Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 52: Thế giới động vật




Nhà họ Lý trố mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp quét mắt nhìn sang Lý Mộng Đình.
Không nhắc còn đỡ, giờ nhắc lại, bọn họ cũng nhớ ra, quả thật là có chuyện như vậy.
Khi đó Lý Mộng Đình không nghĩ rằng Vương Nhất có thể hoàn thành ba việc rất khó này trong vòng một tuần, vì vậy cô ta không sợ hãi lấy bản thân ra đặt cược. Nếu cô ta thua, không chỉ bưng trà rót nước xin lỗi Vương Nhất mà còn làm người hầu cho anh một ngày.
Kết quả, Vương Nhất thực sự hoàn thành giao kèo, tập đoàn Lệ Tinh không chấm dứt hợp đồng với nhà họ Lý, nhà họ Bạch và nhà họ Đồng không chỉ tha thứ cho nhà họ Lý mà còn đích thân đến xin lỗi và bồi thường 60 tỷ đồng.
Lần này tới lượt Lý Mộng Đình xấu hổ.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, sắc mặt Lý Mộng Đình cũng tái nhợt, trong tích tắc lại đỏ bừng giống như tăng huyết áp.
Đúng, cô ta quả thật có nói như vậy, nhưng đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi, sao có thể coi là thật được?
Nếu cô ta thật sự bưng trà rót nước và còn làm người hầu của Vương Nhất một ngày thì sau này cô biết cắm mặt vào đâu?
Hơn nữa, cô ta từ nhỏ đã được chiều chuộng quen rồi nên đâu có biết làm việc nhà.
“Vương Nhất, anh… anh đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”
Lý Mộng Đình tức đỏ bừng mặt, nói chuyện cũng không được lưu loát.
“Không phải chính miệng cô nói nếu cô thua cô sẽ bưng trà rót nước hầu hạ tôi một ngày. Lẽ nào cô định lật lọng?”
“Tôi…”
Lý Mộng Đình bực bội, giờ đâm lao phải theo lao thôi. Cô ta dậm chân một cái, quay lại nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Mẹ, anh ta ăn hiếp người quá đáng!”
Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc cũng cực kỳ khó coi, bà ta nói: “Vương Nhất, cậu đừng có quá đáng, chúng tôi cho cậu tiếp tục ở lại nhà họ Lý đã là nhân nhượng rồi, cậu đừng có không biết điều!”
Lý Mộng Đình là con gái ruột của bà ta, nếu con gái bà ta thực sự đi làm đầy tớ cho thằng rác rưởi này thì người làm mẹ như bà ta cũng coi như mất hết mặt mũi.
“Khụ khụ, Vương Nhất, nói sao thì Mộng Đình cũng là em gái cậu.”
Lúc này, bác cả Lý Xung cũng lên tiếng, ông ta ho khan một tiếng: “Hai đứa là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ bé đến lớn, vả lại nó cũng đã biết sai rồi. Vụ cá cược này coi như bỏ qua, đừng nhắc tới nữa.”
“Đúng vậy, cậu nhẫn tâm bắt em gái mình làm người hầu sao?” Bác cả gái Châu Mỹ Hoa cũng lên tiếng.
Thấy nhiều người bênh vực mình như vậy, Lý Mộng Đình không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô ta kiêu ngạo nâng cằm lên, nhìn Vương Nhất đầy khiêu khích, sau đó lại nhìn Lý Thiên Dương, không vui nói: “Ba, con là con gái của ba, ba nói giúp con đôi câu đi chứ?”
Lý Thiên Dương không biết phải làm sao, đành cắn răng nói: “Tiểu Nhất à, bỏ qua chuyện này đi nhé?”
Chủ nhà cũng đã lên tiếng, dòng chính nhà họ Lý cũng lần lượt lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, Vương Nhất chỉ bình tĩnh xem bọn họ nói năng không ngừng mà không nói lời nào.
Dần dần, có người im miệng, tiếp theo là hai, ba… tất cả mọi người đều im miệng!
Bởi vì bọn họ chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Vương Nhất, nó giống hệt như lúc Vương Nhất rời khỏi nhà họ Lý lần trước.
“Các người không hiểu sao?”
Vương Nhất mỉm cười nhìn người nhà họ Lý, nụ cười không chút độ ấm: “Trong mắt các người, đây chỉ là chuyện nhỏ nhoi, có cũng được mà không cũng chả sao. Tại sao tôi nhất định phải thực hiện vụ cá cược này? Hơn nữa bác cả, bác hai, còn ba nữa đều ở bên khuyên nhủ. Các người cảm thấy tôi nên biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chúng ta thực sự có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?”
Vẻ mặt Vương Nhất trở nên lãnh đạm, ánh mắt sắc bén. Dừng lại giây lát, anh mới chậm rãi thốt ra một câu cực kỳ lạnh lùng: “Đã không thể quay lại được nữa rồi.”
Đã không thể quay lại được nữa!
Anh nói câu này khiến mọi người đều khiếp sợ, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên.
“Vương Nhất, anh có biết anh đang nói gì không?” Mặt Lý Mộng Đình lúc đỏ lúc trắng.
“Khi cô đặt ván cược này, cô có từng nghĩ đến khả năng mình sẽ thua không?”
Ánh mắt Vương Nhất như một thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng qua trái tim Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, cô có từng nghĩ đến một vấn đề, nếu tôi thua thì cô sẽ làm gì? Các người sẽ làm gì không?”
“Các người sẽ không chút do dự đẩy tôi ra nhận tội thay để bảo vệ an toàn cho các người. Các người sẽ lấy tôi làm con chốt thí, mà tôi là con xe bị vứt bỏ, còn các người là con tướng kia. Đều là do ba mẹ sinh ra, không có ai đáng chết hơn ai cả.”
“May mắn là tôi đã thành công và hoàn thành ba nhiệm vụ mà đối với các người là không thể, nhưng thứ chào đón tôi là cái gì? Đó là sự lạnh lùng, coi thường và coi đó là chuyện đương nhiên.”
“Lạnh lùng như dao, vô tình như kiếm. Các người sẽ đối xử với những người không có giá trị lợi dụng như vậy. Nếu không phải là tôi mà là những người không quyền không thế thì sao? Có phải cuộc sống của họ sẽ bị hủy hoại? Bọn họ có thể sẽ bị nước bọt của các người dìm chết?”
“Với các người, đây chỉ là một cuộc cá cược có cũng được mà không cũng chả sao, thậm chí hơi nực cười. Nhưng đối với tôi mà nói, nó là một thanh gươm sắc bén để đánh trả. Các người nghĩ tôi có thể bỏ qua cho cô ta được không?”
“…”
Toàn bộ phòng khách nhà họ Lý đều lặng như tờ, không có một chút tiếng động, chỉ có giọng nói trầm ấm đầy mạnh mẽ của Vương Nhất.
Sắc mặt Lý Thiên Dương u ám, quay mặt đi không nói lời nào, là người đứng đầu nhà họ Lý, ông ta đương nhiên biết cái nhà này thật sự không có tình thân.
Lý Mộng Đình bị nói đến tái mặt, cơ thể run lẩy bẩy.
Lời nói của Vương Nhất giống như một cây kéo sắc bén không chút lưu tình cắt da xẻ thịt trên người cô ta, tách bỏ hoàn toàn thể xác và linh hồn cô ta.
Cô ta như một tên hề hiện nguyên hình, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt Vương Nhất, xấu xí, bẩn thỉu, dơ dáy khiến người ta ghê tởm.
Đám người dòng chính như Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung, Châu Mỹ Hoa cũng không dám nói nữa, bọn họ chột dạ quay người đi.
Ý của Vương Nhất rất rõ ràng, trà hôm nay không muốn bưng cũng phải bưng.
“Bưng trà đến đây!” Vương Nhất hét lên.
Lý Mộng Đình giật mình, cô ta hoàn hồn, cơ thể run rẩy, sững người hồi lâu, cuối cùng mới xoay người đi vào phòng bếp.
Không ai thấy khoảnh khắc lúc quay đi, ánh mắt Lý Mộng Đình cực kỳ hiểm độc.
Không bao lâu sau, cô ta bưng ra một tách trà đưa cho Vương Nhất.
Vương Nhất liếc mắt nhìn, không nhận lấy mà hỏi lại: “Tôi ngồi, cô dám đứng.”
Lý Mộng Đình run lẩy bẩy, sau đó hít sâu một hơi, run rẩy quỳ xuống, cô ta cúi đầu dâng trà bằng hai tay.
“Mời dùng trà.” Giọng Lý Mộng Đình run rẩy dữ dội.
Lúc này Vương Nhất mới nhận lấy, anh nhấp một ngụm, cau mày: “Đây là trà cô pha sao? Khó uống quá, pha lại lần nữa!”
Mặt Lý Mộng Đình bỗng cứng đờ, cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn.
Cô ta cắn chặt môi đến mức bật máu, khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt ẩn chứa vô vàn oán hận.
Nhưng cô ta vẫn không nói gì, chỉ im lặng quay lại nhà bếp pha một tách trà khác.
Cô ta vẫn quỳ xuống đưa bằng hai tay: “Mời dùng trà.”
“Khó uống, pha lại lần nữa.”
“…”
Lý Mộng Đình pha một tách trà khác, sau đó lại quỳ xuống, dâng trà bằng hai tay: “Mời dùng trà.”
“Làm lại.”
Đi tới đi lui năm sáu lần, lúc này Vương Nhất mới uống cạn tách trà.
“Đi thôi.” Vương Nhất dẫn Lãnh Nhan định rời đi.
Trước khi đi, anh còn cúi đầu nhìn xuống Lý Mộng Đình đang quỳ trên đất, trong mắt không có chút dao động.
Sau khi lên xe, Lãnh Nhan vững vàng lái xe rời đi, Vương Nhất ngồi ở phía sau không nói một lời, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đến say sưa.
Có thể nhìn ra tâm trạng thiếu chủ không tốt.
Vương Nhất thở dài một hơi, sau chuyện lần này, nhà họ Lý nhất định sẽ hận mình.
Nhưng anh không hối hận, nếu quay lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Bởi lẽ đây là thế giới động vật ăn thịt đồng loại, không có chỗ cho lòng tốt và sự khoan dung, chỉ có kẻ hung ác hơn kẻ kia mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.