Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm

Chương 30:




“Vệ ca, thay ca giúp em được không? Bạn trai em ốm, phải vào bệnh viện xem thế nào”.
“Được rồi”.
“Đừng nói với Tử Bội em tan làm trước nha, please!”
“Ừ”.
“Cảm tạ, hôm nào mời anh ăn cơm”. Nữ hài tử cười hì hì cầm ví tiền, sau đó vội vàng rời đi.
Vệ Đình chậm chạp đứng lên, đi qua phía sau quầy thu ngân, chốc lát sau có người đến tính tiền. tốc độ trả tiền lẻ có chút chậm, mà phía sau vẫn còn có người đứng chờ. Vệ Đình thở dài, đổi sang tay trái.
Tử Bội từ bên ngoài tiến vào, chỉ đạo người khuân vác đem hàng hoá mới ra sau kho hàng. Thấy Vệ Đình ngồi ở chỗ kia lấy tiền, cô mất hứng nói. “Sao anh lại làm cái này? Tiểu Đào đâu?”
“Bạn trai con bé ốm, tôi làm hộ”. Vệ Đình ôn hoà cười.
“Ngón tay không linh hoạt, anh còn làm mấy chuyện này?”
“Cũng không phải là chặt mất tay, việc này còn không làm được thì biết sống sao?” Vệ Đình bật cười. “Tôi cũng không thể ở mãi cửa hàng của cô mà ăn không ngồi rồi đi?”
“Anh không phải cũng có vốn đầu tư sao? Cái gì mà ăn không ngồi rồi?” Tử Bội lườm y một cái. “Cửa hàng này là của anh và tôi, không phải chỉ mình tôi, anh cũng là ông chủ”.
Vệ Đình toát mồ hôi, một vạn cũng coi như đầu tư? Coi như ông chủ?
Tử Bội đi đến đem y đuổi khỏi quầy thu ngân, tay chân lanh lẹ bắt đầu thanh toán tiền thừa.
“Đúng rồi, hôm qua mẹ anh gọi đến, nói là gửi đồ ăn cho anh, nhắc anh để ý mà nhận hàng”.
“Ừ”.
“Còn chưa nói với ba mẹ sao?” Tử Bội nhìn y một cái, nói. “Bọn họ vẫn nghĩ anh chuyển đến công ty chi nhánh?”
“Đợi đến nghỉ mùng một tháng năm trở về rồi nói”. Vệ Đình trả lời lấy lệ.
Tử Bội không nói gì nữa, gọi điện thoại kêu nhân viên ca chiều đến làm, sau đó nói với Vệ Đình. “Chúng ta ra ngoài ăn cơm”.
“Ra ngoài ăn?” Vệ Đình chần chờ. “Gọi giao hàng đi?”
“Làm cái gì? Anh là xác ướp à? Cả ngày làm tổ trong siêu thị không chịu ra ngoài!”
“Không phải chỉ là lười vận động thôi sao?” Vệ Đình cười cười, lấy kính râm từ trong túi ra đeo. “Vậy thì đi thôi”.
Giữa trưa, ánh mặt trời thực chói mắt, may mà có kính râm.
Vệ Đình hiện tại đang ngây ngốc ở một thành phố nhỏ, cách biển rất gần, cách khu đô thị khá xa. Kỳ thật Vệ Đình vẫn thích những thành phố nho nhỏ ven biển như thế này, chỉ là sau khi tốt nghiệp cứ theo người ta đổ xô đến mấy thành phố lớn náo nhiệt, hiện tại coi như đã thoả nguyện.
Vào một quán cơm nhỏ gần đó, Vệ Đình tháo xuống kính râm trên mặt.
Trên trán phía bên trái của y có một vết sẹo, kéo dài đến gần huyệt thái dương, không quá sâu, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Lần động đất đó Vệ Đình bị một đống thùng gỗ rơi vào, chưa liệt người đã là vận khí tốt lắm rồi.
Đáng tiếc chính là đơn từ chức của y đã phê duyệt, chính thức có hiệu lực, không còn tính là nhân viên của công ty đương nhiên cũng không thể coi là tai nạn lao động. Công ty coi như có lương tâm, thay y trả một phần viện phí, chỗ còn lại Vệ Đình đã phải tiêu gần hết số tiền trong sổ tiết kiệm mới trả đủ.
Đinh Bùi Quân cũng bị thương, bởi vì lúc ấy muốn chạy ra kéo y lại, kết quả cũng bị chôn trong đống thùng gỗ kia. Vệ Đình nghĩ, may mà đều là thùng rỗng, nếu không thì bọn họ chết thật quá oan uổng. Điều trị ở bệnh viện địa phương hơn một tuần, công ty cho người qua đón bọn họ về nước, sau đó tiếp tục ở lại bệnh viện trong nước quan sát tình hình. Vệ Đình vào bệnh viện hôm trước, hôm sau Đinh Bùi Quân bị cha mẹ gấp gáp đưa trở về Mỹ, có thể là đổi đến bệnh viện tốt hơn.
Vệ Đình cùng Đinh Bùi Quân không ở chung phòng bệnh, cũng không thể tuỳ ý xuống giường đi lại, cho nên hai người cùng bị thương ở bệnh viện lâu như vậy, chỉ có một lần duy nhất y qua kính cửa sổ nhìn được Đinh Bùi Quân, thấy hắn được người nâng lên xe, theo bóng dáng chỉ thấy đầu hắn quấn một lớp băng gạc dày.
Vệ Đình dùng một chân không bó thạch cao nhích từng bước về giường, mở to mắt nhìn trần nhà.
Đoạn thời gian nằm trong viện, người đến thăm y cũng không nhiều lắm, nhưng ngày nào cũng có. Tử Bội, Diệp Trình An, bạn bè thường ngày…. Sau khi xuất viện, Tử Bội nói cô đã bán quán bar, chuẩn bị đến một thành phố khác mở một siêu thị nhỏ, hỏi Vệ Đình có hứng thú cùng mình góp vốn không.
Vệ Đình nói. “Tôi chỉ có một vạn, không đủ nhỉ?”
“Đủ rồi”.
Vệ Đình nghĩ, y đúng là đã chẳng còn chỗ nào để đi, công ty lần trước gọi phỏng vấn đã sớm quá thời gian. Hiện tại nếu đi tìm việc, y vừa mới xuất viện, tay phải bị thương nghiêm trọng, về sau nâng cánh tay cũng phải cố sức, hơn nữa cũng không thể dùng máy tính – các đốt ngón tay phải của y không còn linh hoạt, về sau không thể tuỳ ý gõ bàn phím.
Lúc mới đầu Vệ Đình còn nghiêm túc suy nghĩ, có nên đi xin một cái giấy chứng nhận tàn tật không?
Sau đó thì tự cười mình.
Không lâu sau, y cùng với Tử Bội đến thành phố này. Vệ Đình đôi khi cũng sẽ nhớ tới Đinh Bùi Quân, bất quá Tử Bội nói hắn đã xuất viện từ lâu, không có di chứng gì. Vệ Đình nghĩ như vậy là tốt rồi, bằng không nếu hắn vì cứu y mà chấn thương não hay tàn tật suốt đời gì đó, y cũng sẽ sống trong áy náy cả đời.
Y không biết Tử Bội vì sao lại bán đi quán bar, cùng y đến thành phố này. Bọn họ hiện tại tình nhân không phải tình nhân, chỉ là hai người trẻ tuổi, chưa có đối tượng kết giao, cả ngày sớm chiều bên nhau. Có lẽ trong mắt người khác bọn họ đã sớm là một đôi, hoặc ít nhất thì đối với nhân viên cửa hàng, y chính là ông chủ, còn Tử Bội là bà chủ.
Vệ Đình trong lòng nghĩ, hiện tại mình đã thành như vậy, Tử Bội sao có thể còn thích mình! Bất quá…. Nếu thực sự Tử Bội vẫn còn thích y, vậy y nên làm sao bây giờ?
Có lẽ cho dù là như vậy, y vẫn sẽ cự tuyệt.
Tử Bội không phải là không tốt, mà là một cô gái như vậy, hẳn là xứng đáng có một người thật tâm yêu thương. Vệ Đình cùng cô một chỗ, khẳng định sẽ tận lực chiếu cố cô, che chở cô, nhưng đó không phải thứ Tử Bội cần, ai mà chẳng muốn có được một tình yêu toàn tâm toàn ý?
Vệ Đình biết trong lòng mình có bóng dáng của người khác, như vậy đối với Tử Bội là không công bằng. thứ y muốn cũng là phần tình cảm bình đẳng, cho nên mới rời đi, cho nên mới buông tay. Đau khổ mình đã trải qua, sao có thể lại đặt lên người Tử Bội?
Có lẽ không lâu về sau, Tử Bội cũng sẽ gặp gỡ được người mình thích. Rồi sẽ có một ngày, người đó cũng yêu cô. Vô luận như thế nào, y cũng không muốn khi trong lòng mình không yêu cô, nhưng lại đem cho cô sự hy vọng vô vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.