Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 381: Nhà họ hồ Đến cửa




Giọng điệu của Cao Tử Hào trầm thấp, tràn đầy tự tin.
“Ông muốn chết…”
Nghe vậy, Hạ Lãm lập tức giận dữ, nhà họ Cao chỉ là gia tộc hạng nhất, vậy mà dám nói lời thế này trước mặt ông ta.
Vương Nhất lại giơ tay ngăn ông ta lại.
Sau đó nheo mắt nhìn xuống Cao Tử Hào, cười nói: “Ông dựa vào cái gì mà cho rằng tôi không dám động vào ông?”
Ánh mắt anh nhìn Cao Tử Hào ngập tràn tò mò, gia chủ khác đều có dáng vẻ như ngày tận thế đến rồi, duy nhất chỉ có ông ta vẫn bình tĩnh, anh muốn biết ông ta dựa vào cái gì.
Chỉ thấy Cao Tử Hào cười lạnh lùng: “Tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên bảo Hạ gia chủ thả chúng tôi đi, như vậy tốt cho cậu, cho tôi, cho cả Hạ gia chủ.”
“Nói nghe thử xem.”
Vương Nhất bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với ông ta, uống một ngụm rượu, chậm rãi lên tiếng.
Cao Tử Hào không nói gì, chỉ cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Hạ Lãm.
Mặc dù lúc trước ông ta quỳ xuống trước mặt Vương Nhất, nhưng đó là hành vi bản năng khi hoảng hốt lo sợ, chờ ông ta suy nghĩ kỹ càng rồi thì không còn sợ hãi như vậy nữa.
“Hạ gia chủ, ông là một trong số ít gia chủ hào môn của Giang Thành, chắc hẳn phải biết nhà họ Cao tôi, còn cả nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu đều là gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ?”
Ông ta nở nụ cười không lo ngại gì, chậm rãi nói ra.
“Vậy thì như thế nào?”
Hạ Lãm mặt không cảm xúc, hơi hiểu rõ rốt cuộc Cao Tử Hào lấy tự tin từ đâu ra rồi.
Cao Tử Hào mỉm cười, giọng điệu lập tức trở nên ngông cuồng: “Nếu biết ba nhà Cao, Lăng, Tiêu tôi là gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ, vậy còn không mau thả chúng tôi ra, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ!”
Nghe thấy lời của Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải sững sờ, sau đó cũng không còn sợ hãi nữa.
Thành Trâm cũng bình tĩnh trở lại, lên tiếng.
“Hạ gia chủ, ngài là người biết chuyện, hẳn phải biết hai hào môn đấu đá sẽ tổn thất lớn dường nào, mà anh ta chỉ là một tên ở rể, vì một tên ở rể không tiếc đấu với nhà họ Hồ, rất không đáng giá!”
Hạ Lãm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Thấy vậy, ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải còn tưởng rằng ông ta đã kiêng dè rồi, thế là càng thêm bình tĩnh, ăn mấy miếng đồ ăn, nói: “Thả chúng tôi, sau đó chuẩn bị một bàn cơm ngon rượu ngon coi như bồi thường, việc này kết thúc ở đây.”
Có lẽ là thái độ của bọn họ chọc giận Hạ Lãm, ông ta cười khẩy một tiếng: “Có phải các ông hiểu sai một việc rồi hay không, nơi này là địa bàn của tôi, tôi mới là người quyết định sống chết của các ông, các ông có tư cách bàn điều kiện với tôi sao?”
“Cái gì? Chúng tôi chính là gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ…”
“Nhà họ Hồ, rất lợi hại sao?”
Ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải lại muốn lấy nhà họ Hồ ra, nhưng còn chưa nói hết lời đã bị một tiếng nói lạnh lùng cắt ngang.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, khi nhìn thấy người nói chuyện chính là Vương Nhất đang cười khẩy kia, bất chợt cười ha hả.
“Ha ha, nhóc con này nói gì vậy, thật sự cho rằng mình quen biết Hạ gia chủ là có thể hoành hành ngang ngược ở Giang Thành!”
Tiêu Thế Hải chỉ vào Vương Nhất, cười đau cả bụng.
“Lý gia chủ, tôi đoán đồ vô dụng này ngay cả nhà họ Hồ là gì cũng không biết, bởi vậy mới dám ăn nói ngông cuồng như thế!”
Thành Trâm cũng cười lớn theo, từ sau khi nhớ ra nhà họ Cao, nhà họ Lăng, nhà họ Tiêu đều là gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ, cô ta đã khôi phục vẻ mặt trước đó.
“Một đám ngu xuẩn!”
Hạ Lãm lạnh lùng cười nói, đồng thời cũng vì ánh mắt nông cạn của những gia tộc phụ thuộc này mà cảm thấy thương xót.
Gần đây Giang Thành xảy ra mấy chuyện lớn.
Nhà họ Văn bị diệt, tập đoàn Cự Phong đổi chủ, Bất Dạ Hoàng Thành bị điều tra, nhà tổ của nhà họ Hồ bị phá, cùng với buổi đấu giá diễn ra ở Giang Thành vào ngày hôm qua, mà những chuyện này đều liên quan đến một người trẻ tuổi luôn khiêm tốn.
Anh chính là Vương Nhất!
Có điều, chỉ hào môn mới có thể tra ra được những tin tức này, còn bọn họ, ngay cả tư cách biết cũng không có.
“Ngài Vương, tôi lập tức gọi người phế bỏ ba người này…”
Hạ Lãm còn chưa nói hết lời đã bị Vương Nhất cười hả hả cắt ngang.
“Hạ gia chủ, đồ ăn đều nguội rồi, không lên món mới đón khách sao?”
Nghe thấy lời này, đầu tiên Hạ Lãm sững sờ, sau đó chợt mỉm cười: “Vâng, ngài Vương.”
Nói xong, thật sự dặn dò quản lý đi cho làm mấy món ăn ngon mang lên.
Ông ta hiểu rõ ý của Vương Nhất, đây là muốn dẫn cả nhà họ Hồ ở đằng sau kia ra.
Không một ai ở đây rõ ràng ân oán giữa Vương Nhất và nhà họ Hồ hơn Hạ Lãm ông ta, nếu như có thể nhờ vào đó mà chèn ép nhà họ Hồ, ông ta rất sẵn lòng.
Nhưng trong mắt đám người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp thì hành vi này lại mang ý nghĩa khác.
“Vẫn rất biết điều, biết bảo Hạ gia chủ lên thêm rượu ngon món ngon cho chúng tôi.”
Cao Tử Hào cười khẩy nói ra.
Thành Trâm ở bên cạnh cũng lấy lòng hùa theo: “Đó là đương nhiên, chắc chắn anh ta bị người sau lưng Cao gia chủ dọa sợ rồi.”
Vương Nhất cười nhạt: “Các ông hiểu nhầm rồi, những đồ ăn đó không phải cho các ông ăn, các ông chỉ có thể ăn những cơm thừa canh cặn này thôi.”
“Cậu nói cái gì!”
“Tôi thấy cậu đúng là chán sống rồi!”
Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải đùng đùng nổi giận.
“Không biết các ông có từng nghe nói chuyện này…”
Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười trêu tức: “Có phải gần đây nhà họ Hồ, chủ của các ông đang bận rộn sửa sang nhà tổ hay không?”
Ba vị gia chủ nhìn nhau, sau đó nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết?”
Vương Nhất cười ha ha: “Tôi đương nhiên biết rồi, bởi vì nhà tổ của nhà họ Hồ chính là bị tôi phá.”
“Cái gì?”
Vừa nghe thấy điều này, sắc mặt Cao Tử Hào thay đổi dữ dội.
Tiêu Thế Hải lại lắc đầu: “Cao gia chủ, ông đừng nghe cậu ta nói xằng nói bậy, nhóc con này ngoài nói láo thì còn biết cái gì chứ?”
“Cũng đúng.”
Nghĩ đến huy chương Vương Thị trước đó, Cao Tử Hào và Lăng Thiên Hợp cũng đều gật đầu.
Nhưng mà, Thành Trâm lại hiếm khi không trào phúng, trái lại ngẩn ra.
Cô ta còn nhớ, trước đó Vương Nhất cũng nói lời tương tự, chỉ là mọi người vẫn luôn thờ ơ không quan tâm.
“Đúng hay không đúng, chẳng phải các ông gọi gia chủ nhà họ Hồ đến đây một chuyến là rõ ràng rồi sao?” Vương Nhất cười giễu.
Cao Tử Hào lộ rõ khinh thường: “Cậu có thân phận gì, gia chủ nhà họ Hồ đâu phải người cậu muốn gặp là có thể gặp?”
Bọn họ vừa định từ chối, Hạ Lãm lại chợt nói ra: “Tốt nhất các ông gọi lão già Hồ Cương kia đến, nếu không, hôm nay các ông đừng hòng bước nửa bước ra khỏi cánh cửa này!”
“Hạ gia chủ, ông…”
Sắc mặt Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải ngập tràn lửa giận, nhưng kiêng kị thân phận của Hạ Lãm, vẫn gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện bọn họ bị Hạ Lãm giam giữ cho Hồ Cương.
“Láo xược! Hạ Lãm ông ta dựa vào cái gì dám diệt gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ tôi!”
Trong điện thoại, giọng điệu Hồ Cương căm giận đến cực điểm.
Cúp điện thoại, Cao Tử Hào lạnh lùng nhìn về phía Vương Nhất: “Đợi đấy, gia chủ nhà họ Hồ sắp đến rồi, tôi xem đến lúc đó cậu giải thích thế nào!”
Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải và Thành Trâm cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, giống như không chờ nổi muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của Vương Nhất.
Nhưng mà, trên mặt Vương Nhất hoàn toàn không có biểu cảm sợ hãi kia, không chỉ không có, trái lại còn nở nụ cười trêu tức.
Hạ Lãm biết rõ tất cả cũng không hề sợ hãi đứng bên cạnh Vương Nhất.
“Thật sự không có vấn đề gì sao?”
Chỉ có Lý Khinh Hồng, trên mặt vẫn đầy lo lắng.
Vương Nhất mỉm cười vỗ vỗ bàn tay Lý Khinh Hồng, còn múc cho cô thêm một bát cảnh hải sản: “Đương nhiên không vấn đề gì, nào, uống canh đi.”
Mười phút sau, cửa lớn phòng bao bị đẩy ra đầy thô bạo.
Một ông lão mặc đường trang màu đen dẫn một đám người hùng hùng hổ hổ đi vào.
“Thằng nhóc có mắt không tròng nào dám động đến người của nhà họ Hồ tôi?”
Vừa vào cửa, Hồ Cương đã nổi trận lôi đình, gầm lên giận dữ.
“Hồ gia chủ, mấy ngày không gặp, vẫn còn khỏe chứ?”
Vương Nhất ung dung đứng dậy, cười ha hả nói ra.
Sắc mặt Hồ Cương bỗng nhiên thay đổi: “Vương Nhất, là cậu?! Sao cậu lại ở chỗ này!”
“Bởi vì, tôi chính là ‘thằng nhóc có mắt không tròng kia’ đó.”
Kèm theo tiếng cười lạnh lùng, sắc mặt Vương Nhất dần trở nên lạnh giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.