Tối đó, Lý Khinh Hồng mất ngủ.
Đến tận bây giờ mà lời nói của Vương Tử Lam vẫn khiến lòng cô chấn động, mỗi lần nhớ đến nó, trong lòng cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Nhìn Vương Tử Lam đang say giấc, Lý Khinh Hồng đột nhiên đứng dậy, cô nhìn Vương Nhất và nói: “Chồng à, em sai rồi thật sao?"
Vương Nhất cũng rất đau lòng, anh lắc đầu nói: “Em không sai, Tử Lam cũng không sai, người sai là anh."
Nếu anh không biến mất năm năm thì sao mẹ con cô lại bị người ta bắt nạt được?
Nhưng anh không hối hận. Bởi vì nếu lúc đó anh không chọn nhập ngũ thì sẽ không bao giờ có được sức mạnh để bảo vệ Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, Lý Khinh Hồng sẽ coi thường anh.
Giờ anh đã công thành danh toại, họ thành vợ con của chiến thần, ai dám nhục nhã họ nữa?
"Chẳng lẽ sau này mình đưa Tử Lam đi học võ thật sao?"
Vừa nghĩ đến cảnh tượng sau này Vương Tử Lam đi tập võ, Lý Khinh Hồng vô cùng tuyệt vọng.
Vương Nhất nở nụ cười: “Chuyện này chưa chắc là chuyện xấu em à."
Lý Khinh Hồng nhướn mày, cô muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy Vương Nhất nói tiếp: “Anh biết em đang lo lắng điều gì. Em sợ con bé bị thương, chảy máu, thân là con gái mà không giống con gái đúng không?"
Lý Khinh Hồng không nói gì, xem như là thừa nhận.
Vương Nhất lại lắc đầu: “Tử Lam khác với đám trẻ con cùng tuổi, suy nghĩ của con bé trưởng thành lắm. Tuổi tác trong suy nghĩ của con bé bây giờ chắc phải tầm mười ba mười bốn tuổi rồi."
Sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên nghiêm trọng.
Đúng là có lúc nói hay làm, Vương Tử Lam không giống như đứa bé trong độ tuổi này.
"Điều này chứng tỏ con bé đã nghĩ kĩ rồi."
Vương Nhất nghiêm nghị nói: “Võ phải tập từ nhỏ. Ban nãy anh xem cho con bé, em đoán xem anh thấy gì?"
"Anh thấy gì?"
Trong lòng Lý Khinh Hồng chấn động.
"Thiên phú của con bé tốt lắm, nếu được dạy dỗ từ nhỏ thì có khi thành tựu sau này sẽ hơn cả anh đấy."
Vương Nhất nghiêm túc nói.
Lý Khinh Hồng sợ hết hồn, sắc mặt không thể nào tin.
Còn giỏi hơn cả Vương Nhất?
Cô đã thấy Vương Nhất ra tay rồi, gần như chẳng có ai có thể đỡ được hai hiệp của anh. Tương lai Vương Tử Lam còn giỏi và mạnh hơn cả Vương Nhất?
Lý Khinh Hồng nghĩ rồi bỗng thấy hoảng hốt, không thể nào tưởng tượng nổi.
"Thế nên mình để con bé thử đi, nếu không được thì đổi, dù sao con cũng còn nhỏ, có thể thử nhiều cái mà."
Lời nói của Vương Nhất đã thuyết phục Lý Khinh Hồng.
Nếu đúng như lời Vương Tử Lam nói, một nhà mà có hai chiến thần thì hoàng tộc Yên Đô là cái thá gì chứ?
Vung tay một cái là bị diệt vong!
Vương Nhất nói tiếp: “Về phần cuộc sống sau này thì em khỏi lo, mọi việc đều có anh rồi, chỉ cần con bé vô tư mà sống, làm chuyện con bé muốn làm là được."
Nói rồi, một bản kế hoạch về tương lai cũng nổi lên trong đầu Vương Nhất.
Một tiền đề quan trọng để anh có được mọi thứ như bây giờ chính là sức mạnh.
Nếu Vương Tử Lam có thể nối nghiệp anh, một ngày nào đó trong tương lai sức mạnh đạt đến đỉnh cao, vậy thì anh có thể giao lại tất cả cho Vương Tử Lam.
Chẳng một ai đi tính kế cao thủ chí tôn cả, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều chịu thua.
"Thế cũng được!"
Cuối cùng Lý Khinh Hồng cũng bị thuyết phục nên không còn lo nghĩ nữa.
Nhưng chắc không muốn mất mặt nên cô kiêu căng hừ một tiếng: “Sau này anh dạy con đi nhé, chứ em có biết võ gì đâu."
"Haha, được!"
Vương Nhất vui vẻ đồng ý. Anh tin rằng khi Vương Tử Lam lớn lên, cô bé không chỉ kế thừa vẻ bề ngoài và đầu óc kinh doanh của Lý Khinh Hồng, mà còn kế thừa cả sức mạnh, tiền bạc và địa vị của anh, trở thành thiên kim đệ nhất thế giới thực thụ.
...
Hôm sau, Vương Nhất đưa Vương Tử Lam đến chỗ Lãnh Nhan, còn anh thì đi tham gia một cuộc họp đàm phán với Lý Khinh Hồng.
Nội dung đại khái là bàn về dự án xây dựng liên quan đến sông Thiên An của tập đoàn Lệ Tinh sẽ đi qua địa phận Giang Thành, do đó họ cần đàm phán với ba hào tộc của Giang Thành.
Lý Khinh Hồng dùng mọi cách để từ chối. Cô thấy mình tự đi là được, với khả năng của cô thì chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng Vương Nhất biết rõ hiện nay Giang Thành không yên ổn lắm, cô có nói gì cũng không chịu để cô đi một mình.
Lý Khinh Hồng không nói nổi anh nên chỉ đành đồng ý cho anh đi cùng.
Cuộc họp diễn ra ở một tòa làm việc cao cấp. Vương Nhất và Lý Khinh Hồng định đi vào thì thấy một người ở xa xa đi tới.
Không ngờ là Thành Trâm.
Cô ta biết quan hệ giữa Vương Nhất và Lý Khinh Hồng rồi nhưng vẫn nói bằng giọng điệu rất quái gở: “Úi chà, chẳng phải Vương tổng đây sao, sao anh cũng ở Giang Thành thế?"
Lý Khinh Hồng lập tức nhíu mày: “Anh ấy là chồng tôi, sao lại không thể ở Giang Thành?"
Thành Trâm cười lạnh nói: “Anh ta đúng là chồng cô thật, nhưng mong cô phân rõ trường hợp. Chúng ta đi bàn chuyện làm ăn chứ không phải để hai người đi hẹn hò."
"Tôi dẫn theo anh ấy thì sao? Cô đừng quên, tôi mới là Chủ tịch của tập đoàn!"
Lý Khinh Hồng giận dữ trước lời nói của Thành Trâm, nhưng vừa nói xong, cô lại quay đầu áy náy nhìn Vương Nhất: “Xin lỗi chồng, em quên nói với anh là Thành tổng cũng đi cùng em."
"Những năm qua, Thành tổng chuyên tâm mở rộng thị trường ở Giang Thành nên quen biết không ít gia tộc bản xứ ở đây. Cuộc họp lần này là nhờ cô ấy mời gia chủ của những gia tộc ấy đến."
"Không sao."
Vương Nhất cười tỏ vẻ không sao, nhưng sau đó, ánh mắt anh nhìn Thành Trâm lại trở nên lạnh lùng.
Tuy giữa anh và Thành Trâm đã có mấy cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ, nhưng trong mắt anh, anh không coi thứ người như Thành Trâm ra gì cả, là cô ta gây hấn với anh hết lần này đến lần khác.
Sao mà anh không nghe ra việc Thành Trâm ỷ mình là chủ nhà mà vênh mặt hất hàm sai khiến anh đâu?
"Chúng ta vào đi."
Lý Khinh Hồng nói rồi định kéo Vương Nhất vào, nhưng Thành Trâm lại tiến lên một bước tách Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ra.
"Lý tổng, cô có thể đi vào nhưng anh ta thì không thể!"
Thành Trâm chỉ Vương Nhất và lạnh lùng nói.
Vừa nói xong, ý muốn giết người bỗng hiện lên trong mắt Vương Nhất, Lý Khinh Hồng cũng lập tức bùng nổ: “Thành Trâm, cô đừng có quá đáng. Anh ấy là chồng tôi, sao anh ấy không được vào trong?"
Thành Trâm cười lạnh rồi nói năng hùng hồn: “Những gia tộc tôi mời toàn là gia tộc hàng đầu Giang Thành này, họ rất hứng thú với dự án xây dựng hành phố của chúng ta, nhưng họ có điều kiện là họ chỉ gặp tôi và Lý tổng thôi, còn những người khác thì ai cũng không gặp!"
"Đây là điều kiện do ai đề ra thế, đúng là không thể hiểu nổi."
Lý Khinh Hồng càng tức giận hơn, cô giận dữ nhìn Thành Trâm.
Nhưng Thành Trâm lại từ từ nói: “Chuyện này thì tôi không biết. Nhưng tôi biết là nếu Lý tổng còn không chịu đi vào thì gia chủ của các gia tộc lớn sẽ ra về đấy."
Thấy Thành Trâm trông như tiểu nhân đắc ý, trong lòng Lý Khinh Hồng bỗng thấy hối hận. Lúc đầu cô điều Thành Trâm đến Giang Thành, ngoài mặt thị nói là mở rộng thị trường, nhưng thực tế là trục xuất trá hình, giờ xem ra phong thủy Giang Thành tốt quá đã giúp cô ta gặt hái được thành quả.
Đúng lúc này, Vương Nhất đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi Thành tổng mời những gia tộc lớn nào vậy?"
Nhắc đến đây, Thành Trâm kiêu căng hẳn: “Có nhà họ Cao, nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu..."
Thành Trâm liệt kê ra một đống gia tộc mà Vương Nhất chưa từng nghe tên, sau đó khinh thường nhìn anh: “Dù sao đó đều là những gia tộc hàng đầu Giang Thành, trong đó, nhà họ Cao, nhà họ Tiêu và nhà họ Lăng là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Hồ quyền thế ở Giang Thành này đấy. Thôi, có nói anh cũng không hiểu đâu."