Giọng điệu Đồng Yên Nhiên có phần luống cuống và hoang mang.
Mắt Vương Nhất lập tức híp lại: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Đồng Kiệt lại chết đột ngột như vậy?"
Anh hiểu rõ năng lực của Đồng Yên Nhiên. Có thể khiến cho cô ta cảm thấy bó tay không làm gì được, chứng tỏ cục diện nhà họ Đồng đã phức tạp được mức rơi vào tình trạng bế tắc.
"Bây giờ tôi đang ở nhà họ Diệp, không tiện nói tỉ mỉ. Anh có thể qua đây một chuyến?"
Trong mắt Đồng Yên Nhiên có vẻ cầu xin.
"Được!"
Vương Nhất không hề do dự, cúp máy rồi chuẩn bị ra ngoài.
"Anh có việc à?"
Phía sau truyền đến tiếng hỏi thăm của Lý Khinh Hồng.
Trong mắt Vương Nhất có vẻ áy náy: "Nhà họ Đồng xảy ra chuyện, một người bạn của tôi gặp chút phiền phức..."
Không chờ Vương Nhất nói xong, Lý Khinh Hồng đã khẽ gật đầu, cũng cầm áo khoác tới cho Vương Nhất mặc vào: "Anh đi, trên đường cẩn thận."
"Cảm ơn!"
Trong mắt Vương Nhất đầy cảm động, một hành động nhỏ như thếlại khiến trong lòng anh cảm thấy ấm áp.
Anh biết Lý Khinh Hồng là một người vợ tốt, còn là một người mẹ tốt.
Nhà họ Diệp không chỉ đối lập với nhà họ Đồng, ngay cả vị trí cũng một bên ở trên thành, một bên ở dưới thành.
Vương Nhất nhanh chóng đi tới trong khu vực dưới thành, đến một biệt thự đứng tên nhà họ Diệp.
"Chào ngài Vương!"
Vương Nhất đi nhanh vào trong, nhóm người của hai bên đều lập tức chào hỏi.
Diệp Kình Hiên gia chủ nhà họ Diệp đã ra lệnh sắt, mọi người trong nhà họ Diệp đều phải thần phục Vương Nhất.
Vương Nhất thản nhiên khẽ gật đầu, được một đường chủ dẫn đường, đi tới một gian phòng khách.
Đồng Yên Nhiên và Diệp Kình Hiên đều ngồi ở trong đó. Vương Nhất vừa vào cửa, đã nhìn thấy gương mặt hơi tiều tụy và quầng mắt thâm đen của Đồng Yên Nhiên.
Diệp Kình Hiên lập tức đứng lên: "Ngài Vương, Đồng Kiệt bị ám sát rồi."
"Ám sát?"
Ánh mắt Vương Nhất chợt nghiêm lại. Nếu Đồng Kiệt chết bình thường, sẽ không gây ra sóng gió lớn như vậy. Nhưng vấn đề là Đồng Kiệt bị người ta giết, cả sự kiện lại khó có thể phân biệt được.
"Có manh mối là ai làm không?"
Vương Nhất lại hỏi tiếp.
Theo anh thấy, ai cũng có thể là hung thủ, thậm chí có thể là thành viên trong nhà họ Đồng.
Đồng Yên Nhiên lắc đầu: "Mấy giờ trước, ông ấy còn đang ăn cơm cùng mấy bạn lâu năm, đột nhiên có mấy người xông vào, liên tiếp đâm mấy người thương, một dao trong đó đâm trúng bụng của Đồng Kiệt, sau khi bệnh viện cấp cứu, đã tuyên bố cấp cứu vô hiệu nên chết."
"Hung thủ thì sao?"
"Chết rồi."
Diệp Kình Hiên thở dài: "Hai sát thủ bị giết chết ngay, nhưng thi thể bị đồng bọn đưa đi, những người khác trúng đạn tự sát. Chờ tới lúc người nhà họ Đồng chạy đến, gương mặt của bọn họ đều bị phá hủy, không có cách nào xác nhận được thân phận."
Vương Nhất nghe đến đó, mắt hơi nheo lại: "Xem ra, đây là một cuộc mưu sát đã được lên kế hoạch cẩn thận, không chỉ làm sạch sẽ, thậm chí còn không để lại manh mối."
"Lễ tang sẽ được tiến hành vào ngày mai."
Đồng Yên Nhiên nói tiếp, nói xong, mắt đã đỏ hoe, không khỏi nhìn về phía Vương Nhất: "Vương Nhất, tôi quá mệt mỏi rồi, anh có thể ôm tôi một cái không?"
Vương Nhất theo bản năng định từ chối, nhưng nhìn hai mắt cô ta đỏ hoe, cuối cùng không từ chối nữa, mặc cho Đồng Yên Nhiên ôm mình.
Lần này, Đồng Yên Nhiên không táy máy chân tay, chỉ là cái ôm rất thuần túy.
Vai hơi run rẩy, rất lâu lại nghe có tiếng khóc của Đồng Yên Nhiên truyền đến.
Đồng Yên Nhiên bất giác đã dựa vào Vương Nhất ngủ thiếp đi.
Cô ta còn ngủ rất say, cũng rất bình thản. Có lẽ đây chính là cảm giác an toàn mà phụ nữ thường nói tới.
Vương Nhất và Diệp Kình Hiên nhìn nhau, đều than khẽ một tiếng.
Bất kể Đồng Yên Nhiên ghét Đồng Kiệt thế nào, tóm lại ông ta vẫn là ba ruột của cô ta, ở trước mặt sinh tử, tất cả thù hận đều tan thành mây khói.
Diệp Kình Hiên sai người đưa Đồng Yên Nhiên vào trong phòng, sau đó tiếp tục thương lượng với Vương Nhất về chuyện này.
"Đồng Kiệt xảy ra chuyện, nhà họ Diệp ông đứng mũi chịu sào, sẽ bị liệt vào hung thủ hàng đầu!"
Vương Nhất nhìn Diệp Kình Hiên nói.
Vẻ mặt Diệp Kình Hiên thật ra vẫn thản nhiên: "Cây to đón gió, nhưng họ Diệp tôi đi ngay ngồi thẳng, không sợ bị suy đoán."
Vương Nhất liếc nhìn ông ta với vẻ thỏa mãn. Diệp Kình Hiên thích võ thuật, phần lớn những người thích võ thuật đều quang minh lỗi lạc, không làm những chuyện tùy tiện.
"Đồng Kiệt chết rồi, trong mấy ngày sắp tới, nhà họ Đồng chắc chắn sẽ rất loạn. Nếu có chuyện gì, phải lập tức thông báo với tôi."
Vương Nhất hiểu rõ chân tướng về cái chết của Đồng Kiệt xong, đang tính rời đi.
"Mặt khác, ông nói với cô Đồng, tôi sẽ cùng cô ta tham dự buổi lễ tang ngày mai."
"Cảm ơn ngài Vương!"
Diệp Kình Hiên vội nói: "Nếu đã thế, nhà họ Diệp tôi cũng đi qua thắp hương."
Lễ tang ngày mai, Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên tất nhiên sẽ bị xa lánh, nhà họ Diệp ông ta qua vừa lúc trợ giúp.
Vương Nhất mỉm cười, cũng không nói ra mà rời khỏi nhà họ Diệp luôn.
Nhưng một chiếc xe Audi màu đen đỗ ở đầu đường cách đó không xa lại chậm rãi rời đi.
"Cô chủ, mồi câu đã đặt xong."
...
Cùng lúc đó, tòa nhà Kim thị.
Sắc mặt Kim Thúy Như vô cảm để điện thoại xuống, sau đó đứng dậy, ngắm nhìn chợ đêm tuyệt đẹp ở Thiên An.
Ánh đèn của mọi nhà, đèn nê ông đủ mọi màu sắc vẫn không thể nâng cao được hứng thú của cô ta. Ngược lại, ánh mắt cô ta càng thêm đau thương.
"Thúy Như."
"Cô Kim."
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, hai người đàn ông đi tới.
Nếu Vương Nhất ở đây, chắc chắn sẽ nhận được một người trong đó.
Nhan Dịch Phi của nhà họ Nhan.
Mà Vương Nhất không không biết người còn lại nhưng chắc chắn biết được thân phận của anh ta.
Trên người anh ta đang đeo một cái huy hiệu vàng rực, không khác với cái huy hiệu thân phận Vương thị mà Vương Nhất mua được trong buổi đấu giá.
Kim Thúy Như xoay người lại, thản nhiên liếc nhìn hai người đàn ông, cũng không để ý lắm.
Nhan Dịch Phi không quan tâm, cười nói: "Cô Kim, quân cờ đã được bố trí xong chưa?"
Kim Thúy Như vẫn không nói gì, chỉ gật đầu.
"Không hổ danh là nữ Gia Cát, yêu nữ nhà họ Kim, Dịch Phi bội phục."
Nhan Dịch Phi lập tức cười lớn, khẽ phe phẩy cái quạt giấy, nhìn về phía người đàn ông từ Vương thị tới: "Chúc mừng Lệ Chi sắp cưới được cô Kim."
Trên mặt Vương Lệ Chi cũng hiện ra nụ cười thản nhiên.
"Người phụ nữ có thể được Vương thị tôi nhìn trúng, đương nhiên sẽ không tệ."
Vương Lệ Chi nói đến đây lại nhìn về phía Nhan Dịch Phi: "Chẳng qua tôi muốn nói, gia đình quyền quý ở Thiên An các người chẳng qua cũng chỉ có vậy, ngay cả một đứa trẻ bị gia tộc vứt bỏ, các người cũng muốn bảo Thúy Như ra tay."
Trong mắt Nhan Dịch Phi hiện lên ánh sáng sắc bén, nhưng không tức giận, vẫn cười ha hả nói: "Anh Vương, bất cứ việc gì cũng không thể nói quá chắc chắn được. Anh tự mình lĩnh giáo người kia, sẽ biết anh ta kỳ lạ thế nào."
"Sao hả? Anh Vương có hứng thú gia nhập không? Đối với chúng tôi, càng nhiều người càng tốt cho mục đích phá hủy người phụ nữ phía sau anh ta của chúng tôi."
Nhan Dịch Phi cười cởi mở, đưa ra lời mời.
Vương Lệ Chi khẽ cười, đang muốn từ chối thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Là ông quản gia Vương thị gọi tới.
Vương Lệ Chi nghe xong nội dung báo cáo của Vương Minh, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Anh ta nói như vậy thật à?"
"Đúng vậy, cậu ta từ chối lời mời của Vương thị chúng ta, còn xem như bùn đất."
"Láo xược!"
Vương Lệ Chi hét lớn một tiếng rồi cúp máy, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười có phần ẩn ý sâu xa.
"Dù sao còn chưa tìm được viên 'minh châu' thất lạc trên thế gian kia, tôi cũng muốn ở lại Thiên An mấy ngày, chơi cùng với các người."
Nhan Dịch Phi mừng rỡ: "Có Lệ Chi gia nhập, chắc chắn sẽ vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã!"
"Các người đã xong chưa?"
Kim Thúy Như vẫn không nói gì, bỗng lên tiếng, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Đại khái bố cục đã xong, còn có vài chi tiết cần đi xác nhận lại thôi. Các người rời đi trước đi!"
Giọng điệu Kim Thúy Như đột nhiên hơi phiền não.
Nhan Dịch Phi và Vương Lệ Chi nhìn nhau, không giận Kim Thúy Như, rời khỏi đây.
Bọn họ vừa đi, vẻ tức giận trên mặt Kim Thúy Như đã biến thành mây khói. Cô ta đứng một mình ở trước cửa sổ sát đất rất lớn, giọng điệu yếu ớt.
"Vương Nhất, anh đừng trách tôi..."