Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 379: Nhà họ hạ bá đạo




Tất cả gia chủ, không trừ một ai, toàn bộ đều như chuột thấy mèo, quỳ gối trước mặt Hạ Lãm.
Cảnh tượng này khiến cho Thành Trâm không dám tin vào hai mắt của mình.
Vậy mà toàn bộ gia chủ của gia tộc hạng nhất lại quỳ xuống!
“Cao gia chủ, Lăng gia chủ, Tiêu gia chủ, rốt cuộc… các ông đang làm gì?”
Cô ta còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, không thể tưởng tượng nổi hỏi ra.
Bốp!
Cao Tử Hào đột nhiên cáu giận, hung hăng tát một phát lên mặt Thành Trâm: “Đồ kỹ nữ nhà cô, còn không mau câm miệng cho tôi!”
Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải cũng lộ vẻ lạnh lùng, hận không thể nhanh chóng giết chết người phụ nữ này.
Nếu như không phải người phụ nữ này say bí tỉ, nói một tràng lời không nên nói, sao sẽ dẫn Hạ gia chủ đến?
Tai vách mạch rừng, không thể nghi ngờ, chắc chắn là lời nói của Thành Trâm bị người của khách sạn Châu Tế nghe thấy, sau đó báo lại cho Hạ gia chủ, vì vậy Hạ gia chủ mới đích thân đến đây.
Vừa nghĩ đến lời nói trước đó của Thành Trâm, Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp và tất cả gia chủ đều cảm thấy sợ hãi hoảng hốt.
Lại còn nói, Giang Thành do mấy người bọn họ định đoạt, vậy đặt nhà họ Hạ, nhà họ Hồ, nhà họ Lục ở chỗ nào.
Họa từ miệng mà ra, đúng là họa từ miệng mà ra!
Lý Khinh Hồng vốn muốn rời đi cũng bị Hạ Lãm đột nhiên xuất hiện dọa sợ giật mình, trong lúc nhất thời không biết nên đi hay không, chỉ có thể nhìn về phía Vương Nhất.
Lại phát hiện, Vương Nhất vẫn như người không liên quan ngồi ở chỗ của mình, còn kéo Lý Khinh Hồng cùng ngồi xuống, khẽ nói bên tai cô: “Anh mời em xem trò vui.”
Nhìn những gia chủ của Giang Thành đang quỳ dưới mặt đất này, Lý Khinh Hồng lập tức hiểu ra, lại nhìn về phía Vương Nhất với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: “Hạ gia chủ này là anh mời đến?”
Vương Nhất không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt càng thêm sâu xa.
Thế là, biểu cảm trên mặt Lý Khinh Hồng càng thêm khiếp sợ.
Cô từng nghe nói đến nhà họ Hạ, địa vị giống như nhà họ Kim ở Thiên An, mà gia chủ một gia tộc lớn như vậy lại xuất hiện ở đây, thật sự là trùng hợp sao?
Lúc này, Hạ Lãm đã sải bước đi vào, ánh mắt âm trầm liếc nhìn cả căn phòng, cuối cùng dừng trên người ba gia chủ.
“Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải, các ông oai phong thật đấy!”
“Nhà họ Cao, nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu các ông chỉ là gia tộc hạng nhất, lại dám dõng dạc tuyên bố toàn bộ Giang Thành do các ông định đoạt!”
Ba gia chủ Cao Tử Hào sợ mất hồn mất vía, vội vàng tự tát mình một phát.
“Hạ gia chủ, đây là hiểu lầm, hiểu lầm…”
“Hiểu lầm?”
Hạ Lãm lạnh lùng cười nói: “Tôi ở bên ngoài nghe rất lâu rồi, không phải các ông nói rằng, nếu các ông tức giận, cho dù ba hào môn đích thân đến cũng vô dụng? Còn nói không lâu nữa sẽ đạt đến cấp bậc hào môn, thay thế nhà tôi?”
Hạ Lãm chỉ nói một câu, trên mặt ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải càng thêm tái nhợt, thì ra Hạ gia chủ đã đứng ở ngoài cửa lâu rồi.
Ánh mắt Cao Tử Hào bỗng nhiên toát vẻ hung ác, giơ tay nắm tóc Thành Trâm, kéo cô ta ngã xuống trước mặt Hạ Lãm.
“Hạ gia chủ, chúng tôi không dám có suy nghĩ như vậy, là ả đàn bà này hoàn toàn không coi Hạ gia chủ ra gì, sỉ nhục Hạ gia chủ, quả thật chính là tội đáng muôn chết!”
“Không sai, Hạ gia chủ, tôi lập tức bắt cô ta xin lỗi ngài!”
Sắc mặt Lăng Thiên Hợp cũng tràn đầy âm trầm nói ra, giơ tay cho Thành Trâm một phát tát thật mạnh, tức giận quát: “Cô thật to gan, lại dám sỉ nhục Hạ gia chủ, còn không mau xin lỗi Hạ gia chủ!”
Thành Trâm sớm đã sợ choáng váng, không để ý đến toàn thân đau nhức kịch liệt, ngẩng đầu nhìn Hạ Lãm.
“Ông ta chính là… chủ của nhà họ Hạ?”
“Nếu đã biết rồi, lại còn dám gièm pha Hạ gia chủ? Không muốn sống nữa à!”
Tiêu Thế Hải cười gằn nói.
“Tôi…”
Thành Trâm ấp úng hồi lâu, lại không nói ra được lời nào.
Ánh mắt Hạ Lãm cũng tùy tiện nhìn sang, cơ thể Thành Trâm run lên, vậy mà bị dọa sợ tiểu cả ra quần.
Không để ý đến thể diện, vội vàng dập đầu với Hạ Lãm.
“Hạ gia chủ, vừa rồi tôi uống nhiều quá, say rượu nói lung tung, không thể coi là thật!”
“Hạ gia chủ, ngài xem tôi tự tát chính mình được không, ngài là nhân vật lớn rộng lượng, xin hãy thương xót, coi tôi như một cái rắm mà thả ra đi.”
Thành Trâm giàn giụa nước mắt nước mũi nói ra, sau đó thật sự tự tát chính mình.
Thoáng chốc, cả khuôn mặt bầm dập, nhưng cô ta vẫn không dám dừng lại, bởi vì cô ta biết rõ, nhà họ Hạ là hào môn của Giang Thành, muốn giết chết mình cũng chỉ dễ như giết chết một con kiến mà thôi.
Trên mặt Lý Khinh Hồng tràn đầy chấn động, không nhịn được nắm chặt bàn tay Vương Nhất.
Thật khó tưởng tượng, Thành Trâm trước đó còn diễu võ giương oai ham muốn vị trí Tổng giám đốc của cô, bây giờ lại hèn mọn như vậy, chỉ vì muốn giữ mạng sống, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Không chỉ cô, một đám gia chủ Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải cũng căng thẳng nhìn Hạ Lãm.
Hạ Lãm liếc mắt, lại nhìn về phía Vương Nhất.
Vương Nhất lộ vẻ hờ hững khẽ lắc đầu, sau đó ánh mắt dời về phía ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải.
Hạ Lãm lập tức hiểu ý Vương Nhất, Thành Trâm chỉ là một người hiểu biết nông cạn, cho dù Thành Trâm thật sự nói như vậy, Hạ Lãm cũng sẽ không tự hạ thân phận đi chấp nhặt với cô ta, nhưng Vương Nhất sẽ không dễ dàng tha thứ cho ba người Cao Tử Hào.
Dù sao, tự tin của Thành Trâm đều từ bọn họ mà ra!
Thế là, Hạ Lãm lập tức hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Thành Trâm và tất cả gia chủ bị dọa run cầm cập, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Hạ Lãm lạnh lùng nói: “Người không biết không có tội, nếu cô đã biết sai rồi, vậy thì thôi đi!”
Thành Trâm ngơ ngác hồi lâu, lúc này mới tràn đầy cảm kích ra sức dập đầu.
“Cảm ơn Hạ gia chủ, cảm ơn Hạ gia chủ!”
Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải nghe vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng tôi muốn truy cứu việc này tới cùng!”
Ngay sau đó, Hạ Lãm lại chuyển đối tượng, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Cô ta chỉ là một người phụ nữ không có kiến thức gì, lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu như nói không có người đằng sau truyền bá tư tưởng thế này, tôi là người đầu tiên không tin!”
“Có phải không, Cao gia chủ, Lăng gia chủ, Tiêu gia chủ?”
Cùng với nói ra lời này, ánh mắt lạnh như băng của Hạ Lãm cũng lập tức rơi xuống người ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải.
Bịch!
Ngay lập tức, ba người bọn họ như rơi vào hầm băng, cuống quít kêu oan.
“Hạ gia chủ, chúng tôi oan uổng!”
“Oan uổng?”
Nụ cười trên mặt Hạ Lãm càng thêm lạnh lẽo: “Tôi thấy mấy gia tộc các ông đều là phụ thuộc nhà họ Hồ, là nghe theo mệnh lệnh của nhà họ Hồ mưu đồ tính kế nhà họ Hạ tôi sao?”
Vừa nói ra lời này, đồng tử ba người Cao Tử Hào đột nhiên co rụt lại, toàn thân run rẩy dữ dội.
Mưu đồ tính kế nhà họ Hạ, đây chính là tội lớn!
Căn bản không cho ba người cơ hội giải thích, Hạ Lãm hét lớn: “Ba gia tộc là nhà họ Hạ, nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu ý đồ tính kế nhà họ Hạ tôi, tội lớn đáng chém!”
Uỳnh!
Vừa nói ra lời này, sắc mặt ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải lập tức tái nhợt.
Hạ Lãm muốn diệt nhà họ Cao, nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu bọn họ!
Bọn họ đang định cầu xin tha thứ, Hạ Lãm lại chậm rãi quay người, cười rạng rỡ nhìn Vương Nhất: “Ngài Vương, tôi làm như vậy, ngài có hài lòng không?”
“Chỉ cần ngài nói một câu, tôi có thể khiến bọn họ biến mất khỏi Giang Thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.