Bốn người Lục Kiếm Binh không thể mở hai mắt ra, thần thức càng giống như bị lửa đốt, không thể tra xét được bất cứ cái gì, trong lòng bốn người khẩn trương, cho dù trong lòng ai cũng hiểu rõ ràng công kích của Cổ Thần vô cùng kinh khủng, một đạo kim quang kia tất có uy lực tuyệt luân.
Trong sát na, một cỗ cảm giác nguy cơ trí mạng bao phủ bốn người bên trong.
Tại thời khắc nguy cơ tử vong, bốn gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đều bộc phát ra thực lực lớn nhất của mình, bốn kiện pháp bảo nhất tề từ mi tâm của bốn người bắn ra, đồng thời bốn song chưởng đều đẩy mạnh về phía trước, quang tráo pháp lực xuất hiện xung quanh bốn người.
Trong sát na, bốn quang tráo pháp lực dung hợp với nhau, hóa thành một vòng bảo hộ pháp lực trong suốt duy nhất, bảo hộ xung quanh bốn người.
Oanh…
Vòng bảo hộ pháp lực vừa mới hình thành, thân thể Cổ Thần tỏa ra kim quang chói lòa vạn trượng lập tức đánh vào vòng bảo hộ, một tiếng nổ thật mạnh đột ngột vang lên, toàn bộ phòng luyện đan lại một lần nữa rung động mãn liệt, vô số cự thạch từ trên đỉnh rơi xuống.
Di chỉ Tà Băng Tông kéo dài phạm vi trăm dặm một lần nữa truyền tới rung động, tất cả các tu sĩ khắp nơi đều cảm nhận được ngầm dưới đất truyền tới rung động, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Trong tiếng nổ thật lớn, vòng bảo hộ pháp lực trong suốt nhất thời hóa thành hư vô, bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ giống như vừa bị đánh trúng một đòn nghiêm trọng, thân thể nhất thời văng ngược về phía sau.
Vòng bảo hộ pháp lực do bốn người tạo thành tuy rằng có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng so với quang tráo pháp lực do Hỗn Độn Âm Dương đại trận có chút không bằng, Cổ Thần dùng một chiêu Kim Cương Bái Phật ngay cả quang tráo pháp lực do Hỗn Độn Âm Dương đại trận hình thành còn phá hủy được, huống chi là vòng bảo hộ pháp lực trong suốt của bốn người cấu thành.
Một chiêu đánh văng bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, kim quang trên người Cổ Thần tuy có chút giảm đi, nhưng tốc độ không giảm, thân thể chợt lóe liền hóa thành một đạo kim quang, thân thể Lục Kiếm Binh còn đang tiếp tục văng ngược phía sau, Cổ Thần đã xuất hiện bên cạnh hắn. Chưởng trái khẽ động liền bắt được cổ Lục Kiếm Binh, tử diễm băng viêm vừa phun, lập tức đông cứng Lục Kiếm Bình từ vị trí cổ xuống dưới.
Cổ Thần hạ xuống dưới đất, thả Lục Kiếm Binh trước mặt, trảo phải nhẹ nhàng quét qua mặt của hắn, tức thì xuất hiện một đường máu.
Trên mặt Lục Kiếm Binh lộ vẻ sợ hãi cùng cực, bị Cổ Thần quét qua một trảo, liền phát ra tiếng hét thê thảm.
Cổ Thần lạnh lùng nói:
- Phản tặc, chôn cùng cho Vân Tuyết…
Năm ngón tay khép lại, lập tức bóp nát đầu Lục Kiếm Binh.
- A…
Lục Kiếm Binh chỉ kịp phát ra một tiếng tru thê thảm tới cực điểm, một trảo của Cổ Thần không những đâm xuyên qua đầu Lục Kiếm Binh, càng trực tiếp phá hỏng linh hồn trong đầu hắn.
Bã gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ khác nhìn Cổ Thần, trên mặt đều lộ vẻ kinh khủng, những tu sĩ khác tự nhiên không cần phải nói, lúc này nhìn Cổ Thần hoàn toàn giống như tử thần, vừa ra tay tử vong liên phủ xuống.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTrảo phải của Cổ Thần chia ra, đầu của Lục Kiếm Binh nổ tung tóe, mất mạng tại chỗ, Cổ Thần khẽ vỗ một chưởng, thân thể bị đông cứng của Lục Kiếm Băng vỡ thành vô số mảnh vụn, rơi lả tả xuống dưới mặt đất, không hề lưu lại một chút.
Đây hoàn toàn là bữa tiệc giết chóc của Cổ Thần. Ba người Hư Tử Uyên, Vô Chân và Cố Tiêm Trần đứng cách đó không xa, trên mặt Vô Chân và Cố Tiêm Trần biến đổi không ngừng, mà Hư Tử Uyên thì lộ rõ vẻ lo lắng. Nàng cảm giác được biến hóa của Cổ Thần lúc này so với hai lần trước càng thêm triệt để, thực lực so với hai lần trước càng mạnh mẽ hơn, thế nhưng tâm giết chóc cũng theo đó tăng cao.
- Ha ha ha ha…
Giết Lục Kiếm Binh, trong lòng Cổ Thần sản sinh một loại cảm giác vui vẻ thư sướng không gì sánh được, tựa hồ tu vi trong cơ thể đã tăng trưởng không ít, một cỗ lực lượng cường đại lan tràn trong cơ thể Cổ Thần, nhất thời Cổ Thần phát sinh tiếng cười điên cuồng.
Hồng quang trong mắt Cổ Thần càng thêm quỷ dị, ánh mắt quét qua các tu sĩ còn lại, lạnh giọng nói:
- Hôm nay ta đại khai sát giới, giết một đám đạo chích các ngươi, một người cũng không để lại…
Tiếng nói Cổ Thần vừa dứt, thân thể hóa thành một đạo kim quang, đánh thẳng về chúng tu sĩ phía trước.
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đạo kim quang bùng phát, đầu và thân thể của một gã tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ giống như quả bóng cao su, bắn ra xa mấy trượng.
Tốc độ của đạo kim quang kia không giảm, trực tiếp phóng tới trước mặt một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cuối cùng của Tàng gia, tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ vừa rồi chỉ là cản đường, thuận tay đánh chết mà thôi.
Trên mặt tu sĩ Dẫn Hôn hậu kỳ Tàng gia kinh hãi, nhất thời mi tâm bay ra một kiện pháp bảo mộc lăng, đồng thời, song chưởng đánh mạnh về phía trước, phát ra hai đạo chưởng cương.
Chưởng trái của Cổ Thần biến thành trảo, trực tiếp nắm chặt lấy pháp bảo mộc lăng, chưởng phải hóa thành quyền, Kim Cương Thần Quyền phát ra, một đạo quyền cương xuất hiện, hai đạo chưởng cương của gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng gia giống như làm từ đậu hũ, trực tiếp bị quyền cương của Cổ Thần đánh nát bấy.
Trong sát na, quyền cương của Cổ Thần đã kích lên người gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia. Tu sĩ Tàng gia phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ngược về phía sau.
Tốc độ của Cổ Thần so với tốc độ văng ngược của hắn nhanh hơn rất nhiều, trong chớp mắt đã đuổi kịp, một chưởng chụp xống nắm được đầu của hắn, bóp nát bấy, đánh ra một đạo viêm hỏa phần thiên, khiến thi thể tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia bị thiêu thành tro tàn.
Trong nháy mắt Cổ Thần xuất thủ liên tiếp giết chết hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, một tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, bên phía đối phương chỉ còn năm tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, cùng với Vu Dạ Ương của Thần Vu Tông và một người Thi Hồn Tông.
Lần này ba gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia tiến vào trong địa cung đều đã bỏ mình, số tu sĩ Tàng gia còn lại đều phát ra tiếng hét bi thiết, đây chính là thảm bại lớn nhất từ một nghìn năm trở lại đây sau khi Tàng gia làm bá chủ Đại Doanh.
Nhìn Cổ Thần giết người giống như cắt cây cỏ, Vu Dạ Ương và tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông không còn tâm tư đối kháng, đều hô to đối với tu sĩ còn sót lại:
- Chạy… Chạy mau…
Nhất thời tất cả tu sĩ đều hóa thành đạo đạo độn quang, chạy ra khỏi phòng luyện đan.
- Thoát được sao?
Hồng quang trong mắt Cổ Thần chợt lóe, chưởng phải đánh ra, một băng chưởng thật lớn lập tức chụp lấy cánh cửa băng phòng luyện đan, đồng thời thân thể Cổ Thần chợt lóe, hóa thành một đạo kim quang đuổi theo.
Kim quang xẹt qua bên cạnh hai gã tu sĩ, kim trảo của Cổ Thần đảo qua, đầu hai người lập tức nổ tung, đồng thời mất mạng.
Không ít tu sĩ bị Cổ Thần đánh một chưởng tử thương, ngã xuống ngoài cửa, thế nhưng không thiếu tu sĩ thành công chạy ra khỏi phòng luyện đan, bỏ chạy thẳng hướng tầng trên đại điện băng cung.
Không để ý tới người thụ thương, Cổ Thần hóa thành một đạo kim quang, nhanh như thiểm điện, đuổi theo phía trước, đám người Vô Chân đằng sau chăm sóc kỹ những người bị thương, nhất định không thể thoát được tay mấy người Vô Chân.
Tốc độ của Cổ Thần nhanh như thiểm điện, nơi kim quang đi qua, những tu sĩ bị đuổi theo lần lượt bỏ mình.
Đuổi tới đại điện băng cung, Cổ Thần rốt cuộc đã đuổi kịp tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông, quang mang kim cương trảo lóe lên, một đạo Kinh Tiên Chỉ mạnh mẽ đánh về phía trước, cương mang chói mắt vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.
Tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ hoàn toàn không ngờ tới tốc độ của Cổ Thần lại nhanh tới như vậy, còn đang trong kinh ngạc, chỉ cương liền xuyên qua sau gáy của hắn, nhất thời nổ tung, mất mạng bỏ mình.