Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 353: Quỳ đến chết mới thôi




Nói xong, Vương Nhất cúp máy.
Hồ Cương đứng trong mưa một lúc lâu, nét mặt đờ đẫn, mãi không nói nên lời.
“Gia chủ, nhà họ Hồ chúng ta trở thành thế này đều là do cậu ta gây ra sao?”
Những người khác của nhà họ Hồ cũng nghe thấy những lời Vương Nhất nói, sắc mặt lập tức tái mét như tờ giấy.
Thật ra vào lúc Vương Nhất nói ra quá trình trở nên giàu có của nhà họ Hồ, bọn họ đã có một dự cảm là Vương Nhất thật sự có thể tiêu diệt nhà họ Hồ rồi.
Nhưng Hồ Cương vẫn không chịu tin tưởng, cố chấp nói: “Không thể là cậu ta được, chắc chắn là sau lưng cậu ta có một nhân vật lớn nào đó làm chỗ dựa!”
Trong mắt ông ta tràn đầy sự độc ác, không muốn thừa nhận sự thật này.
Ông ta đã điều tra về Vương Nhất, ngoài một người vợ có tiền thì không còn gì khác nữa, người như thế sao có thể lật đổ nhà họ Hồ được?
“Gia chủ, bây giờ chúng ta đã lưu lạc ngoài đường rồi, phải làm sao đây?”
Một tiểu bối lau đi nước mưa trên mặt, rùng mình hỏi.
Hồ Cương đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Người nhà họ Hồ chúng ta thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
Nghe thấy sự khí phách trong lời nói này, sắc mặt những người khác của nhà họ Hồ cũng đều trở nên cứng rắn.
“Đúng, gia chủ nói không sai, chúng ta có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy đâu, nhất định phải quỳ xuống xin lỗi à?”
“Có sự dẫn dắt của gia chủ, chắc chắn nhà họ Hồ có thể huy hoàng trở lại!”
Hồ Cương vui vẻ gật đầu, nhưng chợt cảm thấy lạnh lẽo.
“Eo của tôi!”
Sau đó, ông ta rên lên một tiếng, đỡ eo, nét mặt vô cùng đau đớn.
Vẻ cứng rắn trên mặt người nhà họ Hồ đều biến mất, thay vào đó là nụ cười ngượng ngùng.
“Gia chủ, hay là chúng ta đi xem sao?”
“Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi.”
“…”
Hồ Cương đỡ eo, ra vẻ đấu tranh, cuối cùng vẫn thoả hiệp.
“Được, năm đó Hàn Tín cũng phải bò qua chân người khác, nhà họ Hồ chúng ta có gì mà không chịu được chứ?”
“Gia chủ anh minh, chỉ lần này thôi!”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi nói xin lỗi thôi!”
Chỉ mới một phút trôi qua, người nhà họ Hồ khi nãy còn rất khí phách đều đã đổi ý.
Sự thật chứng minh có nhiều lúc khí phách cũng không có tác dụng mấy, còn vô dụng hơn việc trong tay cầm hai cái màn thầu.
Bọn họ bắt một chiếc taxi, cũng may bệnh viện số 1 không cách xa chỗ bọn họ lắm, có thể đến nơi trong vòng hai mươi phút.
“Ông chủ, bọn họ đến rồi.”
La Chí Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẩy.
“Ừm.”
Trên mặt Vương Nhất lại không hề có ý cười, vô cùng lạnh nhạt.
Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi đang trông chừng bên cạnh Hồ Hoàng Việt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng bệnh bị đẩy mở, Hồ Cương dẫn tất cả người nhà họ Hồ xông vào.
Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi sợ hết hồn, theo bản năng đứng dậy: “Các người là ai, sao lại xông vào đây!”
Nhưng Vương Nhất lại vung tay, ra hiệu bọn họ không phải sợ.
Sau đó, anh nhìn về phía Hồ Cương đang mang nét mặt vô cùng khó coi, giễu cợt: “Gia chủ Hồ, chuyện gì thế này, bên ngoài trời mưa, ông không mua nổi một cái ô luôn à?”
Nét mặt Hồ Cương co quắp, nhưng ông ta vẫn không nổi giận, trầm giọng nói: “Vương Nhất, cậu đừng có đắc ý, đợi nhà họ Hồ tôi ổn định lại, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu chết không tử tế!”
“Ông chắc chứ?”
Vương Nhất nhếch miệng cười khẩy, nhìn thoáng qua La Chí Viễn ở sau lưng.
La Chí Viễn lập tức hiểu ý, tiến lên một bước, tiện tay ném một quyển sổ vào mặt Hồ Cương: “Xem thử đây là cái gì?”
Hồ Cương đang muốn nổi giận, ngay cả người này cũng dám ra tay với ông ta, nhưng ông ta chợt bị một ký hiệu quen mắt thu hút sự chú ý, lập tức cúi đầu.
Trên sổ tay là ký hiệu chim ưng đỏ chói mắt.
Mở ra xem, bên trong là giới thiệu của người phụ trách.
Hồ Cương cảm thấy quen mắt, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi: “Ông, ông, ông…”
Ông ta lắp ba lắp bắp, mất hết sức lực mới nói ra đủ câu: “Ông là người tổng phụ trách thương hội Chim Ưng Đỏ?!”
Nhà họ Hồ không gia nhập thương hội Chim Ưng Đỏ, vì bọn họ cảm thấy không cần phải dựa vào lực lượng của thương hội.
Nhưng đối diện với người tổng phụ trách thật sự, bọn họ vẫn cảm thấy bản thân rất nhỏ bé, thấp kém.
“Xem ra bài học dành cho nhà họ Hồ vẫn chưa đủ.”
La Chí Viễn cười nhạt: “Nếu đã thế, thì cứ để nhà họ Hồ thật sự biến mất khỏi Giang Thành vậy!”
Hồ Cương sợ đến mức ngã phịch xuống đất, người không ngừng run rẩy: “Nhà họ Hồ không dám, nhà họ Hồ biết sai rồi!”
Sau khi La Chí Viễn để lộ thân phận, ông ta đã biết người đứng sau Vương Nhất là ai, không ngờ lại là người tổng phụ trách của thương hội Chim Ưng Đỏ!
Ông ta không chút do dự quỳ xuống, dập đầu với Vương Nhất: “Cậu Vương, cậu tha cho nhà họ Hồ lần này đi, tôi thật sự biết lỗi rồi.”
“Một câu biết lỗi rồi là xong à?”
Sắc mặt Vương Nhất vẫn rất lạnh lùng.
Hồ Cương lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu hét lên: “Tất cả mọi người, còn không mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi!”
Tất cả mọi người nghe thấy thế cũng không nhiều lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Vương Nhất.
Vương Nhất chỉ Hồ Hoàng Việt đang hôn mê, lạnh lùng nói: “Người các người phải quỳ lạy không phải tôi, mà là ông ấy.”
Hồ Cương nghe vậy thì lập tức đổi hướng, quỳ xuống dập đầu với Hồ Hoàng Việt.
“Hoàng Việt, ông nội biết sai rồi, cho nên đến dập đầu xin lỗi cháu đây!”
Lúc dập đầu xuống đất, nét mặt Hồ Cương đều nhăn nhó.
Những người khác cũng thế, trong mắt đầy vẻ oán hận, nhưng cũng không dám nói nửa cậu, đều dập đầu theo ông ta.
Cộp cộp cộp…
Trong phòng bệnh, thậm chí toàn bộ hành lang đều là tiếng dập đầu nặng nề.
Hồ Hoàng Việt vẫn nằm im trên dường bệnh không nhúc nhích.
Hồ Cương thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may Hồ Hoàng Việt đang hôn mê, không biết mình đang dập đầu với nó, không tính là quá mất mặt.
Dập đầu xong, ông ta đang muốn đứng dậy thì Vương Nhất đột nhiên búng ngón tay, một tiếng xé gió bay thẳng về phía khớp xương sau đầu gối của Hồ Cương.
“A…”
Ông ta lập tức hét lên một tiếng, vốn đang muốn đứng dậy lại phải quỳ xuống lần nữa.
Ông ta quay đầu nhìn lại, thì thấy khớp xương sau đầu gối bị kim đồng dùng trong chữa bệnh xuyên qua, đau đến mức trán ông ta đổ đầy mồ hôi.
Ông ta cố nhịn đau rút kim ra, tức giận nói: “Tôi đã dẫn người của nhà họ Hồ đến quỳ xuống xin lỗi cậu ta rồi, cậu còn muốn gì nữa?”
“Ông cho rằng chỉ quỳ một lúc như thế là được à?”
Vương Nhất nở nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Ông quỳ đến khi ông ấy tỉnh lại mới thôi!”
“Hồ Hoàng Việt không tỉnh lại một ngày, các người phải quỳ một ngày, ông ta không tỉnh lại một năm, các người phải quỳ một năm, quỳ đến chết mới thôi!”
Ầm!
Nghe thấy lời này, không chỉ tất cả người nhà họ Hồ thay đổi sắc mặt, mà Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi cũng trợn mắt há mồm, che miệng kêu lên.
“Vương Nhất, cậu không cảm thấy như thế quá đáng lắm sao!”
Hồ Cương giận đến mức cả người không ngừng run rẩy, những người khác của nhà họ Hồ cũng trợn mắt lên.
“Không muốn quỳ à? Được thôi.”
Vương Nhất cười khẩy, quay đầu nhìn về phía La Chí Viễn: “Tiếp tục chèn ép nhà họ Hồ, cho mỗi người một tội, ném hết vào tù!”
Nếu nhà họ Hồ thích ỷ thế hiếp người, vậy anh bèn dùng gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.
Đúng lúc này Hồ Hoàng Việt vẫn luôn hôn mê đột nhiên động đậy đầu ngón tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.