Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm

Chương 9:




Tuy rằng Vệ Đình không cho Đinh Bùi Quân câu trả lời chính xác, nhưng y đối với hắn rõ ràng đã không còn tâm phòng bị như trước. Có đôi khi tan tầm, Đinh Bùi Quân sẽ rủ hắn đi ăn hoặc đi tắm hơi, nếu y không bận việc gì thì sẽ không cự tuyệt.
Đinh Bùi Quân cũng làm đúng như những gì hắn đã đáp ứng, kiên nhẫn duy trì trạng thái thân cận mà không thân thiết này. Hắn không đòi hỏi nhiều lắm, nhưng chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Vệ Đình. Dần dần, Vệ Đình chỉ cần một ngày không nhận điện thoại của hắn sẽ cảm thấy bất an.
Y cảm thấy chính mình như đang làm xiếc trên dây, chỉ cần không cẩn thận run rẩy một chút là sẽ ngã xuống. Mà bên dưới kia, một cái lưới lớn đã lẳng lặng mở ra, chờ y rơi vào.
Từ trước đến nay năng lực cân bằng của Vệ Đình rất kém, y không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Cuối năm, cha mẹ Vệ Đình gọi điện nói muốn đến chỗ y đón năm mới. Vệ Đình buồn bực, y ở ký túc xá độc thân của công ty, vừa nhỏ vừa loạn – đương nhiên, loạn còn có thể dọn sạch sẽ, chính là một gian phòng bé tẹo còn chưa đầy 50 mét  vuông, một phòng ngủ một phòng khách, làm sao mà tiếp đãi cha mẹ?
Nếu không đi thuê phòng? Chính là đã hỏi qua nhiều nơi, công ty môi giới cũng tìm, người ta cho thuê phòng kỳ hạn ít nhất là nửa năm, còn như y chỉ tính thuê một hai tuần, căn bản là không ai thèm để ý.
Vệ Đình trong khoảng thời gian này chán nản ủ rũ, đương nhiên là không qua khỏi ánh mắt Đinh Bùi Quân. Sau khi tan ca, hai người đến một nhà hàng tây ăn cơm, Đinh Bùi Quân rốt cuộc cũng hỏi Vệ Đình vì sao không vui, sau khi biết nguyên nhân liền cười rộ lên. “Là việc này sao? Vậy thì có gì mà phải lo lắng? Căn hộ của tôi ở ngay khu trung tâm, 130 mét vuông, vẫn chỉ có một mình tôi ở, phòng trống cũng nhiều. Cậu chừng nào đi xem, nếu thấy không tồi thì dọn đồ qua luôn”.
“Chuyện này, không tốt lắm?” Vệ Đình kinh hãi lắp bắp, cuống quýt xin miễn.
“Không có gì, nghỉ đông tôi cũng không có ở đây. Nhà dù sao cũng để không, cho cậu mượn cũng tốt”.
Vệ Đình nghe xong, hoá ra không phải là nói ở chung với hắn, không khỏi vì ý nghĩ sai lầm vừa rồi của mình mà xấu hổ.
“Tôi chỉ là cho cậu mượn phòng ở vài ngày, cậu không cần cảm kích đến đỏ mặt vậy chứ?” Đinh Bùi Quân trêu ghẹo cười nói. “Bất quá tôi thật rất hy vọng cậu có thể dứt khoát chuyển đến luôn”.
Vệ Đình cực kỳ xấu hổ, cũng may Đinh Bùi Quân chỉ nói giỡn một câu, chủ đề nói chuyện liền chuyển sang hướng khác, Vệ Đình cũng tự nhiên đi không ít.
Dọn đến ở nhà hắn? Chuyện này thế nhưng vẫn chưa từng nằm trong phạm vi lo lắng của y.
Trước kỳ nghỉ đông một ngày, Đinh Bùi Quân đem chìa khoá nhà giao cho Vệ Đình, bảo y cứ yên tâm mà ở. Vệ Đình cảm kích cười cười, gọi điện về nhà báo cha mẹ, cha mẹ nói với y, vé máy bay đã đặt xong, ngày mai sẽ tới.
Chiều tối hôm ấy, Đinh Bùi Quân lên máy bay, đến Las Vegas.
Vệ Đình vì thế mới biết cha mẹ hắn đều ở Mỹ. Đinh Bùi Quân nói năm hắn học tiểu học cả gia đình di dân sang Mỹ, đến trung học hắn trở về nước tiếp tục việc học. Vệ Đình tò mò hỏi. “Anh một mình trở về? Vì sao?”
Đinh Bùi Quân lộ ra tươi cười thản nhiên. “Mọi việc đều có nguyên nhân”.
Vệ Đình thấy hắn không nhiều lời thì cũng không hỏi thêm. Dù sao cũng là chuyện riêng tư, cứ cố gặng hỏi không phải rất lắm chuyện sao? Huống hồ Vệ Đình đối với chuyện này cũng không phải quá quan tâm, cho nên y phất phất tay với Đinh Bùi Quân, chúc hắn lên đường thượng lộ bình an.
Đinh Bùi Quân dở khóc dở cười. “Tôi còn chưa đi đâu, buổi chiều còn có cuộc họp, cậu lại vẫy tay với tôi là có ý gì chứ?”
Vệ Đình hì hì cười. “Ngại quá, thói quen mà thôi”.
Đinh Bùi Quân vươn tay xoa nhẹ đầu y. “Tôi có lẽ sẽ rất nhớ cậu? Hai tuần không được gặp, lại còn cách nửa bờ đại dương – cậu sẽ nhớ tôi chứ?”
Vệ Đình lập tức đỏ mặt, hất ra cái tay đang xoa đầu của Đinh Bùi Quân.
***
Ngày hôm sau Vệ Đình ở sân bay đón được cha mẹ, trở về nơi ở của Đinh Bùi Quân, lúc lấy ra chìa khoá mở cửa, cha mẹ y kinh ngạc nói. “Con sao lại thuê được căn nhà lớn thế này? Còn trang bị đầy đủ đồ dùng? Cũng không nên tiêu nhiều tiền như vậy chứ?”
Căn nhà Đinh Bùi Quân ở là nhà thuê cao cấp điển hình, vừa thấy đã biết không phải là dạng mà một gia đình nhà giáo bình thường như nhà Vệ Đình có thể thuê được. Vệ Đình đành phải nói. “Là con với người khác thuê chung, đồ đạc đều là của người ta mang tới”.
“Kia một tháng tốn bao nhiêu tiền? Tiền lương của con có đủ không?”
Vệ Đình tiếp tục nói bừa. “Công ty có trợ cấp, hơn nữa, người thuê cùng con rất có tiền, hắn so với con nhiều tiền hơn”.
Cha mẹ Vệ Đình nói. “Như vậy cũng không phải chuyện tốt, sao có thể vì người ta có tiền mà mình chiếm tiện nghi được?”
Vệ Đình trong lòng thầm nghĩ, hắn muốn cho con chiếm con còn không thèm chiếm đây này! Bất quá ngoài miệng vẫn nói có lệ hai ba câu, rồi nhanh chân vào bếp lấy nước cho cha mẹ.
Mẹ Vệ Đình ở trong nhà dạo qua một vòng, sau đó đảo qua phòng tắm nghiên cứu một lúc lâu, cuối cùng cầm tách trà Vệ Đình đưa tới, mở miệng hỏi. “Có bạn gái chưa?”
Vệ Đình thành thật trả lời. “Không có ạ”.
“Có phải con gái thành phố mắt rất kén chọn không? Năm đó con tốt nghiệp mẹ cũng nói với con rồi, ở lại trong trường ba con làm lão sư thì không làm, vừa ổn định lại thanh nhàn, chưa biết chừng bây giờ còn kết hôn rồi – con xem con đó, ra bên ngoài làm việc, kiếm tiền vất vả không nói, giờ đến chuyện của bản thân cũng không có chút tin tức!” Mẹ y bất mãn đứng lên. “Nói đến, tiền tài vàng bạc làm sao mà so được với…”
“Được rồi được rồi”. Ba Vệ Đình ngắt lời vợ. “Cũng không phải là khuê nữ, ở trong nhà làm cái gì? Cho nó ra ngoài xông xáo đi”.
“Nó xông xáo thành thằng lưu manh thì ông ở đấy mà vui vẻ!”
Vệ Đình bất đắc dĩ nói. “Con mới hai mươi bốn…”
“Hai mươi bốn mà còn nhỏ? Người ta chọn đối tượng phải qua một hai năm mới kết hôn! Con thì sao? Ngay cả bóng dáng cũng không thấy một cái!”
Vệ Đình đành phải câm miệng.
“Nói thế nào thì nói”, mẹ y cuối cùng vung tay, cho y một tối hậu thư. “Trong hai năm đem về cho mẹ một nàng dâu, không thì đi xem mắt”.
Vệ Đình choáng váng.
Buổi tối chờ cha mẹ đều đi ngủ, Vệ Đình ở trong phòng Đinh Bùi Quân dùng máy tính lên mạng. Đinh Bùi Quân nhắn tin qua hỏi, hiện tại có thể gọi điện cho y được không. Vệ Đình không khỏi cười lên, nhắn lại nói, tôi cũng không phải nguyên thủ quốc gia, gọi điện thoại chẳng lẽ còn phải hẹn trươc? Đương nhiên có thể.
Đinh Bùi Quân lập tức gọi điện tới, nói sợ quấy rầy y với cha mẹ ở chung một chỗ, phải nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Vệ Đình trong lòng dâng lên một trận lo lắng, kế tiếp bắt đầu cùng Đinh Bùi Quân hàn huyên chút chuyện. Nói đến mẹ y sợ y không tìm được bạn gái, cho y một thời hạn nhất định, Vệ Đình tự bật cười chính mình.
Đinh Bùi Quân nói. “Mẹ cậu nếu đã cho cậu hai năm, chi bằng một nửa đem cho tôi, một nửa cậu đi tìm bạn gái, thế nào?”
“Cái gì?”
Đinh Bùi Quân nhẹ giọng cười nói. “Cậu nguyên bản sẽ không thích nam nhân, tôi cũng không có khả năng vọng tưởng sẽ chiếm lấy cậu cả đời đúng không? Nếu đã như vậy thì không bằng cậu cho tôi một năm, cùng tôi trải qua thời gian không gánh nặng, không áp lực tình yêu. Tôi sẽ cố hết sức đối với cậu tốt nhất có thể, cam đoan cậu chỉ có hạnh phúc, không có thống khổ. Thế nào?”
Vệ Đình cứng họng, yêu đương còn đặt ra thời gian, vậy còn gọi gì là yêu? Kêu là hợp đồng luôn đi?
Huống chi nếu đã nói đến chuyện tình cảm, làm sao có thể cam đoan chỉ có hạnh phúc, không có thống khổ? Y không biết hai nam nhân khi nói chuyện yêu đương sẽ như thế nào, chắc là cũng chỉ như vậy đi? Không nghĩ đến tương lai, không trói buộc đối phương, bởi vì biết không thể cả một đời có nhau, cho nên thời điểm ở bên nhau sẽ cố gắng vui vẻ, khi tạm biệt còn có thể nói lời chúc phúc?
“Cậu suy nghĩ một chút, chờ tôi trở lại thì cho tôi đáp án”. Đinh Bùi Quân cũng không vội vã, vẫn ôn hoà như cũ. “Tôi sẽ không miễn cưỡng cậu, cho dù cậu đáp ứng, về sau giữa chừng lại muốn bỏ cuộc, tôi cũng sẽ nhất định buông tay”.
Cúp điện thoại, Vệ Đình mờ mịt ngồi ở trên giường ngẩn người.
Đinh Bùi Quân quả thực sẽ không miễn cưỡng y, ngay cả đường lui cũng đã tính tốt cho y, nhưng là một năm.
Thời hạn mười hai tháng, ba trăm sáu mươi lăm ngày, y tuỳ thời đều có thể xé bỏ hiệp ước.
Điều kiện đối phương đưa ra quả thực là quá hào phóng, hào phóng đến mức khiến Vệ Đình có suy nghĩ, sau một năm nếu muốn tiếp tục duy trì hiệp ước này thì cũng có thể sao?
Sau đó y đứng lên, thấp giọng mắng chính mình một câu. “Ngu ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.