Thấy Thành Trâm đắc ý ngồi vào một chiếc Audi A6, trong mắt Vương Nhất có sự tức giận thoáng hiện lên rồi biến mất.
Dù anh không theo sát cả quá trình, nhưng kết quả thế này chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan với Thành Trâm.
Nhưng sau đó, ánh mắt Vương Nhất dần trở nên lạnh lẽo, anh nở một nụ cười giễu cợt.
“Khách sạn Châu Tế …”
Lúc này, Hạ Lãm cũng đã xong việc đi ra từ trong tòa nhà, nhìn thấy Vương Nhất, anh ta lập tức tiến lên.
“Anh Vương, cô Lý đâu?”
Vương Nhất lạnh nhạt đáp: “Không cần đợi, đi luôn thôi.”
Thấy nét mặt lạnh lùng của Vương Nhất, Hạ Lãm biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế ông ta cũng không lề mề, đích thân mở cửa xe cho Vương Nhất: “Nếu cậu Vương không chê thì ngồi xe của tôi đi.”
Vương Nhất đáp lại một tiếng rồi ngồi vào.
Hạ Lãm lập tức hét to: “Dùng tốc độ nhanh nhất đi tới khách sạn Châu Tế.”
Tài xế đạp chân ga, tăng tốc độ đến mức tối đa.
Chỉ mất khoảng nửa tiếng đã đến được khách sạn Châu Tế.
Vương Nhất xuống xe, híp mắt quan sát kiến trúc của khách sạn.
Thiết kế sang trọng, nhân viên lễ tân bên trong đều mặc sườn xám Thanh Hoa đặt may, cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ thế thôi đã có tiêu chuẩn của khách sạn năm sao rồi.
“Cậu Vương, cậu cứ yên tâm, Liên Lục Địa là chuỗi khách sạn của nhà họ Hạ tôi, có chuyện gì chỉ cần thông báo với tôi một tiếng là được.”
Hạ Lãm biết đã xảy ra chuyện nên cũng không nhiều lời, chỉ nghiêm túc nói.
Vương Nhất gật đầu, sau đó bảo Hạ Lãm rời đi.
Giám đốc và cô gái của quầy lễ tân bên cạnh nhìn thấy ông chủ cung kính với một chàng trai trẻ như thế càng không dám thờ ơ.
“Thưa anh, Tổng Giám đốc Hạ đã sắp xếp cho anh phòng Tổng thống cao cấp nhất và phòng ăn ở vườn hoa ngoài trời trên sân thượng, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài đến đây.”
Giám đốc lễ tân vừa nói vừa tò mò quan sát Vương Nhất.
Dù là cô cậu chủ trong nhà cũng không có đãi ngộ thế này.
Rốt cuộc chàng trai trẻ này có lai lịch gì?
Nhưng Vương Nhất lại lắc đầu: “Không cần phải phiền phức như thế, tôi đợi người đến rồi mới ăn.”
Giám đốc và cô gái lễ tân đều ngạc nhiên, ngay cả anh cũng phải đợi người, vậy người mà anh đợi có thân phận cao quý đến mức nào đây?
Đúng lúc này, một chiếc Audi A6 dừng lại trước cửa, một đám người bước vào.
Thấy rõ người đến, giám đốc lễ tân lập tức tỏ vẻ thất vọng.
Những người này đều là gia chủ của gia tộc tuyến một, còn không tính là hào môn.
Chỉ có một người khiến anh cảm thấy bất ngờ là người phụ nữ được các gia chủ này vây quanh, không chỉ có dung mạo tuyệt trần mà khí chất cũng có một không hai.
“Khinh Hồng.”
Vương Nhất lập tức tiến lên.
Lý Khinh Hồng vốn đang mất hứng vừa nhìn thấy Vương Nhất thì lập tức tỏ vẻ vui mừng, vội vàng vẫy tay với anh: “Ông xã, bên này!”
Bây giờ mọi người mới hiểu thì ra người đẹp này là vợ của anh đây.
“Vương Nhất, sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy Vương Nhất, Thành Trâm lập tức làm như thấy ma, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ông xã? Chuyện quái gì vậy?”
Sắc mặt của mấy gia chủ Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải … đều trở nên u ám, nhìn về phía Thành Trâm bằng thái độ khó chịu.
Người là do Thành Trâm dẫn tới, kế hoạch cũng là do cô ta nghĩ ra, bây giờ giữa đường lại xuất hiện chồng của Lý Khinh Hồng, hoàn toàn làm loạn kế hoạch của bọn họ.
Sắc mặt Thành Trâm cũng cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất cũng như muốn giết người.
Cô ta cũng thấy khó hiểu, không phải Vương Nhất còn đang ngu ngốc đợi dưới phòng làm việc ư, sao bây giờ anh còn đến khách sạn Châu Tế nhanh hơn bọn họ thế này?
Nhưng sắc mặt Thành Trâm nhanh chóng bình thường trở lại, cô ta gượng cười, nhỏ giọng nói với mấy người nhóm Cao Tử Hào: “Các vị gia chủ không cần lo lắng, anh ta chỉ là một tên vô dụng bám váy vợ thôi, hơn nữa anh ta đến không phải càng tốt à, tôi đã gọi năm két bia, hai thùng rượu trắng rồi, cô ta muốn không say cũng khó.”
“Đến lúc đó, các ông có thể xử vợ của tên vô dụng kia ngay trước mặt anh ta…”
Nghe thấy lời này, mấy gia chủ kia lập tức không còn tức giận nữa.
Trong đầu bọn họ tưởng tượng đến một vài hình ảnh, sau đó cười toe toét.
“Được, nếu đã là chồng của cô Lý thì cũng là bạn bè, thêm một cái ghế đi.”
Cao Tử Hào nói với Giám đốc lễ tân.
Nét mặt Giám đốc lễ tân vô cùng lạnh lùng, chỉ là người nhà họ Cao lại dám không coi anh này ra gì.
Phải biết đây là người mà Tổng Giám đốc Hạ của bọn họ cũng phải khách sáo đấy!
Mọi người nhanh chóng ngồi vào chỗ, Thành Trâm lập tức kéo Lý Khinh Hồng đi tới một chỗ: “Nào, Lý tổng, cô ngồi đây đi.”
Bên trái là Cao Tử Hào, bên phải là Lăng Thiên Hợp, vừa khéo ngồi giữa hai người.
Nhưng Vương Nhất lại nhanh hơn một bước, ngồi xuống bên cạnh Lý Khinh Hồng.
“Vương Nhất, đây là chỗ của Gia chủ Cao, còn không mau cút đi!”
Thành Trâm lập tức quát lên với Vương Nhất.
Vương Nhất nheo mắt quan sát cô ta: “Khó hiểu thật đấy, Khinh Hồng là vợ tôi, tôi ngồi bên cạnh cô ấy thì có gì sai à?”
Thành Trâm còn muốn nói gì đó, nhưng Cao Tử Hào lại cười giảng hòa: “Được rồi được rồi, nếu cậu ấy là chồng của cô Lý thì ngồi cạnh cô ấy cũng đúng mà, tôi ngồi bên cạnh cậu ấy là được rồi.”
Tuy là nói thế, nhưng sau khi ngồi xuống, Cao Tử Hào lập tức nheo mắt, nhìn về phía Vương Nhất: “Chàng trai trẻ, uống được rượu không?”
Vương Nhất gật đầu: “Có thể uống được một chút.”
“Vậy thì tốt.”
Trong mắt Cao Tử Hào lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Lát nữa phải uống nhiều một chút đấy.”
Vương Nhất vờ như không hiểu, cười nói: “Đương nhiên rồi.”
“Ha ha.”
Lăng Thiên Hợp, Lý Thế Hả và các gia chủ khác cũng đều cười nhạt, nhìn Vương Nhất như đang nhìn một tên ngốc.
Lý Khinh Hồng vừa định mở nước ngọt thì đã bị Thành Trâm cướp lấy, thay vào một bình rượu trắng: “Ăn cơm bàn chuyện làm ăn ai lại đi uống nước ngọt chứ, uống cái này đi!”
Nói xong, cô ta mặc kệ sự phản đối của Lý Khinh Hồng, rót đầy rượu cho cô.
Lý Khinh Hồng lạnh lùng không nói một lời, sao cô có thể không hiểu ý đồ của Thành Trâm được?
Cô lập tức không nhịn được nhìn về phía Vương Nhất, hy vọng anh có thể giúp cô.
Nhưng Vương Nhất lại như không nhìn thấy, chỉ lo ăn đậu phộng.
Lúc này, Cao Tử Hào nâng ly rượu lên với Lý Khinh Hồng: “Nào, Lý tổng, tôi mời cô một ly.”
Lăng Thiên Hợp cũng đứng lên: “Lăng Thiên Hợp tôi cũng mời Lý tổng một ly, sau bữa cơm này, mấy nhà chúng tôi coi như đồng ý với hạng mục xây dựng của quý công ty rồi.”
Sau đó, Tiêu Thế Hải cũng nâng ly lên, cười nói: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi, một lần uống ba chung rượu trắng, với tửu lượng của cô, không phải sẽ say rất nhanh sao?
Cô vội vàng xua tay: “Lát nữa tôi còn phải lái xe…”
Cao Tử Hào vung tay: “Tôi phái người đưa Lý tổng về!”
Thành Trâm cũng phụ họa: “Gia chủ Cao đã nói thế rồi, Lý tổng, cô còn không uống thì khó xử lắm?”
Lý Khinh Hồng nhìn ba chung rượu trắng, cô nhắm mắt lại, cắn răng định uống.
Lúc đang muốn cầm chung rượu lên, một bàn tay chợt xuất hiện cầm lấy chung rượu trước mặt cô.
“Tôi uống thay cô ấy.”
Vương Nhất cười với mọi người, sau đó uống một hơi ba chung rượu trắng, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.
Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất với vẻ biết ơn, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Sắc mặt đám người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải trở nên vô cùng u ám.