Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 36: Danh sách đen!




Sắc mặt Vương Nhất dịu lại, ánh mắt anh nhìn Lý Khinh Hồng cũng thêm phần dịu dàng và áy náy.
Với Vương Nhất, năm năm chinh chiến cũng là lúc anh thay da đổi thịt, nhưng với Lý Khinh Hồng thì chẳng khác nào một cơn ác mộng.
Khi hay tin mình mang thai, không biết được cô đã hoảng hốt và sợ hãi đến mức nào, mệt mỏi, đau khổ cũng không ai cho cô một cái ôm, đến lúc sinh hạ Vương Tử Lam thì cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Tính tình Lý Khinh Hồng vẫn luôn là thế, cô đã quen với việc im lặng gánh vác mọi trách nhiệm, cho dù bị tổn thương, tủi thân thì cũng không nói với bất kỳ ai cả.
Về điểm này, cho dù Vương Nhất có quay lại thì cũng không hề hay đổi.
Vương Nhất không hề trách cô, anh chỉ cảm thấy áy náy mà thôi.
Bất kỳ chuyện gì cũng cần một quá trình, điều khiến Vương Nhất cảm thấy an ủi nhất là giữa anh và Lý Khinh Hồng vẫn còn một mối liên hệ, Vương Tử Lam.
Vì con gái, Lý Khinh Hồng chấp nhận mở cánh cửa lòng để tìm hiểu người đàn ông xa lạ này.
Vương Tử Lam nằm trong lồng ngực Lý Khinh Hồng, cô bé đã ngủ rồi.
Dáng ngủ của đứa bé này rất đáng yêu, chiếc miệng xinh xắn hơi hé mở, còn vương giọt nước miếng, khóe môi cong cong như thể đang gặp một giấc mộng đẹp vậy.
Lý Khinh Hồng cẩn thận lau nước miếng cho con rồi mới kể cho Vương Nhất nghe việc phiền phức mà mình đang gặp phải.
Vương Nhất im lặng lắng nghe, gương mặt anh trông có vẻ rất nghiêm túc.
Thật ra mọi chuyện cũng gần như suy đoán của Vương Nhất, một doanh nghiệp lớn nợ tiền Lệ Tinh nhưng không trả, hẹn lần hẹn lữa mãi cho đến lúc Lệ Tinh không nhịn nổi nữa.
Công ty nợ tiền ấy tên Giải Trí Huy Hoàng, là một công ty giải trí kiêm nhiệm nhiều loại hình, khách sạn, karaoke, bar, sòng bài, thỉnh thoảng cũng có vài ngôi sao danh tiếng bình bình đến chơi, hoặc là làm khách mời cố định để thu hút người xem, cũng coi như có dính dáng đến giới giải trí.
Nhưng bọn họ không sạch sẽ.
Nhìn lại lịch sử hợp tác của Giải Trí Huy Hoàng, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ ỷ thế ức hiếp đối tác, không chịu trả nợ.
Vốn dĩ một công ty có lịch sử đen, vừa bị bộ Kinh Tế điều tra đã điều tra ra ngay không nằm trong phạm vi hợp tác của Lý Khinh Hồng, chỉ có điều một thời gian trước có vị lãnh đạo cao cấp tham lam, nóng vội muốn hoàn thành dự án cho mau nên mới giấu Lý Khinh Hồng hợp tác với Giải Trí Huy Hoàng.
Kết quả lúc dự án sắp hoàn thành, Lệ Tinh yêu cầu thanh toán, Huy Hoàng lại lần kéo mãi, rõ ràng bọn họ không muốn trả. Số tiền nợ tổng cộng lên đến ba ngàn tỷ, đối với Lệ Tinh, đây là một con số không nhỏ chút nào.
Sau khi biết chuyện này, Lý Khinh Hồng không chỉ một lần nổi cơn tức giận trong cuộc họp, cô đã đuổi việc giám đốc cấp cao ấy rồi, đồng thời còn ra lệnh nếu trong tuần này mà không đòi được nợ thì sẽ đuổi việc hết!
Sau khi nói dứt lời, sắc mặt Lý Khinh Hồng hết sức lạnh lùng, rõ ràng cô vô cùng tức giận.
Cũng khó mà trách được, tạm thời gác lại chuyện ba ngàn tỷ không phải là con số nhỏ, chỉ mỗi việc mình bị qua mặt thôi đã khiến cho cô tức giận lắm rồi, không lấy lại được tiền thì không để yên.
“Đây là việc khiến cho em phiền não, nói cho anh biết thì có ích gì?” Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất với vẻ lạnh nhạt.
Vương Nhất mỉm cười rồi nói: “Nếu như anh thật sự tìm ra cách thì sao?”
Lý Khinh Hồng lắc lắc đầu, đáp lại anh một cách nghiêm túc: “Anh biết bây giờ em bất mãn anh nhất ở điểm nào không?"
“Điểm nào?” Sắc mặt Vương Nhất hơi thay đổi.
“Nói mà không giữ chữ tín.”
Lý Khinh Hồng quay đầu đi, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Anh nghèo cũng được, cũng có thể không có công việc, tôi có thể nuôi anh, nhưng anh là một người đàn ông!”
“Là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình, tôi biết anh muốn an ủi tôi, nhưng cách an ủi của anh rất low.”
Vương Nhất ngẩn người nhìn Lý Khinh Hồng, anh cười khổ, không giải thích thêm gì nữa.
“Về nhà đi.”
Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam đang ngủ say lên, quay đầu đi ra khỏi phòng họp.
Trong bóng tối, ánh mắt Vương Nhất chợt thay đổi, trở nên sắc sảo như chim ưng.
Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Đi điều tra công ty Giải Trí Huy Hoàng.”
“Dạ, thiếu chủ.”

Hiệu suất làm việc của Lãnh Nhan rất nhanh, Vương Nhất vừa tới Tử Viên đã nhận được thông tin.
“Thiếu chủ, Giải Trí Huy Hoàng là tập đoàn Giải Trí dưới trướng nhà họ Bạch ở Thiên An, nhưng mà công ty ấy không hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Bạch, bọn họ chỉ nắm một nửa cổ phần thôi, nửa số cổ phần còn lại là của nhà họ Đồng, thế lực ngầm.
Lãnh Nhan tiếp tục báo cáo: “Đồng thời, họ họ Bạch và họ nhà họ Kim có quan hệ làm ăn rất mật thiết.”
“Được.”
Nghe thông tin chấn động như thế, Vương Nhất chỉ hờ hững gật đầu, chứng tỏ anh đã có tính toán riêng của bản thân.
“Lãnh Nhan, ngày mai cô theo tôi đến Giải Trí Huy Hoàng một chuyến.” Anh nói với chất giọng lạnh lùng.
“Dạ.”

Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc.
Lý Khinh Hồng toan xuống tầng một gọi Vương Nhất đi ăn sáng, mặc dù anh đã tổ chức một buổi hôn lễ linh đình trước nay chưa từng có cho cô, nhưng đến khâu đeo nhẫn thì cô lại từ chối, bởi thế hai người vẫn chưa được tính là vợ chồng thật sự, tất nhiên phải chia phòng ngủ riêng.
Nhưng vừa đẩy cửa ra, cửa sổ không đóng, ngọn gió ban mai lạnh lẽo kêu xào xạc bên khung cửa, không thấy bóng dáng Vương Nhất đâu cả.
Lý Khinh Hồng nhíu mày, lặng lẽ đóng cửa lại, cô thầm mắng trong lòng, không biết cái tên này đi đâu nữa rồi.
Nhưng cô không rảnh đi tìm Vương Nhất, sau khi đưa Vương Tử Lam đến trường mẫu giáo, Lý Khinh Hồng đi thẳng đến công ty.
Hôm nay cô phải xử lý phương án mà nhà họ Lâm đã đưa ra.
Cùng lúc đó, trong tòa nhà Huy Hoàng.
Một chiếc Rolls-Royce đen đậu trước cửa tòa nhà.
Cửa xe vừa mở ra, Vương Nhất chậm rãi bước xuống, anh mặc bộ vest đen, giày da bóng loáng, Lãnh Nhan đi theo sau, vẫn mặc đồ bình thường như mọi ngày, bộ quần áo vừa người màu đen, đi đôi giày cao gót mười phân, theo sát Vương Nhất không rời nửa bước.
Hai người chậm rãi bước đến trước cửa tòa nhà Lãnh Nhan.
Hai bảo vệ có vóc dáng cao to đang đứng trước cổng lập tức chặn Vương Nhất lại, gương mặt họ có vẻ rất bất mãn: “Làm gì đấy?”
Ánh mắt Lãnh Nhan lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta toan ra tay nhưng lại bị Vương Nhất ngăn cản.
Anh nhìn Lãnh Nhan rồi lắc lắc đầu.
Lãnh Nhan im lặng một lúc mới lặng lẽ lùi về sau Vương Nhất, cô ta vẫn không nói tiếng nào.
Rồi sau đó, Vương Nhất lại liếc nhìn hai tay bảo vệ gác cửa, anh nói với giọng bình thản: “Phiền hai anh thông báo cho chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Vũ một tiếng, cứ bảo chúng tôi là người của tập đoàn Lệ Tinh.
Hai tay bảo vệ nghe thấy thế, ánh mắt thoáng có vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “Hai người là người của tập đoàn Lệ Tinh à?”
“Đúng thế.”
Hai tay bảo vệ lập tức đuổi khách: “Thật xin lỗi, tập đoàn Lệ Tinh đã bị công ty chúng tôi cho vào danh sách đen, mau cút đi đi!”
“Danh sách đen?”
Vương Nhất không những không tức giận mà còn phì cười: “Thế thì phiền kéo chúng tôi ra khỏi danh sách đen.”
Hai tay bảo vệ cười gằn: “Xem ra hai người không tính bỏ đi hả? Nếu đã là thế, lát nữa thiếu mất cái chân cái tay nào cũng đừng trách chúng tôi…”
Rõ ràng hai người bọn họ không phải là bảo vệ bình thường mà giống như bọn côn đồ đâm thuê chém mướn hơn.
Xoẹt!
Không ngờ bọn chúng lại rút con dao ngắn từ trong lồng ngực ra, một tên đâm dao về phía Lãnh Nhan và Vương Nhất.
Giải Trí Huy Hoàng hợp tác với nhà họ Đồng, thế lực ngầm ở Thiên An, để bảo vệ sự an toàn của nhân viên trong Giải Trí Huy Hoàng, nhà họ Đồng cử không ít đàn em đến đây nằm vùng dưới thân phận bảo vệ.
Thấy con dao sắp chém trúng người Vương Nhất, Lãnh Nhan lập tức ra tay.
Bốp bốp.
Còn chưa kịp nhìn thấy cô ta đã động thủ như thế nào, tên bảo vệ ấy đã bị đá văng đi, đập người vào vách tường tòa nhà.
Rắc rắc.
Vách tường lập tức nứt ra vài đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.