Chương 12
Chấn động, cảm động, hoảng hốt, đủ loại tình cảm đan chéo nhau trong lòng Tống Tâm Nhiên, anh thế nhưng trong lúc nhất thời không nói nên lời. Chậm rãi tới gần bức vẽ kia mê mẩn nhìn bức tranh vẽ chính mình.
Thi Dật ở phía sau anh nói:" Em nói trước đây anh chưa từng vẽ em, tuy rằng không biết chúng ta ở bên nhau bao lâu nhưng tóm lại Anh có thể đền bù."
Thân mình Tống Tâm Nhiên run nhè nhẹ, anh quay đầu lại nhìn về phía Thi Dật: "Những cái này đều là cả tháng nay anh thường xuyên đi ra ngoài vẽ sao?"
"Ừm, Em thích không?"
"...... Thích."
Như thế nào sẽ không thích, tâm tư này, quà tặng này, thành ý này. Đều đã đem tâm phòng ngự của anh phá tan tành. Lãng mạn như thế, tấm lòng như thế cũng chỉ bởi vì đã từng "Ở bên nhau".
Cảm động đồng thời lại nôn nóng, anh quay đầu lại nhìn Thi Dật, đối phương hai mắt ôn nhu bên trong đôi mắt ấy đều là anh.
Đối mặt ánh mắt như vậy, anh lại cầm lòng không đậu tránh đi có chút gian nan nói: "anh như thế nào biết được hôm nay là sinh nhật em."
Thi Dật:"Phan Lâm nói, anh ta cũng chuẩn bị một party ở quán bar, chỉ là không nghĩ anh mang em đến nơi này trước,bây giờ chắc là tức điên lên rồi đi."
Thi Dật thực hiện được việc xấu liền cười, rất là trẻ con.
Nhìn bộ dáng hắn như vậy Tống Tâm Nhiên cũng kiềm chế không được liền cười.
Gió đêm từ từ thổi, anh tự nhiên không biết biểu tình trên mặt mình có bao nhiêu mềm mại, ánh mắt mang theo vài phần sủng nịch yêu say đắm.
Thi Dật dẫn anh đến ghế dài đối diện cái cây, từ bên trái ghế dài lấy ra một hộp bánh kem cùng mấy chai bia.
Châm một ngọn nến, Đôi tay Thi Dật cẩn thận che lại ngọn nến cho anh thổi. Nhắm mắt ước nguyện một lát, trên mặt đã bị Thi Dật lấy bánh kem bôi lên.
Tống Tâm Nhiên vội đỡ lấy bánh kem:" Đừng nghịch, em còn chưa có ăn đâu."
Thi Dật nơi nào chịu quản tiếp tục hồ nháo. Tống Tâm Nhiên đành phải đánh lại, một cái bánh kem bị lăn lộn rơi tan tác.
Cười cười nháo nháo, bia cũng uống không ít. Cảm giác có vài phần say sưa, hai người liền tứ chi dang rộng nằm liệt trong bụi cỏ.
Có lẽ là hôm qua trời mưa, tối nay sao trên trời có vẻ sáng hơn so với mọi ngày.
Tống Tâm Nhiên quanh hơi thở đều là mùi rượu, anh híp mắt đánh giá không trung, trong lòng nghĩ mùa xuân tới rồi, Thi Dật ở chỗ anh thật nhanh đã được hơn hai tháng.
Đúng lúc còn đang cảm khái, Thi Dật bên cạnh bỗng nhiên ngồi dậylấy di động ra:
"Lúc này hẳn là phải chụp ảnh mới đúng."
Tống Tâm Nhiên: "anh là nữ sinh sao?"
Thi Dật:"cũng nên có một bức ảnh thay thế bức vẽ phim hoạt hình trong ví tiền của em chứ, cái bức vẽ kia em còn giữ sao?"
Tống Tâm Nhiên cũng đứng dậy theo, Thi Dật tiến lại sờ ví tiền anh, lại bị anh tránh đi."
Đồ xác thật là vẫn giữ, nhưng lấy ra xem vẫn thật sự mất mặt. Hai người lăn lộn nửa ngày, động tác Thi Dật bỗng nhiên chậm rãi dừng lại.
Tống Tâm Nhiên còn đang cười đột nhiên không kịp phòng bị mặt đã bị Thi Dật liếm một chút.
Anh ngây ra đó một lúc, nhìn Thi Dật hướng mình cười tà khí: "Bánh kem quả nhiên ăn ngon."
Liếm bánh kem ở trên mặt anh, cứ như vậy mà ăn bánh kem sao?
Tống Tâm Nhiên nhướng mày không như ngày thường lập tức tránh ra, ngược lại nhờ vài phần cảm giác say trực tiếp hôn lên môi Thi Dật.
Nhẹ nhàng chậm chạp đến nhanh chóng kịch liệt mà đảo qua môi răng đối phương, trước lúc rời khỏi còn cắn cắn môi dưới mềm mại.
Anh rời khỏi miệng Thi Dật, nhìn bộ dạng dại ra của hắn cười nói: "Đây mới là ăn bánh kem."
Đùa giỡn phản kích thành công Tống Tâm Nhiên đắc ý cười. Còn chưa đắc ý được bao lâu anh đã bị Thi Dật một phen đẩy ngã, Thi Dật từ trên cao nhìn xuống anh mặt chậm rãi tiến tới.
Thời khắc hai đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau, di động Tống Tâm Nhiên bỗng nhiên vang lên tiếng chuông làm hai người giật nảy mình.
Thi Dật lập tức đem Tống Tâm Nhiên buông lỏng ra, có chút ảo não mà nằm sang một bên.
Tống Tâm Nhiên trong lòng cười thầm, đem điện thoại sờ soạng lấy ra..
Người bên kia nói: "Tống tiên sinh, tôi đã về nước, người bệnh lần trước anh nói, ngày mai có thể mang anh ta tới chỗ tôi chẩn bệnh"
"Được, tôi biết rồi."Tống Tâm Nhiên thấp giọng nói tiếp.
Thi Dật quay đầu nhìn anh, người trước mắt mặt nghiêng tuấn tú, lông mi thật dài rũ xuống trên mặt hơi hơi đỏ ửng. Tinh tế đánh giá hắn phát giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Tống Tâm Nhiên vừa nghe xong điện thoại lại lần nữa bị áp đảo.
Lần này Thi Dật nhất định phải hôn được, Tống Tâm Nhiên cũng không kháng cự ôm lấy cổ Thi Dật đáp lại.
Người này, sau khi trị liệu qua cũng sẽ nhớ ra hết. Nếu như chú định hết thảy mọi thứ phải trở lại điểm xuất phát, có thể lưu lại một ít hồi ức cũng tốt lắm rồi...
Nụ hôn cũng không kịch liệt ngược lại có chút triền miên. Dần dần mặt đỏ tai hồng, hai má Thi Dật nóng lên, chống tay lên nhìn Tống Tâm Nhiên dưới thân mình nhẹ giọng nói:" Anh cảm thấy mình có chút nhớ ra."
"Nhớ ra cái gì?"
" Cảm giác thích em......"
Đây là thổ lộ đi, Tống Tâm Nhiên không nghĩ cười, nhưng chính là nhịn không được. Ôm Thi Dật trở mình, đem người đè ở dưới thân cười nói: "Anh ngốc chết......"
Thi Dật biểu lộ tâm tình như vậy lại đổi lấy những lời này, không cam lòng ở trên cổ Tống Tâm Nhiên cắn ra một cái dấu đỏ thẫm.
Hai người lại nháo thành một đoàn kết quả bị một ánh đèn pin chiếu lại, là bảo an của công viên.
Dã uyên ương song song đứng lên, vâng vâng dạ dạ mà tiếp thu một phen giáo dục của chú bảo vệ đang đói bụng.
Tống Tâm Nhiên chạy đến trước cái cây một tờ lại một tờ thu lại bức tranh, Thi Dật thì dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi.
Tống Tâm Nhiên ôm bức vẽ lớn, một đường không cho Thi Dật đụng vào tự mình cẩn thận ôm lên xe.
Anh đã có chút mệt mỏi nhưng lại không chịu nổi liên hoàn cuộc gọi của Phan Lâm.
Phan Lâm lần nữa bảo đảm sẽ không có người quen, đều là chút rượu mời khách, hơn nữa đêm nay tương đối hight, Bạch thiếu mở tiệc chiêu đãi mọi người, giấy mời ngày mai sẽ gửi tới chỗ anh sau.
Tống Tâm Nhiên dở khóc dở cười.
Xem ra không đi cũng không được. Đem tranh cẩn thận cất vào sau xe. Anh để Thi Dật lái xe đến quán Bar Bạch Thiếu mở tiệc.
Dù sao cũng là sinh nhật, buổi tối vẫn là muốn vui vẻ một chút. Thi Dật cũng chỉ có thể lái xe đi đến quán bar kia.
Mới vừa đi vào, Phan Lâm liền chạy tới muốn cho anh một cái ôm, Thi Dật bình tĩnh duỗi tay chặn.
Phan Lâm kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: "hai người?"
Tống Tâm Nhiên xấu hổ ngắt lời nói: "Đại thiếu gia, đem tôi gọi tới chỉ là vì sinh nhật?"
Phan lâm: "Đương nhiên không phải, Tâm Nhiên, tôi chính là vì cậu chuẩn bị đại lễ."
Phan Lâm cười thần bí xoay người bỏ đi.
Tống Tâm Nhiên mang theo Thi Dật đến ghế dài ngồi xuống, vừa ngồi xuống âm nhạc liền thay đổi. Tống Tâm Nhiên giương mắt nhìn phía sân khấu thấy Phan Lâm xuất hiện ở trên đài. Theo âm nhạc vặn vẹo thân thể, thế mà tên này lại nhảy lên múa thoát y.
Tống Tâm Nhiên cười điên rồi, nhìn Phan Lâm ở mặt trên không biết xấu hổ mà thi triển hormone, anh huýt sáo tùy tay đưa tới người bán hoa cạnh bàn tiệc mua một bó hoa vứt lên.
Phan Lâm ở phía trên còn vứt xuống một cái mị nhãn, Tống Tâm Nhiên cười đến đau cả bụng rồi. Bạn bè quen biết lâu như vậy, có thể nháo đến mức này còn không thể buồn cười sao.
Anh mới vừa trở lại vị trí đã bị Thi Dật ôm qua.
"Vui vẻ như vậy, em thích anh ta nhảy cho em xem?"
Tống Tâm Nhiên: "Em là cười hắn nhảy ngốc."
Thi Dật: "Anh thật ra cảm thấy nhảy không tồi, rất câu nhân."
Cằm Tống Tâm Nhiên khẽ nâng: " Như thế kia cũng tính là câu nhân, năm đó em nhảy so với hắn còn muốn đẹp hơn."
"A?"
Tống Tâm Nhiên vừa mới uống thêm ba tràng rượu, đầu mơ màng chỉ dư phấn khởi. Anh còn lo lắng Thi Dật không tin anh đem tây trang cởi ra định bước lên đài.
Thi Dật vội vàng đem người ngăn lại:" Em đừng nghịch, ngoan ngoãn ở đây nào."
Tống Tâm Nhiên sờ sờ cằm hắn:" Anh mới ngoan ngoãn ngốc ở đây cho Gia, Gia cho anh mở mang tầm mắt một phen."
Anh ngửa đầu rót một chén rượu vào miệng, rượu theo khóe miệng trượt xuống làm ướt vạt áo, nhanh chóng thoát khỏi Thi Dật hướng sân khấu chạy tới.
Phan Lâm ở trên dài cười, duỗi tay kéo Tống Tâm Nhiên lên thuận tay đem cổ áo Tống Tâm Nhiên xé ra, nút áo còn bay ra ngoài mấy viên.
Phan Lâm giơ tay, ra hiệu cho DJ đem nhạc đổi thành nhạc ái muội Stripper. Tống Tâm Nhiên vung cà vạt bước chân từ nhanh đến chậm, động tác nước chảy mây trôi. Anh tùy ý để bạn nhảy trườn lên người mình tươi cười không kềm chế được, nghiêng eo, lắc hông, ánh đèn ngũ sắc khóa lại trên dáng người tinh tế. Phóng khoáng cùng cuồng dã bùng nổ.
Phan Lâm phối hợp cùng nhảy, cọ xát. Tống Tâm Nhiên không chút để ý nhìn Phan Lâm cởi bỏ từng viên nút áo của mình. Áo sơ mi màu trắng từ trên sân khấu viu một cái bay xuống. Thi Dật nhìn chằm chằm mạt màu trắng kia cảm thấy hai mắt của mình một trận sinh đau.
Phan Lâm trên mặt treo nụ cười tà mị, đỡ hông Tống Tâm Nhiên ái muội xoa mông anh, hai người thân trên xích lõa, làn da cọ xát, ái muội cùng sắc tình tràn ngập dây dưa làm dưới đài nhấc lên từng đợt sóng triều cuồng nhiệt.
Phan Lâm tùy tay lấy qua một ly rượu làm đạo cụ trên đài đổ lên người Tống Tâm Nhiên. Tống Tâm Nhiên không để ý hất đầu, bọt nước theo ngọn tóc bay múa, ánh mắt mông lung mê ly tràn ngập câu dẫn.
Tần xuất lắc hông chậm dần, ánh đèn chiếu xuống vòng eo trơn bóng không nhanh không chậm đong đưa, vũ điệu cùng âm nhạc, tình cảm cùng yêu trị trọn vẹn một khối.
Lại không ai cho rằng đó là nương khí thấp kém, ngược lại cảm thấy vũ động lòng người, quyến rũ từ trong xương cốt đều đang phun trào.
Tống Tâm Nhiên quay đầu lại hướng Thi Dật tung ra một nụ cười, ánh mắt tràn ngập câu dẫn cùng khiêu khích không khách khí dừng ở trên người Thi Dật.
Thế nhưng Thi Dật lại vẫn là mặt vô biểu tình, ngồi ở trên ghế dài ánh mắt âm trầm.
Cho đến khi Tống Tâm Nhiên cảm thấy dưới đài đã mất khống chế, thậm chí có người sờ lên mắt cá chân anh, anh mới cười chạy về hậu trường, Phan Lâm chỉ có thể theo anh lui ra ngoài hoàn toàn mặc kệ dưới đài cao giọng giữ lại.
Hai người kề vai sát cánh ở hậu đài cất tiếng cười to. Tống Tâm Nhiên thật vất vả mới hòa hoãn được nói: "Cái gọi là đại lễ của cậu chính là cái này sao!Quá không thành ý đi! Ai muốn xem cậu nhảy thoát y chứ, nhảy còn không bằng tôi!"
"Chó má, ta đây chính là đại hy sinh!"
Tống Tâm Nhiên lại cùng hắn cãi nhau một hồi, Phan Lâm muốn đi phòng hóa trang tháo trang sức, anh suy nghĩ tìm tạm một cái áo mặc lên.
Đi đến nửa đường lại bị Thi Dật không biết từ nơi nào đi ra ngăn cản. Phan Lâm còn muốn cười chào hỏi một cái, đã bị Thi Dật đằng đằng sát khí kéo trở về, chỉ có thể trong lòng có xúc động để người đi trước.
Vừa đi một bên còn có chút lo lắng, hai người kia sẽ không thật sự đã xảy ra chuyện gì đi, ghen gét trong mắt Quách Dật đều muốn hóa thành dây thừng đem mình treo cổ luôn rồi. Aiiii làm bậy, làm bậy!
Tống Tâm Nhiên theo lực đạo Thi Dật bắt lấy tay hắn, thuận tiện nhào vào trong lòng ngực hắn cười đùa: "Thích sao, ha ha...... em đã rất lâu rồi không hoạt động gân cốt, nhảy có đẹp hay không?"
"Khó coi chết đi được."
Tống Tâm Nhiên hai mắt mắt mở to, thậm chí là có chút ủy khuất: "Nào có, rõ ràng người xem phản ứng đều nhiệt tình như vậy......"
"Lần sau đừng nhảy, anh không thích."
Tống Tâm Nhiên lập tức tiết khí ngoan ngoãn bị Thi Dật kéo đi.
Trải qua âm nhạc ầm ĩ trên sân khấu, một đường bị đưa tới trên xe.
Thi Dật cơ hồ là có chút thô bạo đem anh nhét vào trong xe nhanh chóng rời khỏi quán bar.
Tống Tâm Nhiên mở cửa sổ xe ra, gió lạnh đem men say trong người xua tan không ít.
Ngoài cửa sổ phố cảnh cũng không quen thuộc, đến khi Thi Dật lái xe đến một đường nhỏ, anh mới cảm thấy nghi hoặc.
Mới vừa quay đầu muốn hỏi liền bị Thi Dật đè ở trên ghế phó lái, cửa sổ xe bị đóng lại.
Thi Dật vùi đầu hôn cổ Tống Tâm Nhiên một hồi lâu, mới duỗi tay lôi kéo, toàn bộ ghế dựa liền hạ xuống.
Tống Tâm Nhiên giơ chân đạp lên phía trước, bỗng nhiên cười.
Dục vọng căng chặt nóng rực của Thi Dật gắt gao đỉnh ở giữa hai chân anh.
———————————————————————————
Yan: Lại là 01 chút spoil chương sau =)))
"Thi Dật nhìn chằm chằm mặt anh, liên tiếp mà kích thích chỗ đó, rất nhanh Tống Tâm Nhiên liền căng chặt bụng nhỏ bắn ra. Thi Dật thấp giọng cảm thán nói: "Phía sau của em,vừa ướt lại vừa nóng."