Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 367: Ân nhân cứu mạng




Sau khi Vương Nhất dùng bốn nghìn năm trăm sáu mươi tỷ giành được huy hiệu thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, buổi đấu giá này cũng kết thúc.
Các gia tộc lớn rối rít rời đi, Vương Nhất làm xong thủ tục bàn giao cũng rời khỏi toà nhà Thiên Cơ.
Dù tiêu tốn bốn nghìn năm trăm tỷ, nhưng chút tiền này hoàn toàn không là gì với Vương Nhất, huống hồ thương hội Chim Ưng Đỏ vốn đang do La Chí Viễn quản lý, Vương Nhất coi như bỏ tiền ra mua đồ của mình, di chuyển tiền như thế, vẫn xem như là không tiêu tiền.
Hơn nữa so sánh với nhau, Vương Nhất quan tâm huy hiệu này có thể liên quan đến thân thế của anh hay không hơn.
Lý Thiên Dương nói rằng anh là trẻ mồ côi, không biết ba mẹ là ai, anh bị đặt trước cửa nhà họ Lý trong một đêm mưa to gió lớn.
Lý Thiên Dương thấy anh đáng thương cho nên nhận nuôi anh.
Còn về cái tên Vương Nhất, lúc Lý Thiên Dương bế anh vào nhà, thì thấy có người viết hai chữ “Vương Nhất” trên cánh tay anh.
Lý Thiên Dương vừa nuôi dưỡng Vương Nhất lớn lên, vừa đợi xem có người của nhà họ Vương đến gặp hay không, nhưng hoàn toàn không có một ai, tựa như Vương Nhất đã bị quên lãng vậy.
“Cậu chủ, thế nào rồi, có nhìn ra được gì không?”
Lãnh Nhan đuổi theo anh, nôn nóng hỏi.
Vương Nhất quan sát một lúc lâu, sau đó lắc đầu: “Hoàn toàn không có manh mối gì.”
Anh đã ngắm nghía rất lâu, huy hiệu được làm bằng vàng, hoa văn cao quý, ngoài ra thì không còn gì đặc biệt nữa.
Lãnh Nhan tỏ vẻ hơi thất vọng, cô ta cũng là trẻ mồ côi, tuổi thơ còn thê thảm hơn cả Vương Nhất, cho nên cô ta thật lòng hy vọng có một ngày Vương Nhất có thể tìm thấy gia đình của mình.
Vương Nhất chỉ cười cười, hoàn toàn không thèm để tâm, anh ngắm nghía thêm một hồi, sau đó bỏ vào trong túi: “Không tìm thấy thì không phải tìm nữa, dù sao cuộc sống bây giờ cũng rất tốt mà.”
Thật ra Vương Nhất cũng không coi trọng thân thế của mình cho lắm, chỉ cần gia đình anh và bạn bè người thân bên cạnh ấm áp vui vẻ là được rồi.
Còn về huy hiệu này, Vương Nhất tin tưởng sau này nó sẽ có tác dụng.
Có nó, sau này dù là Lý Thị hay Tần Thị cũng đều phải đắn đo suy nghĩ rồi.
Anh cũng có thể hành động không kiêng dè hơn, dù sao cũng có vương tộc Vương Thị ở Yến Đô chắn trước mặt mà.
“Tạm biệt ở đây đi.”
Vương Nhất cười nói với Đồng Yên Nhiên sau lưng.
“Hả?”
Sắc mặt Đồng Yên Nhiên lập tức thay đổi, cô ta còn muốn đi cùng Vương Nhất thêm một lúc nữa: “Vẫn còn sớm mà, hơn nữa khó khăn lắm chúng tôi mới có thể đến Giang Thành một lần, không bằng đi trải nghiệm cuộc sống về đêm ở Giang Thành đi…”
Cô ta không ngừng mời gọi, nhưng Vương Nhất lại lắc đầu: “Không được, ngày mai vợ con tôi sẽ đến tìm tôi, các cô đi đi.”
Nói xong, anh dẫn theo Lãnh Nhan rời đi.
Đồng Yên Nhiên đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới tỏ vẻ mất mát.
Lúc này, Bạch Yến đi tới, nhỏ giọng nói: “Ngày mai vợ anh ta sẽ đến, nếu cô không đi, bị bắt tại trận thì phải làm sao?”
Đồng Yên Nhiên vô thức gật đầu, sau đó chợt sửng sốt, thẹn quá hóa giận: “Cô nói cho rõ ràng, cái gì mà bị bắt tại trận, tôi cũng không phải tình nhân của anh ta…”
Bạch Yến giật mình, vội nói: “Có phải hay không có quan trọng à, tin tức cô đi cùng với anh Vương hôm nay sẽ nhanh chóng được lan truyền!”
Bạch Yến cho rằng Đồng Yên Nhiên sẽ sợ, không ngờ cô ta ngẫm nghĩ, sau đó bỗng nhiên sáng mắt lên.
“Bạch Yến, cô nói đúng trọng điểm rồi!”
Cô ta kích động nắm lấy bả vai Bạch Yến, sau đó nói: “Có phải hay không có quan trọng à? Không phải lời đồn cuối cùng cũng sẽ biến thành thật ư!”
“…”
Bạch Yến sửng sốt một lúc lâu, không hiểu tại sao, cô ta cứ cảm thấy hình như bản thân đã truyền bá tư tưởng sai lệch rồi.
Ở một hướng khác, Vương Nhất và Vương Nhất đang định lên xe, sau lưng lại chợt vang lên tiếng hét giận dữ.
“Đứng lại!”
Vương Nhất quay đầu nhìn lại, sau đó nheo mắt một cách nguy hiểm: “Là anh?”
Chỉ thấy cách đó không xa, Hạ Khiêm dẫn theo một đám người đi tới với nét mặt u ám, bao vây lấy Vương Nhất và Lãnh Nhan.
“Vương Nhất, cậu đúng là chán sống rồi, ngay cả thứ tôi coi trọng mà cũng dám cướp!”
Hạ Khiêm lạnh lùng quát to, trong mắt có sát khí lượn lờ.
Nghe thấy thế, Vương Nhất chỉ cười khẩy: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi, chỉ là anh không thể trả được nhiều tiền như thế mà thôi.”
“Cậu còn dám nói?”
Lời nói này như kích thích Hạ Khiêm, khiến anh ta càng tức giận hơn: “Nếu không vì cậu cố ý lên giá, sao giá có thể lên đến bốn nghìn năm trăm tỷ chứ? Tôi cũng sẽ không mất mặt trước ông Hàn, đều là cậu gây ra, không cho cậu một bài học, tôi cũng khó dằn lại nỗi hận trong lòng!”
Nhìn từ số người của đối phương và thời gian hai bên gặp nhau, e rằng Hạ Khiêm đã đợi ở đây từ rất lâu rồi.
Có điều Vương Nhất cũng không sợ, anh còn tuỳ tiện hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn dạy dỗ tôi thế nào?”
“Đơn giản thôi.”
Hạ Khiêm cười khẩy, giơ hai ngón tay lên: “Một là đưa huy hiệu thân phận của Vương Thị ra đây, sau đó tự chặt đứt hai tay mình, tôi sẽ tha cho cậu một mạng, hai là phải chết!”
Sau khi anh ta nói ra chữ chết, mấy người áo đen xung quanh lập tức bao vây, trong tay mỗi người đều cầm một con dao sắc bén, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Vương Nhất và Lãnh Nhan thấy thế thì đều lắc đầu: “Xem ra nhà họ Văn bị tiêu diệt và nhà họ Hồ bị cảnh cáo vẫn chưa đủ để anh rút ra một bài học.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hạ Khiêm càng tươi hơn: “Nhà họ Văn là do nhà họ Hạ và nhà họ Lục tôi tiêu diệt, nhà họ Hồ là do người của thương hội Chim Ưng Đỏ sau lưng cậu uy hiếp, có liên quan gì đến cậu?”
Vương Nhất không khỏi bật cười, anh nhìn anh ta với vẻ châm chọc: “Anh thật sự nghĩ thế à?”
Thấy Vương Nhất không có ý định đưa huy hiệu ra, nét mặt Hạ Khiêm cũng trở nên dữ tợn: “Nếu đã thế thì cậu đi chết đi!”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen đều tiến lên, con dao trong tay bọn họ có ánh sáng lạnh loé lên, bọn họ đồng loạt đâm về phía Vương Nhất và Lãnh Nhan.
Vương Nhất và Lãnh Nhan lạnh lùng quan sát, vào lúc Hạ Khiêm cho rằng bọn họ sẽ bị dao đâm chết, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ đinh tai nhức óc.
Một chiếc Mercedes thương vụ ầm ầm dừng lại, một người đàn ông trung niên mày kiếm mắt sáng, nét mặt nghiêm túc đi xuống.
Nhìn thấy người của Hạ Khiêm đang cầm dao trong tay, đang muốn đâm Vương Nhất và Lãnh Nhan, ông ta lập tức trợn tròn mắt, hét to: “Dừng tay cho ta!”
Tiếng quát này tràn đầy khí thế, không chỉ khiến tất cả người áo đen dừng lại mà cả Hạ Khiêm cũng thay đổi sắc mặt.
Anh ta quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy gia chủ đứng sau lưng.
Anh ta lập tức hoảng hốt, trợn mắt há mồm: “Gia chủ, sao ngài lại đến đây?”
“Nếu ta không đến, toàn bộ nhà họ Hạ đều bị cháu làm liên luỵ rồi!”
Sắc mặt Hạ Lãm tái mét, ông ta đẩy những người áo đen kia ra, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyên, lo lắng hỏi: “Cậu thế nào rồi, không bị thương chứ?”
“Là ông?”
Vương Nhất nheo mắt, nhận ra Hạ Lãm là ba của cô gái bị ngất xỉu trước kia.
“Gia chủ, ngài đang làm gì thế? Cậu ta là tội đồ đã phá hoại chuyện tốt của chúng ta đó!”
Thấy cảnh này Hạ Khiêm vô cùng khiếp sợ, không nhịn được hỏi.
Chát!
Hạ Lãm tát anh ta ngã ra đất, vô cùng giận dữ: “Đồ có mắt không thấy Thái Sơn, cậu ấy là ân nhân cứu mạng Trân đấy, cháu lại dám ra tay với cậu ấy?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.