Trước tết nguyên đán, Vệ Đình đem mấy tin tức tuyển dụng của các công ty thu thập lại một chút, chọn ra mấy nơi có điều kiện tốt rồi gửi hồ sơ xin việc, chờ hồi âm.
Mấy công ty mà y nộp đơn xin việc xem kỹ ra thì cũng không tốt như nơi hiện tại. Chính là từ một chỗ tốt chuyển về nơi kém hơn hẳn là dễ dàng được đôi chút. Huống hồ hiện tại y cũng không có quá nhiều tham vọng, trước tiên chỉ muốn rời đi, về sau phát triển như thế nào thì để về sau tính. Bởi vì đã chuẩn bị tốt việc ra đi, cho nên đối với mấy lời đồn tong công ty y cũng không còn để trong bụng, người ta muốn nói thế nào thì mặc người ta, đến lúc đó y đã đi xa rồi, cũng sẽ chẳng có ai rảnh rỗi tiếp tục đuổi theo mà buông lời bịa đặt.
Rất nhanh đã có một công ty hồi âm, thông báo cho y qua tết có thể đến phỏng vấn, công ty đó rất hài lòng về y, tỏ ý chỉ cần y nguyện đi, mọi chuyện khác không thành vấn đề. Vệ Đình thật cao hứng, không nghĩ tới chuyện lại có thể thuận lợi như vậy. Thành phố kia cách nơi này rất xa, thế nhưng lại cách quê y tương đối gần, y còn có một người anh em quan hệ rất tốt cũng đang ở nơi đó.
Bất quá y không nói với người trong nhà, cũng không đề cập chuyện này với bất kỳ ai. Khi sự việc còn chưa kết thúc, y không có thói quen đi rêu rao mọi nơi. Huống hồ đổi việc từ một công ty nổi danh ở thành phố lớn chạy về một công ty tư nhân ở thành phố nhỏ cũng chẳng phải chuyện đắc ý gì.
Tâm tình thoải mái, Vệ Đình đối với Đinh Bùi Quân cũng không còn suốt ngày bực bội. Có đôi khi theo hắn đi xã giao, giữa bữa còn có thể nói nói cười cười tận lực phối hợp với hắn, không giống như trước kia chỉ ngồi im uống rượu.
Đinh Bùi Quân có chút bất ngờ, càng nhiều vẫn là kinh hỉ. Hắn không nắm bắt được chính xác tâm tư của Vệ Đình, cũng không biết gần đây y đột nhiên vui vẻ là vì nguyên nhân gì. Có chút lo lắng rằng y đang yêu đương hẹn hò gì đó, nhưng chiều nào cũng thấy Vệ Đình ở lại tăng ca, hoặc là chạy đến quán nhỏ cạnh công ty ăn tối, nếu không thì chính là cùng một chỗ với hắn, ngay cả ra ngoài chơi cùng bạn bè cũng rất ít. Cuối tuần mượn cớ gọi đến điện thoại ở ký túc xá, trên cơ bản Vệ Đình đều nghe máy, Đinh Bùi Quân rốt cuộc yên lòng.
Hai tuần sau, trong ngành làm tổng kết cuối năm, mỗi người đều đẩy nhanh tốc độ hoàn thành hạng mục của mình. Hạng mục của Vệ Đình còn một cái, y phải cùng Đinh Bùi Quân ra nước ngoài một chuyến, thời gian là một tuần, đến Okinawa Nhật Bản cùng công ty đối phương ký kết hợp đồng. Đây coi như là chuyến đi xa nhất của Vệ Đình, trước kia y còn chưa từng ra nước ngoài đâu. Vé máy bay là Đinh Bùi Quân đặt, chỗ ở bên kia cũng do hắn liên hệ, Vệ Đình là cấp dưới, ngược lại chỉ cần thu dọn quần áo đồ đạc tốt là có thể đi luôn. Sau chuyến đi này cũng gần đến tết, Vệ Đình phỏng chừng có thể nộp luôn đơn xin từ chức.
Bất quá Đinh Bùi Quân có chịu phê duyệt hay không mới là vấn đề.
Buổi tối trước hôm đi công tác, Vệ Đình đã viết xong đơn từ chức. Sáng sớm hôm sau, Đinh Bùi Quân phải tham gia hội nghị của công ty, sau đó lại gấp gáp cùng y ra sân bay. Vệ Đình vội vội vàng vàng đem đơn từ chức của mình kẹp lẫn trong một đống tài liệu báo cáo loạn thất bát tao, đuổi theo Đinh Bùi Quân đang bận rộn, nhét vào trong tay hắn, bắt hắn ký.
“Sao lại đưa văn kiện lúc này, tôi không có thời gian xem”. Đinh Bùi Quân vội vàng ra ngoài. “Có cần gấp không? Để ở trên bàn, chờ đi công tác về rồi tôi sẽ ký”.
“Không phải văn kiện quan trọng gì, một phần là phê duyệt đi công tác, một phần là xin nghỉ đông, còn có một ít bảng biểu báo cáo, là muốn anh ký xong trước khi đi công tác”.
Đinh Bùi Quân nghe vậy liền tiếp nhận văn kiện trong tay Vệ Đình, hắn cũng không xem kỹ, mỗi trang lật giở đến chỗ ký tên, trả lại cho Vệ Đình rồi vội vàng rời đi. Vệ Đình thở ra một hơi nhẹ nhõm, trở về chỗ ngồi của mình, nhìn đồng hồ, quyết định nghỉ việc sớm về nhà chuẩn bị quần áo đi công tác.
Lúc máy bay đến Nhật Bản đã là bảy giờ tối, Vệ Đình ở trên máy bay vẫn chưa ăn gì, không phải miệng y kén chọn, mà là y có một thói quen, chỉ cần đi đường dài, ô tô tàu hoả máy bay gì cũng được, đều không thể không ngủ. Cả chặng bay y chỉ tỉnh lại hai lần, một lần là vì máy bay xóc nảy do thời tiết xấu, một lần là người ngồi bên trong y muốn đi WC.
Đinh Bùi Quân ngồi ở ngoài cùng, vẫn im lặng xem tư liệu. Hắn biết thói quen của Vệ Đình, tiếp viên hàng không đến đưa đồ ăn, hắn đều đem phần của Vệ Đình đặt ở trên chiếc bàn của mình, tận lựa không đánh thức y. Thẳng đến khi máy bay đáp xuống, hắn mới gọi y dậy.
Vệ Đình mơ mơ màng màng mở mắt, Đinh Bùi Quân đã giúp y lấy hành lý, hai người theo dòng người đi ra ngoài. Đinh Bùi Quân nói tiếng Nhật rất lưu loát, chẳng mấy chốc đã gọi được taxi. Vệ Đình giật nảy mình, không biết hắn học được ở đâu. Đinh Bùi Quân cười cười. “Ba mẹ tôi thường đi Nhật, trước đây tôi cũng hay đi theo, về sau học đại học cũng chọn tiếng Nhật, dùng để hù người vẫn có thể. Bất quá cậu không cần lo lắng, khách hàng lần này là người Singapore, chỉ mở công ty ở Nhật thôi. Mọi người nói tiếng trung không được, còn có thể dùng tiếng anh”.
Vệ Đình bĩu môi. “Tiếng anh của tôi cũng thối nát”.
Đinh Bùi Quân bật cười.
Về tới khách sạn, Vệ Đình thấy đói bụng, vừa hay ở bên đường đối diện có cửa hàng KFC, Vệ Đình nói muốn đi ăn. Tiếng nhật nửa chữ cũng không biết, ra ngoài chẳng khác gì kẻ câm điếc, Đinh Bùi Quân cười cười, rửa mặt qua một chút rồi theo y ra ngoài.
Tới KFC, tìm chỗ ngồi, Đinh Bùi Quân hỏi y muốn ăn gì, Vệ Đình nói tuỳ tiện. Vì thế hắn liền đến quầy gọi đồ, còn thực sự nghiêm túc mà xem xét món ăn trên thực đơn.
Vệ Đình nhìn bóng dáng của hắn lại có chút muốn cười. Người này khẳng định là chưa bao giờ đến mấy chỗ như thế này đi? Đổi lại là y thì còn muốn nhìn cái gì chứ, thuận miệng gọi một cái burger gà là được rồi.
Nhớ lại một chút, khoảng thời gian bọn họ ở chung trước kia, trừ bỏ cuối tuần Đinh Bùi Quân sẽ đưa y đến mấy nhà hàng cao cấp gì đó, thì KFC hay McDonald ngay cả đi qua một lần cũng không có. Vệ Đình thở dài một tiếng, bỗng nhiên phát hiện dạo gần đây mình hay nhớ lại chuyện trước kia. Có đôi khi tan tầm, tuỳ tiện đi loanh quanh một chút, dạo đến dạo đi lại không khỏi nhớ tới những chuyện đã trải qua cùng hắn…. Chẳng lẽ bởi vì biết sắp hoàn toàn ly khai, cho nên bắt đầu nhớ chuyện xưa?
Vệ Đình hoảng hốt thu hồi suy nghĩ, bắt buộc chính mình không được suy nghĩ miên man. Có lẽ sẽ có rối loạn, nhưng quá khứ rồi cũng sẽ qua, đi đến quyết định này là chính mình, hiện tại còn thương cảm cái gì?
Ngẩng đầu lên, Đinh Bùi Quân đã mua đồ trở về, ngồi đối diện với y, cười nói. “Cậu bảo tôi tuỳ tiện mua, tôi cũng không biết cậu thích ăn cái gì, cho nên gọi phần gia đình. Đủ chưa?”
Vệ Đình sợ hãi, cuống quýt nói đủ rồi đủ rồi.
Y biết Đinh Bùi Quân trước nay không thích ăn mấy loại đồ ăn này, trời ơi…. Xem ra y phải một mình ăn hết phần ăn này!
Ký kết hợp đồng thực sự rất thuận lợi, so với thời gian dự liệu còn xong sớm hơn. Bất quá vé khứ hồi là hai ngày nữa, thời gian này có thể vô sự nghỉ ngơi. Vệ Đình ngủ liền một giấc, tỉnh lại liền nằm trên giường xem TV. Đinh Bùi Quân ngồi trước máy tính hoàn thiện hợp đồng lần cuối xong, ngồi xuống bên cạnh Vệ Đình, mỉm cười nói. “Đói không?”
Vệ Đình dịch dịch người. “Vẫn chưa”.
“Ra ngoài ăn chút gì, rồi đi dạo một chút? Muốn đến chỗ nào chơi không?”
“Tôi đi gặp bạn được không?” Vệ Đình không muốn ở cùng một chỗ với Đinh Bùi Quân, trước kia y theo Đinh Bùi Quân đi công tác đều là vội vội vàng vàng xong xuôi rồi trở về, hơn nữa ban ngày bàn hợp đồng, buổi tối đi ăn cơm uống rượu xã giao, trở về phòng liền ngã người rồi ngủ luôn. Chẳng giống như bây giờ song phương đều nhàn rỗi không có việc làm, coi như đặc biệt nghỉ phép, không khỏi thấy xấu hổ.
Đinh Bùi Quân sắc mặt đổi đổi. “Gặp đến bao giờ?”
Vệ Đình trong lòng nghĩ, gặp đến bao giờ cũng có gì quan trọng? Dù sao công việc cũng đã xong, đêm nay y ngủ lại nhà bạn thì có vấn đề gì?
Đinh Bùi Quân thấy y không nói lời nào, hỏi tiếp. “Trước bữa tối có thể trở về không?”
Vệ Đình nhíu mày, y nghĩ lúc này tức giận với Đinh Bùi Quân, cũng cảm thấy không đành lòng. Bình tĩnh xem xét thì người này đối với y rất săn sóc, cơ hồ mọi chuyện đều thuận theo y, mấy ngày nay ở chung cũng không làm ra chuyện gì. Dù sao sau chuyến công tác này, y cũng sẽ rời đi.
Đi rồi, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại.
“Tôi gọi điện trước đã rồi nói sau”.
Điện thoại thông, đó là bạn đại học trước kia của Vệ Đình, về sau đi du học Nhật Bản, Vệ Đình ở trong danh bạ tìm mãi mới thấy số điện thoại. Đối phương nghe nói y đến Nhật liền rất cao hứng, lập tức nói phải cùng nhau ăn tối.
Vệ Đình do dự một chút, nói. “Buổi tối có thể tôi không rảnh…. Cậu nếu bận thì không cần phải đi”.
Không phải cuối tuần, người ta còn phải đi học, Vệ Đình thầm nói, đầu óc mình sao lại thiếu suy nghĩ như vậy!
“Ai? Lâu rồi không gặp, nói gì thì cũng phải tụ họp một chút a!” Bạn học ở đầu dây bên kia kêu lên. “Buổi chiều tôi xin nghỉ! Tối cậu bận đến khi nào? Bao giờ xong thì lại gọi cho tôi”.
Vệ Đình còn chưa biết trả lời thế nào, lúc này Đinh Bùi Quân ở bên cạnh y mở lời. “Nếu không thì buổi tối cậu đi ăn cơm, trở về sớm một chút là được?”
Vệ Đình chần chờ. “Vậy còn anh?”
“Tôi ở khách sạn nghỉ ngơi”.
“Anh không đi gặp bạn bè ở bên này sao?”
Đinh Bùi Quân cười cười, thở dài. “Thật ra tôi định cùng cậu ra ngoài shopping, buổi tối cùng nhau ăn cơm. Bên này tôi không có mấy bạn bè, cho dù có thì cũng bận, chỉ sợ không rút ra được thời gian để gặp nhau”.
Vệ Đình cũng cười. “Bạn tôi và bạn anh thân phận khác biệt, so ra thì đúng là bận hơn thật”.
Đinh Bùi Quân vội vàng nói. “Tôi không có ý này! Vệ Đình, tôi chỉ là muốn nói….”
“Được rồi được rồi”. Vệ Đình thấy hắn sốt ruột, vội cười nói. “Tôi nói giỡn thôi. Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cố gắng về sớm”.
“Chí ít thì trước chín giờ, muộn quá không an toàn”. Đinh Bùi Quân ôn nhu cười, lại như nghĩ tới cái gì, nói. “Đúng rồi, cậu có đủ tiền chưa?”
“Bữa cơm này không đến phiên tôi mời!” Vệ Đình nhanh chóng từ trên giường bò dậy, chạy vào nhà tắm.