nhan thay đổi.
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Nhan rét lạnh, những chuyện cô ta trải qua trước kia là lịch sử đen tối của cô ta, Vương Nhất lại nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Nói dối, tổ chức sát thủ trước kia của Lãnh Nhan đã bị tôi phá hủy rồi.”
Hồng Phật kinh ngạc liếc nhìn Vương Nhất, cô ta biết tổ chức trước kia của Lãnh Nhan bị một cường giả thần bí phá hủy, không ngờ người này là Vương Nhất.
Lúc này, trong lòng lại càng thêm kinh sợ Vương Nhất: “Tổ chức sát thủ dưới tên bọn họ có rất nhiều, tổ chức của chị Lãnh Nhan chỉ là một trong số đó, bao gồm cả tổ chức của tôi, cũng giống như vậy, đi lên nữa, có ‘đại não’ hạ lệnh, lệnh tôi mang chị Lãnh Nhan trở về.”
“Đừng nói nữa!”
Lãnh Nhan dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Vương Nhất liếc nhìn cô ta, nói với Hồng Phật: “Nói tiếp.”
“Người của tổ chức nói với tôi, chỉ cần tô có thể mang chị Lãnh Nhan trở về thì có thể cho tôi tự do, nhưng muốn hoàn thành việc này rất khó, chuyện đầu tiên phải làm là giết anh, vừa hay tôi cũng muốn trút giận, cho nên đã tới.”
Vương Nhất nghe vậy, cũng gật đầu: “Nếu là như vậy, cô cũng không cần về tổ chức nữa, bởi vì Lãnh Nhan không thể theo cô trở về.”
Hồng Phật lập tức rơi vào trầm mặc, cắn chặt môi, bỗng nhiên nhìn Vương Nhất với ánh mắt phức tạp: “Nếu tôi trốn như vậy thì tôi sẽ bị tổ chức truy nã, truy sát tới chân trời góc bể.”
“Vậy cô đi theo tôi.”
Vương Nhất hờ hững nói: “Điều kiện cô hợp tác với Tần Hồng Long tôi cũng biết rõ, giúp quê hương của cô tiến hành xây dựng, có đúng không?"
Hồng Phật lập tức trở nên kích động: “Anh bằng lòng thu giữ tôi sao?”
“Thiếu chủ---”
Sắc mặt của Lãnh Nhan thay đổi, ngăn cản: “Cô ta trước đó là muốn giết anh.”
“Tôi biết, nhưng tôi không để tâm.”
Vương Nhất hờ hững nói: “Tôi có thể giúp cô, nhưng bây giờ tôi không thể hoàn toàn tin tưởng cô, cô biết phải làm gì không?”
Hồng Phật nở nụ cười tươi: “Đương nhiên biết, giúp anh quét sạch mọi sự ngăn cản.”
“Một câu hỏi cuối cùng.”
Ánh mắt của Vương Nhất chợt rét lạnh, nhìn Hồng Phật nói: “Tổ chức của cô, chịu sự quản lý của ai?”
Nghe vậy, sắc mặt của Lãnh Nhan lập tức thay đổi, muốn mở miệng ngăn cản, Hồng Phật đã lại lắc đầu.
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết đó là một tổ chức rất thần bí, mỗi năm đều sẽ bắt người trên toàn thế giới, hơn nữa cấp bậc rõ ràng, đặt tên theo người điều hành.”
Oành...
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lãnh Nhan lập tức trở nên tái nhợt, mắt của Vương Nhất cũng nheo lại đầy nguy hiểm, một cỗ sát ý lạnh lẽo tỏa ra trong không gian nhỏ hẹp.
Cảm nhận được trận sát ý này, Hồng Phật còn tưởng mình làm sai ở đâu rồi, bị dọa tới mức cả người run rẩy, vội vàng từ trong ngực lấy ra một viên thuốc màu đỏ.
“Đây là thuốc độc của vùng đất Cổ Cương, thuốc giải tôi có thể giao cho anh, tôi bây giờ đã không còn đường để đi, chỉ có thể đầu quân cho anh, anh đừng giết tôi.”
Tuy nhiên, cô ta rất nhanh thì phát hiện, ánh mắt của Vương Nhất vậy mà dừng ở trên người Lãnh Nhan.
Két---
Lãnh Nhan đạp chân phanh, đỗ xe ở bên đường, sắc mặt trắng bệch: “Thiếu chủ, tôi---”
“Tại sao không nói cho tôi, cô đến từ Võng Lượng?”
Giọng điệu Vương Nhất lạnh lùng cắt ngang lời của cô ta.