Chân Tâm Thác Phó

Chương 13:




Chương 13
Độ ấm trong xe nhanh chóng lên cao, thân trên trần trụi của Tống Tâm Nhiên còn mang theo một ít hơi lạnh.
Thi Dật ở trên vai anh rơi xuống một nụ hôn, đôi tay khắc chế mà chống ở hai bên sườn.
Tống Tâm Nhiên nâng mặt Thi Dật lên trực tiếp hôn lấy.
Cái hôn này làm nổi lên tà hòa, Thi Dật phản ứng kịch liệt đáp lại, tay hắn ở trên người Tống Tâm Nhiên sờ soạng đụng vào làn da lạnh lẽo kia.
Tống Tâm Nhiên bị áp chế, lại cũng không bị động. Anh đưa tay lướt một đường vào giữa háng Thi Dật, cảm nhận được hô hấp đối phương cứng lại, liền nhanh chóng cởi bỏ khóa kéo, thắt lưng duỗi tay đi vào.
Dục vọng hừng hực nóng bỏng nằm ở trong lòng bàn tay, Thi Dật dựa vào bên tai anh nặng nề thở dốc.
Tống Tâm Nhiên cách lớp vải dệt xoa xoa, rất nhanh nơi đó liền ướt một mảng lớn. Đôi tay Thi Dật khó nhịn mà ở bên hông anh xoa nắn, khi thì sờ đến mông, đến hạ bộ tùy ý đè ép.
Không kịp phòng thủ, đầu v* bị người cắn vào miệng, Tống Tâm Nhiên kịch liệt phản ứng muốn đem người đẩy ra lại bị Thi Dật bắt lấy tay từ giữa háng hắn rút ra áp chế lên đỉnh đầu.
Tống Tâm Nhiên liếm liếm đôi môi ửng đỏ, biểu tình giãy giụa hướng Thi Dật nói: "Đừng...... Đừng đụng nơi đó."
Vừa dứt lời chỗ kia liền bị hút mạnh một cái, đè ở giữa môi răng tùy ý đay nghiến lôi kéo, đầu v* mau chóng sưng lên đỏ bừng ở trên làn da trắng ngần nổi lên rõ ràng.
Âm thanh liếm mút làm Tống Tâm Nhiên nháy mắt mặt đỏ rần, Thi Dật chủ động lên thật làm anh có chút chống đỡ không được. Cả đêm anh cũng mỏi mệt chỉ có thể hơi hơi run rẩy thân thể sức lực phản kháng cũng không có.
Hai bên đầu v* đều bị hút đến trướng đau, còn bị thô lỗ đè dưới lòng bàn tay xoa nắn.
Anh kêu lên vài tiếng liền bị Thi Dật nâng eo đem quần cởi xuống.
Ở trong xe làm có chút khó khăn động tác Thi Dật còn mang theo vài phần vội vàng. Không biết xuất phát từ tâm thái gì, Tống Tâm Nhiên hiện tại không muốn cùng Thi Dật có tiến triển gì sâu sắc.
Có lẽ là do lần trước say rượu, anh hiểu rõ ràng nếu thật sự muốn phát sinh quan hệ Thi Dật nhất định sẽ làm anh, cường ngạnh mà làm cho nên mới không dám nghĩ. Trong xe như thế này hoạt động không thuận lợi, cứ như vậy bị cường thật quá đáng sợ.
Tống Tâm Nhiên chủ động giao điệp hai chân, chủ động duỗi tay nắm lấy vỗ về dục vọng đang đứng thẳng của hắn.
Anh đẩy quần lót ra bên cạnh, hơi lạnh từ đầu ngón tay sờ lên thân dương v*t. ở chỗ quy đầu ướt át lấy lòng mà dùng lòng bàn tay xoa nhẹ, nương dính nhớp trên dưới hoạt động xoa nắn cẩn thận mới nói: "Chúng ta giống lần trước đi."
Thi Dật dừng một chút nhìn anh thật sâu một cái, liền thay đổi tư thế, đem âm hành chôn nhập vào bắp đùi anh hung hăng đâm rút.
Thịt căn cực nóng cọ sát giữa hai chân anh sinh ra đau đớn, anh nửa híp mắt thở dốc mà bắt lấy vai Thi Dật, đầu đỉnh ướt mềm đằng trước đánh sâu vào túi tinh đâm đến nơi đó một mảnh tê dại. Tống Tâm Nhiên nhịn không được duỗi tay sờ sờ chính mình.
Thi Dật cắn cổ anh động tác đâm rút mãnh liệt mà kéo dài, rất nhanh nơi đó bởi vì hai người bọn họ động tình, mà ướt một mảng lớn.
Tiếng dính nhớp theo chỗ cọ xát vang lên, Tống Tâm Nhiên nắm lấy hạ thể chính mình nhanh chóng loát động.
Lúc này Thi Dật lại mút lên đầu v* anh, thiếu chút nữa bức anh kêu lớn lên. Lực đạo mút vào có chút lớn làm cho một bên ngực đau đớn.
Bỗng nhiên ngón tay Thi Dật luồn vào trong miệng anh, ở bên trong càn quấy một hồi lâu mới rút ra.
Ngón tay dính nước bọt một đường đi xuống phía dưới, thô lỗ mà kéo quần lót anh xuống, sờ nắn hậu huyệt căng chặt đang co rút vì căng thẳng.
Tống Tâm Nhiên run rẩy thân mình, mở to đôi mắt ướt át nói:" đừng...ưm..."
Anh muốn ngăn cản cũng không có gì dùng, Thi Dật nương ngón tay ướt át liền trực tiếp tham nhập một đường vào bên trong huyệt khẩu.
Nhục bích không quá thích ứng kẹp lấy ngón tay từ ngoài tiến vào, đôi mắt Tống Tâm Nhiên cũng đều đỏ lên, chỉ có thể gắt gao bóp chặt bả vai Thi Dật cắn răng nhẫn nại.
Không biết sờ soạng bao lâu cuối cùng tìm được điểm mẫn cảm, Thi Dật hung hăng ấn một cái, Tống Tâm Nhiên cơ hồ hét lên chói tai phía trước tràn ra một cỗ ướt dính, phía sau co chặt, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở nói: " Không... đừng đụng nơi đó."
Thi Dật nhìn chằm chằm mặt anh, liên tiếp mà kích thích chỗ đó, rất nhanh Tống Tâm Nhiên liền căng chặt bụng nhỏ bắn ra. Thi Dật thấp giọng cảm thán nói: "Phía sau của em, vừa ướt lại vừa nóng."
Lời này làm cho bên tai Tống Tâm Nhiên một trận nóng lên hậu huyệt phía sau bị làm cho ướt dính, Thi Dật rút ngón tay ra ở miệng huyệt xoa nắn, kéo hai chân anh càng thêm kịch liệt đâm rút qua lại.
Cơ hồ làm đến mức muốn rách da, mới đem thứ to lớn kẹp ở giữa hai chân kia bắn ra.
Tống Tâm Nhiên cứng đờ thân mình hơi hơi trượt xuống dưới, Thi Dật rút tờ giấy giúp anh lau sạch sẽ, liền đem áo khoác trên người cởi xuống bọc lấy anh.
Mặc quần áo chỉnh tề, mở cửa sổ, sau khi cỗ hương vị dâm mỹ tan đi. Thi Dật nghĩ đến hai mắt Tống Tâm Nhiên vừa nãy vì ẩn nhẫn mà ửng đỏ, quay đầu muốn cùng anh nói cái gì đó.
Lại phát hiện đối phương đã ngủ rồi.
Hắn cười nhạt quay đầu lại nghe thấy ngoài cửa sổ tí tách, trời đổ mưa.
Thi Dật sắc mặt trắng bạch trong lòng mãnh liệt cảm thấy không khỏe, lại tìm không được nguyên do. Mờ mịt mà đem cửa sổ xe nhanh chóng đóng lại. Hắn nhìn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Mùa mưa...... Muốn tới rồi.
......................................................................................
Đầu đau muốn nứt ra, đây là cảm thụ thứ nhất. Eo chân bủn rủn, đây là cảm nhận thứ hai. Mình tối hôm qua rốt cuộc là mẹ nó đánh mấy pháo?
Tống Tâm Nhiên sắc mặt mất tinh thần, chậm rì rì đi đến phòng tắm.
Cạo râu, xịt dưỡng ẩm, cả người rực rỡ hẳn lên, anh vỗ vỗ mặt mình, sửa sang lại cổ áo.
Ra khỏi phòng ngủ đi ra bàn ăn, Tống Tâm Nhiên có chút kinh ngạc. Anh thấy trên bàn cơm đơn giản đặt một chén cháo kê cùng mấy món ăn sáng.
Thi Dật từ phòng bếp đi ra, cởi bỏ tạp dề trên người, thuận tay đặt ở trên lưng ghế.
"Dạ dày em khó chịu đúng không?"
"Ừm......"
Tống Tâm Nhiên ôm bụng ngồi ở trước bàn, đem cháo kê ấm áp uống vào. Cả người thoải mái nheo lại hai mắt.
Thi Dật cầm hai viên thuốc đưa cho anh uống.
Trên xe Tống Tâm Nhiên đưa cho Thi Dật một địa chỉ, Thi Dật nhìn thoáng qua: "Bệnh viện? Em không thoải mái ở chỗ nào?"
Tống Tâm Nhiên: "Không, là khám cho anh."
Thi Dật: "Anh?"
Tống Tâm Nhiên: "Anh không phải mất trí nhớ sao, cũng nên đi khám một chút, đã lâu như vậy rồi."
"......"
Tống Tâm Nhiên nâng mí mắt liếc hắn một cái: " anh không muốn khôi phục ký ức sao?"
Thi Dật:"Anh có nghĩ đến."
Tống Tâm Nhiên: " Thế sao vẻ mặt lại ngưng trọng như vậy?"
Thi Dật cười cười: "anh... Có chút sợ hãi."
Tống Tâm Nhiên:"Nói như thế là sao, anh không nghĩ bắt đầu lại, cái gì cũng quên càng thêm cảm giác không an toàn."
Thi Dật: "Lời nói tuy là như thế, nhưng... aii, anh cũng không biết nên nói như thế nào."
Rất nhanh đã đến bệnh viện, là một bênh viện tư nhân cao cấp không khí rất ấm áp thoải mái. Hộ sĩ hết mực ôn nhu dẫn hai người bọn họ đến văn phòng bác sĩ Lý.
Bác sỹ Lý là một người đàn ông trung niên diện mạo đoan chính, ông cười, tiến lên bắt tay Tống Tâm Nhiên: "Tống tiên sinh, thật sự xin lỗi một tháng trước cậu hẹn tôi lúc đó còn đang ở nước ngoài, thật sự là ngại quá,"
Thi Dật có chút kinh ngạc, nói như vậy Tống Tâm Nhiên đã sớm muốn trị liệu cho hắn.
Tống Tâm Nhiên cùng bác sĩ khách sáo một hồi, tay vịn ở bên hông Thi Dật hơi dùng sức,:" đây là người bạn mất trí nhớ mà tôi đã nói qua điện thoại với bác sỹ, giúp anh ấy nhìn xem nơi nào có vấn đề mới dẫn đến mất trí nhớ. Có phương pháp trị liệu nào hay không. "
Bác sỹ Lý đeo kính mắt lên, cẩn thận hỏi một ít bệnh trạng của Thi Dật viết đơn để hắn đi chụp CT não bộ.
Tống Tâm Nhiên không quá thích bệnh viện, anh thừa dịp Thi Dật ở bên trong, di vài bước tìm một nơi có cửa sổ, lấy ra hộp thuốc cầm một điếu để ở chóp mũi nhẹ ngửi, nhìn ra cây cối xanh um tươi tốt ngoài cửa sổ.
Hoàn cảnh của bệnh viện này so với cái lúc trước Thi Dật ở tốt hơn rất nhiều, hẳn là có thể trị khỏi đi.
Kiểm tra xong, Thi Dật đi tới từ phía sau ôm lấy anh.
Anh bị ánh mặt trời phơi có chút lười biếng, như cũ nhìn ra bên ngoài: "Kiểm tra xong chúng ta đi ngoại thành chơi đi, hạ trại nướng BBQ, anh cảm thấy thế nào?"
Thi Dật có chút kinh ngạc: "Công ty thì sao?"
" Dù có là Tổng Giám Đốc cũng phải có ngày nghỉ chứ có Trần Duẫn và Phương Hoà rồi, không sao. "
" Cũng phải, em vừa mới sinh nhật xong, thả lỏng một chút cũng tốt. "
Bên kia hành lang hộ sĩ gọi tên Thi Dật, Thi Dật liền đi qua nhận lấy kết quả.
Trong phòng khám.
Bác sỹ Lý cầm kết quả dò hỏi " Thi tiên sinh, cậu gần đây có hiện tượng đau đầu hay không?"
Thi Dật nghĩ nghĩ: "Tối hôm qua có một chút."
"Từ kết quả cho thấy, não bộ của Thi tiên sinh bị sưng tấy đang chậm rãi khôi phục, chỉ cần phối hợp uống thuốc, tiếp xúc với sự việc quen thuộc rất nhanh sẽ khôi phục trí nhớ. "
Tống Tâm Nhiên bỗng nhiên mở miệng nói: "Bao lâu mới có thể khôi phục?"
"Lấy tình huống như của Thi tiên sinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng hai ba tháng là có thể. Đương nhiên cũng có một vài người bệnh, chịu phải kích thích nhất định sẽ lập tức khôi phục, nếu muốn nhanh chóng khôi phục vẫn là...."
Bác sỹ Lý còn chưa nói xong, Tống Tâm Nhiên liền hỏi: "nếu bị chịu kích thích có nguy hiểm hay không?"
Bác sỹ Lý:"ừm...... Vẫn là sẽ có nguy hiểm nhất định."
Tống Tâm Nhiên:" vậy chúng tôi cứ từ từ dùng thuốc trị liệu đi, cũng không vội."
Tống Tâm Nhiên thay Thi Dật tự hạ quyết định, tuy rằng biết chính mình làm như vậy không ổn. Quá mức độc đoán, nhưng anh có tư tâm, thật sự không hy vọng Thi Dật nhanh như vậy đã khôi phục ký ức.
Mâu thuẫn trong lòng rối rắm... Nhưng nguyên do, tựa hồ cũng không phải là do Vu Văn.
Thi Dật ngồi một bên, cũng không có ý phản đối.
Thi Dật cùng bác sỹ Lý kỹ càng tỉ mỉ nói một ít tình huống, luôn miệng cảm ơn, sau đó đứng dậy cầm đơn thuốc đi ra ngoài.
Tống Tâm Nhiên đi bên cạnh hắn:" tối hôm qua anh đau đầu?"
Thi Dật: "ừm, tối hôm qua trời mưa không biết vì sao đầu anh có chút đau."
Tống Tâm Nhiên: " vậy anh có nhớ thêm được chút gì không?"
Thi Dật: "Không có, chỉ là trong lòng không quá thoải mái, có thể trước kia vào ngày mưa đã phát sinh việc gì đó không tốt đi."
Tống Tâm Nhiên nghĩ nghĩ, thời điểm Thi Dật xảy ra tai nạn xe cộ là bởi vì đất đá trôi, nên mới không cảm thấy thoải mái vào ngày mưa sao?
Anh do dự một chút mới tiếp tục nói: "Hiện tại sắp đến mùa mưa rồi, có khả năng hai ba ngày tới đều sẽ mưa anh có sao không đó?"
Thi Dật:"Em Lo lắng cho anh sao?"
Tống Tâm Nhiên"Vô nghĩa!"
Thi Dật không đứng đắn nói:" Buổi tối có lẽ anh sẽ rất sợ hãi, vậy liền cùng em ngủ chung đi."
"......"cái Này cùng buổi tối có cái quái gì quan hệ?
Ra khỏi bệnh viện, Tống Tâm Nhiên gọi điện thoại cho Phan Lâm. Người kia tiếp điện thoại, bên chỗ phan lâm tình huống lại không tốt lắm.
Tống Tâm Nhiên liền hỏi han, mới nghe được Phan Lâm ở đầu bên kia điện thoại nói anh ta tối hôm qua ở phòng hóa trang chơi một người đàn ông.
Nghe tin tức nóng bỏng như vậy, toàn bộ buồn ngủ vì phơi nắng của Tống Tâm Nhiên lập tức bay sạch.
Tống Tâm Nhiên: "cậu không phải thẳng nam sao?!"
Phan Lâm:"cái đó... tôi thiếu quá hóa liều, nhất thời nhịn không được..."
Tống Tâm Nhiên:"Nói như vậy cậu cũng không thể không quản nửa người dưới của cậu chứ."
Phan Lâm: "Lúc ấy bị Bạch thiếu kéo lại nhảy một hồi, trên người khó chịu tâm tình không được tốt lắm. Tên kia lại cứ nhao nhao nói muốn
làm tôi, tôi liền vừa giận vừa..."
Tống Tâm Nhiên:" ặc, không phải cậu đem người ta cường ngạnh đó chứ..."
Phan Lâm: "ừm...cũng không khác lắm."
"......"
Tống Tâm Nhiên câm miệng, anh sợ một khi mình mở miệng sẽ tàn nhẫn mà tổn hại Phan Lâm.
Phan Lâm đại khái cũng tự biết mình làm ra việc này đủ hồ đồ, hắn hỏi Tống Tâm Nhiên liên hệ mình làm gì, Tống Tâm Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ nói mình định đi dã ngoại cắm trại muốn gọi hắn cùng đi.
Phan Lâm cự tuyệt, nhưng lại đề cử một người.
Tống Tâm Nhiên:"Hàn Xuyên? gọi anh ta làm gì, tôi chỉ muốn đi ăn chơi một hồi, cậu lại muốn tôi công sự quấn thân."
Phan Lập:" cậu có thể gọi cả Khương Lập đi nữa."
Tống Tâm Nhiên: "tổ hợp hai người bọn họ? đủ làm cho người ta không nói được lời nào."
Phan Lâm:"Là Hàn Xuyên đề xuất, anh ta muốn gặp Khương Lập, dù sao cậu cũng thiếu người đi chung, làm gì lại không cùng nhau được."
Tống Tâm Nhiên: "anh ta muốn gặp Khương Lập sao không tự mình hẹn."
Phan Lâm thở dài: "Ai, việc này nói ra thì rất dài......"
Tống Tâm Nhiên: "Nói ngắn gọn."
Phan Lâm: "Hai người bọn họ trước kia từng có một đoạn thời gian..."
Tống Tâm Nhiên: "Tôi vì cái gì phải làm Hồng Nương?"
"Quách Dật."
Tên vừa mới nói ra, mặt Tống Tâm Nhiên liền xụ xuống, anh cảm thấy mình đang bị uy hiếp, lại còn mẹ nó uy hiếp thành công.
" được rồi."
Không tình nguyện đem điện thoại ngắt cuộc gọi, Tống Tâm Nhiên liên hệ Khương Lập.
Thi Dật kiên nhẫn chờ anh nói chuyện điện thoại xong, mới nói: " tại sao lại phải gọi cả Khương Lập, em cùng cậu ta quan hệ tốt như vậy sao?"
Tống Tâm Nhiên không chút để ý nói: "chỉ là làm ăn có chút giao tình."
Thi Dật nhíu đôi chân mày: "em thích cậu ta?"
Tống Tâm Nhiên ngạc nhiên: "Không có, em không có, sao anh lại nghĩ như vậy."
Thi Dật:"Lần trước em còn sờ tay cậu ta."
Tống Tâm Nhiên nghẹn họng, anh xác thực đối với loại hình thanh tú văn nhược vô sức chống cự, nhưng không đến mức đối với ai cũng có phương diện tâm tư kia đi.
Anh nhìn về phía Thi Dật: "Sờ tay cũng coi như?"
Thi Dật: "Tính."
Tống Tâm Nhiên ngả ngớn hỏi:" Em đối với anh không những là sờ tay, vậy anh phải làm sao bây giờ?"
Rất nhanh, mặt Thi Dật dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được mau chóng đỏ lên.
Tống Tâm Nhiên rất có tinh thần, xán lại phía Thi Dật ra vẻ thiếu đứng đắn hỏi: "Thi tiên sinh, phải làm sao bây giờ, Anh đang yêu cầu em phụ trách sao? phải phụ trách như thế nào? em đem anh cưới vào cửa giúp em sinh bảo bối được hay không."
Anh hồ ngôn loạn ngữ một hồi, đùa giỡn cho đã nghiền mới thôi. Thi Dật không thể nhịn được nữa, nhìn đèn đỏ phía trước nhéo cằm Tống Tâm Nhiên hôn xuống.
Cả thế giới bỗng nhiên an tĩnh.
Cái này đổi lại Tống Tâm Nhiên mặt đỏ rần.
Thật sự khó coi sao? Ai mà biết được. Anh tự động não bổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.