Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm

Chương 23:




Ra khỏi thang máy, vừa mới tới cửa đã phát hiện một dáng người đứng bên đường hút thuốc.
Y làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục bước đi.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
Vẫn tiếp tục đi.
“Là chuyện công”.
Cước bộ chậm lại nhưng vẫn không dừng.
“Vệ Đình, tôi cũng đổi ngành, cậu biết không?”
Vệ Đình rốt cuộc xoay người lại, nhìn thẳng Đinh Bùi Quân. “Cùng tôi có quan hệ?”
“Đương nhiên là có quan hệ”. Đinh Bùi Quân cười cười. “Vài ngày nữa tôi tới phòng mới báo danh, tôi vẫn là cấp trên của cậu, thật trùng hợp”.
Cho dù là sấm sét giáng xuống lúc này cũng vô pháp hình dung tâm tình của Vệ Đình hiện tại – trùng hợp? Sao có thể trùng hợp? Lúc trước Đinh Bùi Quân cố ý đem y từ phòng hậu cần điều đến phòng phát triển chẳng lẽ là trùng hợp? Đi trước một bước tiếp cận y dụ dỗ y, chẳng lẽ là trùng hợp? Thời điểm chọn y đến chi nhánh dưới rèn luyện, chẳng lẽ là trùng hợp? Khó trách lần này y xin chuyển ngành dễ dàng như vậy…. Hoá ra cũng là trùng hợp?
Nam nhân này…. Trong lòng hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì? Vệ Đình đối với hắn chưa đến mức hận, nhưng cũng không muốn lừa mình dối người đi yêu hắn nữa. Bằng ấy thời gian trôi qua, chính y cũng không hiểu được vì cái gì lúc trước lại dũng cảm đến hoang đường đi yêu hắn. Xuất phát từ thương cảm cũng được, thật sự yêu cũng được, hiện giờ không cần phải hối hận, càng không cần phải giống như oán phụ níu kéo chuyện cũ – y là thật tâm hy vọng, từ nay về sau, nam nhân này sẽ không bước chân vào cuộc sống của y một lần nữa.
Nguyện vọng như vậy, cũng quá phận sao?
“Anh…. Anh….” Vệ Đình tức đến cực điểm, nửa ngày cũng không mắng nổi câu nào. Y vốn dĩ không phải là người cá tính cương quyết, cũng rất ít khi cùng người đấu khẩu. Vừa rồi nói với Tử Bội đã là những lời nặng nhất mà y có thể nói ra, hiện tại đối diện với Đinh Bùi Quân, nửa ngày “anh anh” cũng không thể nói ra một nguyên do. Mắng vô sỉ quá phận, người ta không phải đã nói là ‘việc công’ sao? Đến lúc đó nếu hắn bảo một câu, là chuyện công ty điều động mà thôi, Vệ Đình còn có thể nói cái gì?
Ai ngờ Đinh Bùi Quân lại giống như nhìn thấu y, tiếp tục nói. “Chẳng lẽ cậu không biết một tháng trước cậu xin đổi ngành, còn phải thông qua phê chuẩn của tôi? Cậu muốn đi, cũng phải có sự đồng ý của tôi đúng không? Cậu kiên trì rời đi, tôi giữ cũng không giữ được, cho nên chỉ có thể đi theo cậu thôi”.
Thực sự là khôi hài! Đi theo y? Người này việc gì phải đi theo y?
“Anh cảm thấy chơi rất vui sao?” Vệ Đình rốt cuộc tức giận. “Nếu anh cô đơn, hoặc là thấy sống như hiện tại quá nhàm chán, vậy thì quay lại với cuộc sống như trước kia không phải là được rồi sao? Lời tôi nói lúc trước anh còn chưa hiểu? tôi hy vọng về sau không phải gặp lại anh nữa!”
“Không có khả năng”. Đinh Bùi Quân thản nhiên nói. “Tôi không nghe được câu đó, cho dù có nghe được tôi cũng không đồng ý”.
Vệ Đình ngây dại, y cho tới bây giờ không nghĩ đến Đinh Bùi Quân có thể nói ra những lời như vậy. Sau một lúc lâu, y cười lạnh. “Tôi với anh không còn gì để nói. Tôi không biết anh muốn làm gì, bất quá anh làm như vậy không cảm thấy rất nhàm chán sao? Anh muốn ép tôi phải thôi việc mới được sao?”
“Sức ảnh hưởng của tôi đối với cậu nhiều đến nỗi cậu phải thôi việc sao?”
Vệ Đình hoàn toàn vô lực, đúng là một đêm hỗn loạn, hết thảy đều chệch khỏi đường đi. Y cùng Đinh Bùi Quân thật sự là ông nói gà bà nói vịt. Là Đinh Bùi Quân thất thường trước, y không nên thất thố theo – cho dù Đinh Bùi Quân không chịu buông tay, muốn theo y đến ngành mới thì sao? Chịu không nổi y sẽ từ chức, thành phố lớn như vậy, nam nhân này còn có thể thế nào? Còn muốn như thế nào nữa?
Hắn rốt cuộc là muốn cái gì?
Vệ Đình nhịn không được nghĩ đến, người này…. Có phải nên đi khám bác sĩ tâm lý?
Không muốn tiếp tục cùng hắn lãng phí thời gian trên đường, Vệ Đình quyết định kêu taxi đi trước. Chân vừa mới bước được nửa bước đã bị kéo lại.
“Tôi còn có chuyện phải nói với cậu!”
“Là việc công, để đến ngày mai rồi nói. Là việc tư, tôi không có hứng thú muốn nghe. Mời anh buông tay!” Vệ Đình dùng sức giãy ra định đi, lại bị mạnh mẽ kéo về phía sau.
Vệ Đình vừa sợ vừa giận, lại không thể ở trên đường cái mà chửi ầm lên, đành phải dùng sức giãy giụa. Hai người cứ thế lôi lôi kéo kéo, không khác gì đánh nhau. Bên cạnh đã có vài người hồ nghi đi qua nhìn bọn họ, cuối cùng vẫn là Đinh Bùi Quân dùng sức lôi Vệ Đình lên xe mình, khoá chốt cửa, khởi động xe, lái đi.
Việc đã đến nước này, Vệ Đình cũng không có khả năng mở cửa xe mà nhảy ra. Y không biết Đinh Bùi Quân lại là người bá đạo như vậy – hoặc có lẽ, y chưa từng hiểu hắn.
Thời điểm bọn họ cùng một chỗ, có lẽ song phương đều mang cho mình một chiếc mặt nạ – một kẻ cực ôn nhu, một kẻ cực khờ dại.
Xe cuối cùng dừng lại, Vệ Đình không biết đây là chỗ nào, nghĩ đến Đinh Bùi Quân ắt hẳn cũng chẳng biết mình đã chạy xe đến đâu, chính là nơi này rất yên ắng – một con nhỏ không người qua lại.
Yên tĩnh hồi lâu.
“Đủ chưa?” Vệ Đình trong bóng đêm mở miệng. “Tôi có thể xuống xe?”
“Vệ Đình”. Đinh Bùi Quân lên tiếng, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn. “Cũng không thể…. Cho tôi một chút thời gian? Ít nhất để tôi nói hết đã được không?”
Vệ Đình ngây người, môi mấp máy không trả lời.
“Lần đầu tiên thấy Diệp Tín, cậu ta vóc dáng rất thấp, vừa gầy lại hay xấu hổ. Bỗng nhiên xuất hiện một người anh em không cùng huyết thống, nói chuyện rất ít, cũng không biết cách lấy lòng người khác, nói thật ra, khi đó tất cả mọi người đều không thích cậu ta”.
Đinh Bùi Quân nhìn Vệ Đình một cái, tiếp tục nói. “Anh chị em trong họ hàng nhà tôi gia cảnh đều không tồi, từ trước đến nay muốn cái gì là có cái đó, cậu nhìn Tử Bội thì biết, cuộc sống cái gì cũng có. Chỉ có Diệp Tín là khác với chúng tôi, cậu ấy quật cường, thông minh, trong cuộc sống còn thực sự cố gắng. Tôi dần dần thích cậu ấy, cũng bởi vì thích cậu ấy cho nên mới không thành sa đoạ ăn chơi trác táng. Thậm chí nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới sẽ đi yêu người khác”.
Vệ Đình trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ xe, không ngắt lời, nhưng cũng không biết có thực sự nghe hay không.
“Kỳ thật cậu với cậu ấy không giống nhau. Cậu lớn lên rất ôn thuận, cũng dễ dàng thoả hiệp, nhưng cũng có thể đoạn tuyệt sạch sẽ. Tâm địa hiền lành, tâm phòng bị cũng rất lớn. Đối với tình cảm luôn bị động, nhưng yêu hay không yêu, lại không thể bị người khác ảnh hưởng đến. Cho tới bây giờ mới bắt đầu hiểu rõ cậu, tôi hối hận vì đã không toàn tâm toàn ý yêu cậu, suy nghĩ muốn giải thích với cậu, cậu đã không còn cho tôi cơ hội”. Đinh Bùi Quân úp mặt vào hai bàn tay. “Tôi không biết nên như thế nào…. Tôi chỉ là không muốn mất cậu”.
“Tôi cũng không muốn thay thế bất luận người nào”. Thật lâu sau, Vệ Đình rốt cuộc mở miệng. “Tôi cũng không muốn cố chấp với quá khứ của người khác, chính là thói quen yêu một người rất khó thay đổi. Hiện tại nói cái gì cũng đều là chuyện đã qua, không có tôi, có lẽ kế tiếp cũng sẽ có người chia sẻ cô đơn với anh”.
“Tôi hiện tại buổi tối đều uống sữa, đồ đạc cậu mua trong phòng tắm tôi vẫn dùng, cậu thay đổi tôi, nhưng cậu lại rời đi”. Đinh Bùi Quân ngẩng mặt lên. “Tôi không còn khí lực để chờ đợi người tiếp theo, Tử Bội nói đúng, tôi đúng là thằng ngốc không biết quý trọng”.
Vệ Đình ngơ ngác quay đầu. “Tử Bội?”
“Nó ở trước mặt cậu nói chuyện khó nghe, chính là che đậy mặt mũi cho tôi. Nó vẫn nói tôi căn bản không xứng với cậu…. Tử Bội thích cậu”.
“Cái gì?!”
“Người không để ý, nó cũng chẳng thèm nói với tôi một câu. Trước kia bên cạnh tôi có nhiều người qua lại, nó đã từng để ý đến ai? Sao phải cố tình khuyên cậu đừng yêu tôi?” Đinh Bùi Quân cười chua xót. “Đồ ngốc đó, tôi từ nhỏ nhìn nó lớn lên, sao có thể không hiểu rõ nó?”
Vệ Đình không nói câu nào, đây là chuyện y không hề nghĩ tới, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.
“Chuyện của Diệp Trình An, tôi không muốn nhiều lời, tóm lại Tử Bội nhắc nhở cậu thế nào là có cái lý của nó”. Đinh Bùi Quân thu hồi nét cười trên mặt. “Tôi vẫn nói với bản thân, cùng một chỗ với cậu là để mình vui vẻ, nhưng mà cậu đi rồi, tôi làm thế nào cũng không thể tìm được sự vui vẻ tiếp theo. Có lẽ là tôi buông không được, nhưng tôi không muốn quay đầu lại. Vệ Đình, chúng ta cũng không cần nhìn lại quá khứ, một lần nữa bắt đầu cũng không thể được?”
Một nửa suy nghĩ tỉnh táo, một nửa đã dao động. Nhưng mà cuối cùng cũng chẳng thể cân xứng, Vệ Đình quay đầu đi, thản nhiên nở nụ cười.
“Là anh đã nói qua, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào, nếu đã rời đi, thời hạn hiệp ước cũng đã qua, sao còn có thể bắt đầu lại?”
“Cậu vẫn là không thể tha thứ cho tôi”.
“Không, tôi không muốn quay đầu lại, cũng không muốn cùng anh đi về phía trước. Lòng dạ con người không thể kiên cường như vậy. Tôi đã nói rồi, tôi đối với anh là yêu, nhưng chỉ giữ lại đến năm tôi hai mươi tư tuổi”.
Đinh Bùi Quân ngẩng đầu nhìn y, trong mắt là kinh ngạc, còn có một tia tuyệt vọng.
“Đưa tôi về đi, khuya lắm rồi”. Vệ Đình thấp giọng nói. “Quên một người là chuyện không hề dễ dàng, tôi cũng hy vọng anh sẽ gặp được một người toàn tâm toàn ý thích anh. Không phải tôi, đã đi qua rồi, sẽ không có đường trở lại”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.