Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 44: Ngàn người chỉ trích




Lý Mộng Đình nói xong câu đó lập tức cúp điện thoại.
Vương Nhất cầm điện thoại trầm tư một lúc lâu, xem ra chuyện của nhà họ Bạch đã truyền tới tai đám người nhà họ Lý rồi, dấy binh hỏi tội đây mà.
Trên mặt Vương Nhất không hề thể hiện một chút hoảng sợ nào, anh trở lại xe, lạnh nhạt nói: “Đi tới nhà họ Lý.”
Lãnh Nhan lập tức nhất chân giẫm chân ga, chiếc Rolls-Royce nhanh chóng lao nhanh về phía nhà họ Lý, chỉ trong vòng mười lăm phút đã tới cống lớn nhà họ Lý.
Vương Nhất kêu Lãnh Nhan đứng bên ngoài chờ, một mình đi vào đại viện nhà họ Lý.
Nhưng vừa đẩy cửa ra, Vương Nhất liền có cảm giác bầu không khí trong phòng rất nặng nề, như có mưa bão sắp kéo tới.
Tất cả mọi người trong nhà họ Lý đều tới đông đủ và ngồi trong phòng khách, không có một nụ cười nào trên khuôn mặt của bọn họ mà chỉ là sự lạnh lùng vô tận.
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc ngồi ở hai bên trung tâm, dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn Vương Nhất, mà Lý Thiên Dương ngồi ngay trung tâm cũng mang theo vẻ bất lực: “Tiểu Nhất à, con hồ đồ thật.”
Vương Nhất lập tức hiểu ra chuyện của nhà họ Bạch có lẽ đã ảnh hưởng tới chuyện của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, ăn canh đắng ở Lệ Tinh cho nên mới giận cá chém thớt với mình.
“Mày nói đi, rốt cuộc đã gây nên chuyện tốt gì rồi!?”
Bác cả Lý Xung chủ động hỏi tội, vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận hét lên.
“Tôi đã làm được chuyện tốt gì?” sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh, hỏi ngược lại.
“Được, mày không nói đúng không? Vậy để tao nói giùm mày!”
Lý Xung tức giận đến mức quăng vỡ cái ly xuống đất, lớn tiếng nói: “Mày đánh phụ huynh thằng nhóc nhà họ Bạch, đánh đến mức đổ máu cũng là chuyện nhỏ đi, tao không nói, nhưng mày dám dẫn người xông vào công ty nhà họ Bạch, không những đập phá công ty người ta mà còn đả thương người khác, thật sự cả gan làm loạn, tội không thể tha!”
“Vương Nhất ơi là Vương Nhất, tao sống nửa đời người rồi mà chưa thấy người nào có tội ác tày trời như mày cả, một mình mày làm chuyện xấu thì không nói, mà còn liên luỵ đến nhà họ Lý bọn tao, rốt cuộc là mày muốn gì? Muốn hại chết tất cả mọi người thì mày mới cam tâm phải không?”
“Đúng vậy, chính mình tìm đến cái chết còn liên lụy đến mọi người, đúng là kẻ vong ân bội nghĩa.”
Vợ của Lý Xung là Châu Mỹ Hoa cũng trợn mắt nhìn Vương Nhất nói: “Lúc trước khi Thiên Dương muốn nhận nuôi mày, tao đã khuyên ông ấy đừng nên làm người tốt quá mức như vậy, lỡ như nuôi trúng cái tên vô ơn thì khóc không ra nước mắt, tao nói đâu trúng đó mà!”
Châu Mỹ Hoa lắm mồm, thích vạch áo cho người xem lưng, như muốn đem hết tất cả chuyện cũ rích đều nói ra một lần.
Có lời thì đúng, có lời thì không, sau khi Châu Mỹ Hoa nói xong, ánh mắt của Vương Nhất trở nên lạnh hơn khi nãy rất nhiều.
“Vương Nhất, anh ở trong lòng tôi vốn dĩ không phải người như vậy, nhưng bây giờ anh khiến tôi thật thất vọng.”
Lý Mộng Đình cũng nhìn Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Hợp tác cùng Lệ Tinh vẫn luôn do Bạch Hiển nhà họ Bạch giúp đỡ chúng ta, bây giờ thì hay rồi, bị anh đập như thế, nhà họ Bạch đã bắt đầu ghét chúng ta, Lệ Tinh cũng có khả năng dừng hợp tác với nhà họ Lý.”
“Tất cả đều bởi vì anh, một mẩu cứt chuột mà hỏng cả nồi cháo!”
Những người khác cũng lạnh lùng nhìn Vương Nhất, như hận không thể đuổi anh ra ngoài.
Nhưng sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh như cũ, nhẹ giọng nói: “Các người cái gì cũng không biết đã đẩy trách nhiệm lên người tôi?”
“Mấy ngày hôm trước khi các người kêu tôi nhường vị trí người đại diện hợp tác cho các người, tôi đã nhắc nhở có lẽ các người sẽ thất bại nhưng có ai nghe chứ? Mọi việc tốt hết nên dựa vào bản thân, đừng hy vọng phó thác lên người khác, vĩnh viễn chỉ thua một bậc mà thôi!”
“Mày... mày còn dám cãi?”
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc bị Vương Nhất nói lại khiến mặt lúc đỏ lúc trắng, ngón tay Châu Mỹ Ngọc chỉ vào người Vương Nhất thậm chí còn run lên.
Cậu ta dám nói chúng ta kém một bậc?
“Tôi nói có gì sai sao?”
Vương Nhất liếc xéo nhìn Châu Mỹ Ngọc, nhẹ giọng nói.
“Phản rồi phản rồi, đúng là phản rồi...”
Châu Mỹ Ngọc tức giận hét to, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lý Thiên Dương: “Đều là do đứa con trai ngoan mà ông nuôi dạy làm liên lụy đến chúng tôi, còn cưỡng từ đoạt lý, cuộc sống này đúng là vô pháp rồi...”
Nói xong bà ta lại che mặt, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.
Vẻ mặt của Lý Thiên Dương cũng vô cùng khó coi, có điều ông ta vẫn không nói gì.
“Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi đi!” Lý Xung lạnh lùng ra lệnh.
Chuyện này Lý Thiên Dương không dễ nhúng tay vào, xét về bối phận thì Lý Xung là lớn nhất, cho nên ông ta có tư cách xử lí Vương Nhất thế nào.
“Quỳ xuống?”
Ánh mắt Vương Nhất lóe lên tia sáng lạnh, sát ý kinh người: “Muốn Vương Nhất tôi quỳ xuống, các người có tư cách này sao?”
“Các người sao lại không tự hỏi vì sao tôi lại đi đập công ty của Bạch Vũ chứ? Tôi không làm gì sai, tại sao phải quỳ!”
Sát ý dày đặc phát ra từ trên người Vương Nhất, nhiệt độ trong phòng khách liền giảm xuống rất nhiều, mọi người không nhịn được mà rùng mình.
Lý Xung cũng vừa sợ vừa giận nhìn Vương Nhất, tức giận đến phát run: “Tên khốn, tên khốn... Thiên Dương, loại con bất hiếu này còn giữ lại trong nhà làm gì? Còn không mau đoạn tuyệt quan hệ với nó, trục xuất ra khỏi nhà họ Lý!”
Lý Thiên Dương bị bắt đứng giữa, cũng không phải người ngoài cuộc, ông ta nhìn Vương Nhất, thở dài: “Nhất à, tại sao con lại đi đập phá công ty nhà họ Bạch chứ, còn đánh người...”
Nếu chỉ đập phá công ty thì bồi thường chút tiền là xong, nhưng còn đánh đến hỏng mặt Liễu Mộng, việc này khó mà xử lý được.
“Con có biết không, người phụ nữ mà con đánh chính là tình nhân của đại ca Đồng Kiệt đấy, đó là kẻ liều mạng giết người, chúng ta không thể trêu vào được...” Lý Thiên Dương thở dài nói.
Vương Nhất im lặng môt lúc, sau đó nghiêm túc nhìn Lý Thiên Dương: “Ba tin con không?”
Nhìn ánh mắt thâm thúy mà kiên định của Vương Nhất, ánh mắt của Lý Thiên Dương cũng hơi dao động một chút.
Không có tự nhiên lại yêu, cũng không thể nào hận không lý do, Vương Nhất vì sao lại đập phá công ty Bạch Vũ, có phải là vì Bạch Vũ đã làm chuyện gì xấu không?
Ông ta cũng đã nghe nói qua về con người của Bạch Vũ, nội tình không sạch sẽ, kiếm tiền mờ ám.
Nhưng chuyện này có tác dụng gì?
Sự thật chính là Vương Nhất đập phá công ty nhà họ Bạch, còn đánh người phụ nữ của Đồng Kiệt, nhà họ Bạch tức giận đến mức trở mặt thành thù với nhà họ Lý, ngay cả việc hợp tác với Lệ Tinh cũng thất bại.
Bây giờ nhà họ Lý có thể nói là hai mặt đều có địch, bỏ qua chuyện của nhà họ Kim, nhà họ Bạch muốn chèn ép, còn chọc đến thế lực ngầm mà không ai muốn chọc...
“Ba tin con, nhưng mà ba là gia chủ của nhà họ Lý, mọi hành động đều phải làm vì lợi ích của nhà họ Lý, trừ khi…”
Lý Thiên Dương vừa định nói tiếp thì đã bị Lý Xung cắt ngang: “Thiên Dương, còn nói gì với nó nữa chứ, thẳng tay đuổi khỏi nhà họ Lý đi, chẳng lẽ còn muốn bao che cho nó sao?”
Lý Thiên Dương giống như không nghe thấy, tiếp tục nhìn Vương Nhất nói: “Trừ khi con có thể đảm bảo Lệ Tinh sẽ tiếp tục hợp tác với nhà họ Lý chúng ta, hơn nữa còn xoa dịu được cơn giận của nhà họ Bạch và Đồng Kiệt.”
“Thiên Dương!”
Sắc mặt Lý Xung thay đổi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng bất mãn nhìn Lý Thiên Dương.
“Đủ rồi.”
Lý Thiên Dương hét to một tiếng, âm thanh áp đảo mọi người, đến khi không còn ai lên tiếng, ông ta mới nhìn Vương Nhất: “Con có thể đảm bảo chứ?”
Ánh mắt Vương Nhất lướt qua từng khuôn mặt nhà họ Lý.
Tất cả mọi người đều lạnh nhạt, hận không thể đuổi mình đi, chỉ có Lý Thiên Dương vẫn chiến đấu vì mình.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra.
Khi mở ra, anh khẽ thở dài.
“Thật không nỡ mà...”
Vương Nhất cười khổ, lẩm bẩm một mình.
Lòng người bạc bẽo, anh có thể không quan tâm những người khác của nhà họ Lý sống hay chết nhưng không thể không quan tâm đến Lý Thiên Dương.
Ông ta không phải ba ruột của Vương Nhất nhưng lại hơn cả ba ruột có quan hệ huyết thống, khi mình bị ngàn người chỉ trích thì chính ông ta lần nào cũng đứng ra bảo vệ mình...
“Được.”
Vương Nhất đồng ý: “Cho con một thời gian, con sẽ giải quyết ba việc này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.