Giọng nói của ông già to, từng câu chữ rõ ràng, vang vọng ở trong phòng.
Cảnh tượng lúc trước còn căng thẳng như sắp đánh nhau, trong nháy mắt đã trở nên im ắng.
Bất kể là nhà họ Hồ hay nhà họ Hạ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn ông già tóc bạc đang đi nhanh tới, kinh ngạc đến mức không nói được ra lời.
"Ông cụ, ông nói ông... đến từ Vương thị?"
Hạ Lãm ngây người một lát, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, thái độ cũng vô cùng kính trọng.
Hồ Cương vội vàng ra lệnh cho đám thuộc hạ lui ra. Mặc dù ông ta không nói gì, nhưng vẻ sửng sốt trên mặt đã nói rõ sự kinh ngạc và thấp thỏm của ông ta.
"Đúng vậy."
Ông già không nói gì, người nói chính là người đàn ông mặc vest đi cùng tới đây.
Anh ta cao một mét chín, huyệt thái dương hơi nhô ra, khí thế mạnh mẽ, bởi vậy có thể thấy được đây là một cao thủ.
Ngay lập tức, không ai có mặt ở đây nghi ngờ thân phận của ông già nữa.
Mà Lý Khinh Hồng nhìn thấy ông già này, vẻ mặt rõ ràng vô cùng chấn động. Còn ông già cũng phát hiện ra Lý Khinh Hồng, nhìn lại, khẽ khom người với Lý Khinh Hồng.
Vương Nhất hơi nheo mắt. Xem ra, quản gia Vương thị này có quen biết với Lý Khinh Hồng.
Về phần Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải và Thành Trâm đã bị dọa cho ngây người từ lâu.
Chẳng ai ngờ được, Vương tộc Yến Đô đứng ở trên đỉnh cao của nước H sẽ đột nhiên xuất hiện. Đây chính là gia tộc trong truyền thuyết đấy!
Điều càng làm cho mọi người chấn động hơn là nội dung ông già nói.
"Mời cậu chủ về!"
Ai là cậu chủ?
Ai nấy đều không hẹn mà chuyển tầm mắt về phía Vương Nhất, vẻ mặt càng thêm chấn động.
Lẽ nào... Là anh à?
Trên tay Vương Nhất có một huy hiệu thân phận Vương thị Vương tộc Yến Đô, chỉ là bị bọn họ tưởng là hàng giả.
Nhưng bây giờ, Vương thị thật sự đã tới, vậy phải giải thích thế nào?
Giờ phút này, trong lòng mọi người như có sóng lớn ngập trời.
Hạ Lãm nhìn về phía Vương Nhất, vẻ mặt càng thêm kính nể, e sợ. Còn trong mắt Hồ Cương, Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp lại hoàn toàn kinh hãi.
Nhưng Vương Nhất liếc nhìn ông già với sắc mặt vô cảm, không nói gì.
Sau khi ông già nói xong câu đó, cũng không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn mọi người.
Đúng lúc này, vệ sĩ bên cạnh lạnh lùng nói: "Ai nấy đều ra ngoài đi. Chúng tôi có việc muốn nói chuyện với cậu chủ."
Hạ Lãm không hề do dự vung tay lên, hô đám vệ sĩ phía dưới lui ra. Hồ Cương không dám ở lại nhưng không dám đi, chỉ dẫn đám người chờ ở đại sảnh của khách sạn.
Sau khi Vương thị đến, hai gia tộc lớn đã không đánh nữa. Đừng thấy Vương thị chỉ dẫn theo một người, nhưng một người này tuyệt đối có thể dẫn đến tác dụng uy hiếp.
Vương Nhất cũng muốn dẫn Lý Khinh Hồng ra ngoài theo nhưng Vương Minh gọi lại: "Cậu chủ, xin dừng bước!"
Vương Nhất thản nhiên liếc nhìn ông ta: "Các người nhận nhầm người rồi, tôi không phải là cậu chủ Vương thị gì đó."
Vương Minh hình như đã sớm đoán được kết cục như vậy, nhưng ông ta không tức giận, chỉ khẽ cười nói: "Cậu đấu giá được huy hiệu thân phận của Vương thị tôi, đương nhiên là người của Vương thị tôi."
Lời này vừa nói ra, Vương Nhất lập tức im lặng. Sắc mặt Lý Khinh Hồng thoáng thay đổi, nắm thật chặt tay của Vương Nhất.
Cô vốn tưởng Vương Nhất là con cháu Vương thị thật sự. Nhưng từ lời nói của ông quản gia có thể thấy, hình như bọn họ tới chỉ vì Vương Nhất đấu giá được huy hiệu kia.
Vương Nhất cũng mỉm cười: "Tôi đấu giá được huy hiệu thân phận của Vương thị các người thì chính là người của Vương thị các người. Vậy có phải tôi mua cả Vương thị các người thì chính là gia chủ của các người không?"
"Hỗn xược!"
Vệ sĩ phía sau Vương Minh trợn trừng mắt, đang muốn bước tới, Vương Minh đã quát bảo anh ta dừng lại: "Đi xuống, ở đây không tới phiên cậu nói chuyện!"
Ông ta nói xong lại cười ha hả nói với Vương Nhất: "Tôi biết rất rõ, mục đích cậu đấu giá huy hiệu này là để trở thành một thành viên của Vương thị tôi. Điều này cũng là không có gì đáng trách."
Vương Minh nói đến đây thì cười ngạo nghễ, giọng điệu đầy vẻ cao ngạo: "Trước kia, gia tộc muốn tạo quan hệ với Vương tộc Yến Đô tôi giống như cá diếc qua sông, nhiều tới mức đếm không xuể. Bây giờ chúng tôi tới rồi, cậu cần gì phải giả vờ rụt rè nữa. Đây đâu phải là chuyện gì mất mặt."
Vương Nhất nghe vậy, không khỏi bật cười: "Ông nói tôi giả vờ rụt rè à?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Ánh mắt Vương Minh thay đổi: "Nếu không phải cậu muốn trở thành một thành viên của Vương thị tôi, vậy tại sao cậu dùng nhiều tiền đấu giá huy hiệu thân phận của chúng tôi?"
"Không thể nói lý."
Vương Nhất thấy buồn cười, hoàn toàn mất đi hứng thú nói chuyện với ông ta.
"Vợ, chúng ta đi thôi."
Cuối cùng, trong mắt Vương Minh hiện lên sự tức giận, bước tới một bước ngăn cản Vương Nhất: "Nếu cậu không muốn trở thành một thành viên của Vương thị tôi, vậy hãy trả lại huy hiệu đi. Cậu không muốn nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn đấy!"
Lý Khinh Hồng lập tức nổi giận, quát lạnh: "Nó là do chồng tôi bỏ tiền ra mua, dựa vào đâu phải đưa cho các người? Vương thị các người đừng được voi đòi tiên!"
"Cô Lý, đây là chuyện nội bộ của nhà họ Vương chúng tôi, Lý thị cô không cần quản nhiều."
Ánh mắt Vương Minh nhìn về phía Lý Khinh Hồng không còn ôn hòa như trước nữa: "Nếu cô và cậu ta đã trở thành vợ chồng, vậy càng phải hiểu rõ tầm quan trọng của huy hiệu này đối với tương lai của các người!"
"Có huy hiệu này, trong Lý thị sẽ không ai dám nói gì, không có huy hiệu này, tương lai các người chắc chắn sẽ bị chia rẽ!"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lý Khinh Hồng bất chợt biến đổi, không nhịn được nắm chặt cánh tay Vương Nhất, trở nên im lặng.
Cho dù những lời này phần nào khiến Lý Khinh Hồng bị tổn thương, nhưng đây là sự thực không cần tranh cãi.
Nếu sau lưng Vương Nhất có Vương thị, anh và cô cũng xem như môn đăng hộ đối, không thể có người nào phản đối nữa.
Vương Nhất vẫn trầm ngâm đột nhiên nhìn Vương Minh cười.
Trong mắt đầy vẻ giễu cợt và thương hại.
Theo anh thấy, Vương thị của ông ta chiếm lấy một phương, phong vương phong hầu, không biết thế giới này rất lớn, vẫn có rất nhiều người có thể tiêu diệt Vương thị nháy mắt.
Vương Minh nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất, đột nhiên nổi nóng.
"Cậu cười cái gì?"
Ông ta chất vấn Vương Nhất.
"Tôi cười sự vô tri của ông, cười sự ngu xuẩn của ông."
Vương Nhất nói mà không hề e sợ. Anh nhin thấy gương mặt Vương Minh đầy vẻ tức giận thì nói: "Ông đừng vội tức giận, tôi nói với ông một câu chuyện cũ, ông nghe xong sẽ hiểu rõ."
"Lúc trước có một cái giếng, trong giếng ở một con ếch, nó ở trong cái giếng này rất lâu, cho đến gặp được một con chim hải đâu từ biển tới thì nói với nó: 'Đây chính là nơi tôi sinh hoạt, không chỉ có không trung xanh thẳm, còn có nước sông trong lành. Bạn chắc chắn sẽ yêu nơi này'."
"Hải âu lại lắc đầu, nói với ếch: Bạn từng gặp biển lớn chưa? Biển rất rộng rãi, không phải một nguồn chảy về, biển sâu đâu chỉ trăm triệu dặm?"
Ầm!
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lý Khinh Hồng nhìn về phía Vương Nhất nóng như lửa. Mà vẻ mặt của Vương Minh và người đàn ông cường tráng kia lại sa sầm xuống.
"Cậu dám giễu cợt Vương thị ở Yến Đô tôi là ếch ngồi đáy giếng?"
Giọng điệu Vương Minh đầy ác ý.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Giờ phút này, khí thế trên người Vương Nhất phát ra giống như một ngọn núi lửa phun trào vậy.
"Ông xem Vương thị Yến Đô như thần linh mà không biết, thần linh của ông chỉ là một đám cặn bã trong mắt tôi."
Vương Nhất nói xong câu đó, dắt tay Lý Khinh Hồng ra khỏi phòng Vip.