Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 380: Giết gà dọa khỉ




Hạ Lãm vừa nói lời này ra khỏi miệng, toàn bộ phòng bao lập tức yên tĩnh đến kỳ lạ.
Không chỉ ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải, mà bao gồm cả các gia chủ khác và Thành Trâm, biểu cảm trên mặt ai nấy đều vô cùng đặc sắc, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ gia chủ nhà họ Hạ mà bọn họ kính sợ lại cung kính với một tên ở rể không có bản lĩnh gì như vậy.
Hơn nữa từ lời nói của đối phương có thể thấy được, dường như Hạ gia chủ rất coi trọng Vương Nhất, thậm chí bằng lòng tiêu diệt ba gia tộc hạng nhất Giang Thành vì anh.
Lý Khinh Hồng cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất, cô có thể khẳng định, Vương Nhất gần như không có thời gian đến Giang Thành, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, anh không chỉ quen biết Hạ gia chủ mà còn khiến đối phương cung kính với mình như vậy.
Giờ phút này, tất cả gia chủ đều mặt xám như tro tàn, trong lòng không ngừng cầu nguyện Vương Nhất có thể khoan dung tha cho bọn họ một mạng.
Cộc cộc cộc…
Trong phòng bao yên tĩnh, chỉ có âm thanh ngón tay Vương Nhất khẽ gõ lên mặt bàn.
Anh nheo mắt nhìn ba người Cao Tử Hào, cuối cùng lên tiếng.
“Không phải bất đắc dĩ tôi cũng không muốn ra tay với các ông, thế nhưng, là các ông ép tôi.”
Bịch bịch bịch!
Không chút do dự, ba gia chủ đồng loạt dập đầu với Vương Nhất.
“Ngài Vương, chúng tôi không biết ngài quen biết Hạ gia chủ, cầu xin ngài tha cho chúng tôi!”
“Từ nay về sau, nhà họ Lăng tôi nghe theo ngài Vương!”
“Nhà họ Tiêu tôi cũng vậy!”
Ba gia chủ đồng thời tỏ rõ thái độ, bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của Vương Nhất.
Nhưng Vương Nhất lại khẽ lắc đầu, cười nói: “Các ông đếm đi, tôi đã cho các ông bao nhiêu cơ hội, nhưng đều bị các ông lãng phí hết rồi.”
Sắc mặt Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải khó coi đến cực hạn, hối hận xanh cả ruột.
Quả thật là vậy, Vương Nhất cho bọn họ rất nhiều cơ hội.
Vốn là một cuộc thương lượng đơn giản, chỉ cần ký tên là có thể kết thúc, nhưng bọn họ lại tin vào lời gièm pha của Thành Trâm, nhất định phải tổ chức tiệc rượu, vậy mới tạo thành cục diện bây giờ.
“Như vậy đi, tôi cho các ông một cơ hội cuối cùng.”
Vương Nhất quét mắt nhìn xung quanh: “Trong vòng một phút, trong số những gia chủ các ông, người nào nói ra toàn bộ sự thật trong chuyện lần này, tôi sẽ tha cho người đó, thế nào?”
Nói xong, xới thêm một bát cơm cho Lý Khinh Hồng, bữa cơm này cô gần như không động đũa, Vương Nhất sợ cô đói bụng.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt tất cả gia chủ đều hơi thay đổi, đưa mắt nhìn nhau, lại không nói nên lời.
Ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải cũng đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là lạnh giá, hạ quyết tâm, không thể nói ra mục đích ban đầu của bọn họ.
Lý Khinh Hồng là vợ của Vương Nhất, nếu như để anh biết bọn họ muốn chuốc say Lý Khinh Hồng rồi đưa đến khách sạn, vậy chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Không thể nói, tuyệt đối không thể nói!
Không chỉ như vậy, bọn họ còn đưa mắt uy hiếp những gia chủ khác phải giữ yên lặng.
“Còn ba mươi giây.”
Vương Nhất bỗng nhiên lên tiếng.
Tích tắc!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tất cả gia chủ đều khó xử vô cùng.
“Mười giây cuối cùng."
Vương Nhất bắt đầu đếm ngược.
Thoáng cái đã hết mười giây, vẫn không có người nào nói chuyện.
Vương Nhất nhìn về phía Hạ Lãm: “Nhớ kỹ tất cả gia tộc nơi này rồi dọn dẹp hết đi.”
“Vâng, ngài Vương!”
Trên mặt Hạ Lãm mang theo nét cười lạnh lùng, khi đang định phân phó thuộc hạ ra tay.
Bỗng nhiên, một gia chủ sắc mặt tái nhợt, không nhịn được đứng lên: “Tôi, tôi nói!”
Vương Nhất ra hiệu dừng lại, sau đó cười híp mắt nhìn ông ta: “Ông nói đi.”
Thế lực của gia chủ kia không bằng nhà họ Cao, nhà họ Lăng và nhà họ Lý, chỉ là một gia chủ của gia tộc hạng hai.
“Cuộc thương lượng lần này do Cao gia chủ, Lăng gia chủ, Tiêu gia chủ dẫn đầu, chúng tôi căn bản không có ý định gì với cô Lý, chỉ là Thành Trâm đề nghị chuốc say cô Lý, sau đó chụp ảnh uy hiếp, làm vậy chúng tôi không chỉ được hưởng sung sướng mà còn kiếm được một món hời, sau đó… thì hành động thôi.”
Nói đến đoạn sau, sắc mặt gia chủ kia càng thêm căng thẳng, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
“Tôi chứng minh, lời ông ta nói đều là sự thật!”
“Còn có tôi, tôi cũng chứng minh.”
“Tôi cũng vậy.”
Người kia vừa nói ra, các gia chủ còn lại cũng thi nhau lên tiếng, không một ngoại lệ, toàn bộ đều là gia tộc nhỏ có thế lực không bằng nhà họ Cao, nhà họ Lăng và nhà họ Tiêu.
Dưới uy áp của Hạ gia chủ và Vương Nhất, bọn họ vẫn lựa chọn khuất phục.
“Khốn kiếp!”
Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải nổi giận, đồng thời sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Thế mà bọn họ lại bị bán đứng.
Vừa nghe thấy những lời này, ánh mắt Vương Nhất đã trở nên vô cùng u ám, mặc dù anh sớm đã nhìn ra suy nghĩ của đám người này, nhưng khi chân tướng sự thật lộ ra rõ ràng, trong lòng anh vẫn tức không chịu nổi.
Trên trán Hạ Lãm cũng chảy đầy mồ hôi lạnh, vợ của Vương Nhất, cho dù là ông ta cũng phải cung kính lễ độ, vậy mà đám người này lại dám có suy nghĩ bẩn thỉu.
Chân tướng bị đưa ra ngoài ánh sáng, Lý Khinh Hồng ngẩn người nhìn về phía Thành Trâm, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi: “Hóa ra đây là mục đích của cô!”
Thành Trâm vừa sống sót sau tai nạn nghe mà sợ hãi, ngơ ngơ ngác ngác, như đang nằm mơ.
Đối với cô ta thì trèo lên được nhà họ Cao, nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu đã giống như chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi. Còn nhà họ Hạ thì là hào môn Giang Thành mà ngay cả nhà họ Cao, nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu cũng không dám chọc vào.
Nhưng giờ phút này, Hạ Lãm lại cung kính với Vương Nhất như vậy, quanh đi quẩn lại, lửa nóng vẫn đốt lên trên người cô ta.
Trông thấy kế hoạch bại lộ, ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải lập tức dập đầu với Vương Nhất.
“Ngài Vương, đều là kỹ nữ này đề ra, vốn dĩ chúng tôi chỉ muốn gây khó dễ cho vợ ngài một chút, cũng không muốn làm gì khác, nhưng cô ta đưa ra đề nghị chuốc say cô Lý, chúng tôi cũng nhất thời bị làm mờ mắt!”
“Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi còn chưa kịp rót rượu thì đã bị ngài rót trước rồi, căn bản chưa kịp làm gì!”
Ba người vô cùng hoảng sợ, vì bảo vệ tính mạng, lại lấy Thành Trâm ra làm lá chắn.
“Thành Trâm, mấy năm trước cô đã có lòng bất mãn khi thấy tôi lên làm tổng giám đốc, nhưng tôi không ngờ cô lại độc ác như vậy, bắt đầu từ bây giờ, cô bị sa thải!”
Lý Khinh Hồng tức giận nói ra.
Lúc này Thành Trâm như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, lăn lộn bò đến trước mặt Lý Khinh Hồng: “Lý tổng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, cầu xin cô tha thứ cho tôi lần này!”
“Cút đi!”
Lần này Lý Khinh Hồng không mềm lòng nữa, đẩy cô ta ra.
Ánh mắt Vương Nhất cũng lập tức lạnh xuống, chỉ vào mấy gia chủ nói ra chân tướng sự thật kia: “Thả mấy người này đi, toàn bộ những người khác, diệt cả tộc!”
“Vâng!”
Hạ Lãm lên tiếng, sau đó trong mắt lóe vẻ hung ác: “Người đâu, đóng cửa, hôm nay tạm ngừng kinh doanh!”
Người có thể ngồi lên vị trí gia chủ, há có thể là người hiền lành lương thiện?
“Hạ gia chủ, đừng!”
“Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi không dám nữa!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải vô cùng sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ.
Cao Tử Hào lại không nói gì, chìm vào im lặng, ánh mắt phập phù mơ màng.
Bỗng nhiên, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vương Nhất và Hạ Lãm tràn đầy kiên quyết và tự tin.
“Tôi cược, ông không dám tổn thương chúng tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.