Chân Tiên

Chương 232: Chiến hoang thú cự cầu






Đầu rắn này dài tới hơn ba trượng, so với một gian phòng bình thường còn lớn hơn, hai con mắt lớn hơn một trượng, giữa trán có hai cái sừng dài một thước, hai sừng hơi khom, giống như long giác, chỉ là vẫn chưa mở rộng nhánh, bên dưới miệng rắn còn dài ra một chòm râu, lân phiến trên người dày đặc, giống như long lân.
Một đạo hồng ảnh kia chính là đầu lưỡi của nó.
Phía sau khối đá lớn là một sơn động, con rắn khổng lồ này ẩn thân bên trong sơn động, chúng yêu tu bị hóa hình thảo hấp dẫn, không hề chú ý tới còn có một xà yêu to lớn tới như vậy tồn tại.
Cổ Thần đứng nguyên tại chỗ, tại thời điểm hắn mới tới đã dùng thần thức đảo qua một lượt, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của xà yêu này, hiển nhiên tu vi của nó chí ít cũng là Bồi Nguyên trung kỳ trở lên.
Chỉ là đầu rắn mà đã lớn ba trượng, vậy thì toàn bộ thân rắn dài tới mức nào, chí ít cũng là hai mươi lần đầu rắn, vậy thì xà yêu này dài ước chứng sáu bảy mươi trượng.

- Hoang thú? Cự cầu?

Chúng yêu tu và Cổ Thần nhìn xà yêu, nhất thời cùng kinh hô.
Hoang thú cự cầu...
Hoang thú và yêu thú đều là sinh linh loại thú, thế nhưng lực lượng của hoang thú so với yêu thú to lớn hơn nhiều, thân thể cũng tỉ lệ thuận, đồng thời càng thêm khó biến hóa so với yêu thú, hoang thú Mệnh Tuyền cảnh ngay cả biến hình cũng không được, càng đừng nói tới hóa thành hình người.
Thế nhưng tuy hoang thú không thể biến hóa, nhưng bản thân có thực lực mạnh mẽ vô cùng, hoang thú hoàn toàn có thể quét ngang yêu thú cùng cảnh giới, cho dù cường đại như long tộc, cùng một cảnh giới cũng khó có thể chiến thắng hoang thú.
Rất nhanh cự cầu đã vươn đầu ra khỏi hang động, lộ ra một đoạn thân thể dài hơn mười trượng, phỏng chừng là bộ phận nhỏ nhất trong thân thể của nó, ánh mắt nhìn liếc qua hơn một nghìn yêu thú và Cổ Thần trong động thính, không hề để vào trong mắt, rất nhanh liền chuyển mắt qua hóa hình thảo cách đó không xa.
Giống như yêu thú, hoang thú ăn vào hóa hình thảo cũng có được năng lực biến hóa, đối với hoang thú hầu như không có hi vọng biến hóa mà nói, tầm quan trọng của hóa hình thảo so với yêu thú càng lớn hơn rất nhiều.
Cự cầu nhìn hóa hình thảo, trong mắt lóe lên quang mang hưng phấn tới cực điểm.
Cự cầu xuất hiện, hoàn toàn quấy nhiếu kế hoạch của Cổ Thần. Trong lòng hắn thầm tính toán nếu đánh nhau với cự cầu, chính mình có phần thắng hay không?
Về phần chúng yêu tu, thấy cự cầu xuất hiện, trong mắt mỗi một yêu tu đều là lửa giận ngập trời, nếu như là yêu tu, yêu thú trong mắt nhân tộc là dã thú mà nói, như vậy sinh linh loại thú không thể hóa hình như hoang thú mà nói, chính là dã thú trong mắt yêu thú.
Vừa rồi chỉ là vài cái chớp mắt, cự cầu liền ngẩng cao đầu rắn, há mồm mổ về phía hóa hình thảo.
Lũ yêu tu thấy thế, nhất thời nổi giận, vô số pháp bảo oanh kích ra, toàn bộ tập trung vào mục tiêu cự cầu, đầu cự cầu nhanh như chớp tránh né khỏi vô số pháp bảo công kích tới, nhưng vẫn có vài món pháp bảo oanh kích lên người.

- Tê...

Cự cầu rít lên một tiếng, hung quang trong mắt bùng lên, tựa hồ muốn nói:

- Các ngươi muốn chết...

Vì hóa hình thảo, tuy rằng thực lực cự cầu rất mạnh, thế nhưng chúng yêu tu không sợ hãi chút nào, vài tên yêu tu kêu lên:

- Trước tiên giết chết con rắn ngu ngốc này.

Chúng yêu tu đều kêu lên phụ họa, thu hồi pháp bảo, một lần nữa oanh kích về phía cự cầu.
Lúc này đây, cự cầu đã sớm có chuẩn bị, thân thể nhấc lên, nhất thời có một đoạn thân rắn dài hơn hai mươi trượng từ trong huyệt động chui ra, chỉ thấy đầu rắn và thân rắn đều bị pháp bảo đánh trúng, chấn động văng sang bên cạnh, ngoại trừ pháp bảo trung phẩm còn để lại trên thân thể cự cầu chút dấu vết, pháp bảo hạ phẩm căn bản không thể đột phá phòng ngự lân giáp.
Cự rầu rít lên một tiếng dài, lửa giận bốc cháy, thân thể vặn vẹo, nhất thời đoạn thân rắn còn lại đều từ trong huyệt động chui ra, chừng hơn bảy mươi trượng, từ động thính bên này hầu như có thể chạm tới đầu động thính bên kia.
Vừa ra khỏi sơn động, đuôi rắn cự cầu đảo qua, hơn mười tên yêu tu bị đuôi rắn quất trúng, tất cả đều phun máu tươi khỏi miệng, thân thể giống như ruột bông rách, văng đi thật xa, ngã xuống mặt đất, lập tức mất mạng, hóa thành nguyên hình.
Cự cầu há miệng, cái lưỡi rắn đỏ tươi phun ra, lập tức đánh bay pháp bảo một gã yêu tu, lập tức đầu rắn theo sát, một ngụm cắn lấy tên yêu tu này, nuốt vào trong bụng.
Đối với hơn một nghìn yêu tu, cự cầu không sợ hãi chút nào, nhất thời đại khai sát giới, trong sát na có hơn mười đầu yêu thú chết dưới công kích của cự cầu, so với Cổ Thần sử dụng Hỗn Độn Âm Dương đại trận còn nhanh hơn.
Cổ Thần phát động công kích, tu vi hoàn toàn ngoại phóng, Cổ Thần lập tức nhìn ra được tu vi của cự cầu, so với Thiên Vũ tương xứng, cũng là tồn tại Bồi Nguyên trung kỳ đỉnh phong, thế nhưng cự cầu là hoang thú, luận về thực lực mạnh hơn Thiên Vũ không chỉ gấp đôi, công kích của pháp bảo hạ phẩm hoàn toàn không thèm để ý, chỉ có pháp bảo trung phẩm mới lưu lại chút vết thương.
Yêu tu có hơn một nghìn, nhưng tuyệt đại đa số đều là yêu tu Trúc Thai kỳ, đối với cự cầu không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào, yêu tu Dẫn Hồn kỳ có pháp bảo trung phẩm trong tay rất ít, đối với cự cầu không tạo thành uy hiếp gì lớn, chỉ có yêu tu Bồi Nguyên kỳ mới tạo thành thương tổn đối với cự cầu.
Nhưng yêu tu Bồi Nguyên kỳ tổng cộng lại cũng chỉ có trên dưới hai mươi, không có một pháp bảo thượng phẩm nào, duy nhất một Xích Thứu có tu vi Bồi Nguyên trung kỳ, hiện tại thân thể trúng kịch động, nếu không phải nhanh chóng cắt đứt một tay, tính mệnh khó bảo toàn, lúc này sức chiến đấu giảm đi rất nhiều.
Cự cầu nhảy vào trong đám yêu tu, giống như hổ nhảy vào bầy dê, mỗi một lần công kích đều lấy đi tính mệnh của hơn mười yêu tu, không quá lâu sau, toàn bộ động thính máu chảy thành sông, mấy trăm yêu tu thực lực tầng thấp nhất đều chết dưới sự công kích điên cuồng của cự cầu.
Tuy rằng nơi nơi đều là máu tươi, nhưng không khí không một chút mùi tanh tưởi, chỉ có mùi thơm nồng đậm, hóa hình thảo tựa hồ như có ma lực vô cùng vô tận, hấp dẫn mỗi một gã yêu tu liều mình tranh đấu, phát động công kích mãnh liệt đối với cự cầu.
Dưới công kích điên cuồng của cự cầu, chúng yêu tu không ngừng tử vong, một khắc qua đi, hầu như một nửa yêu tu đã chết dưới công kích của cự cầu, mắt thấy số lượng yêu tu giảm mạnh, thưa thớt không ít, đuôi rắn dài hơn mười trượng của cự cầu lại vung lên tại phụ cận hóa hình thảo, nhất thời có mấy tên yêu tu bị đánh trúng, trực tiếp mất mạng, cái đầu rắn của cự cầu đảo ngược lại, đuôi rắn quét qua một vòng đẩy vang đám yêu tu đi, đầu rắn nhất thời mở to mổ về phía hóa hình thảo. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://trumtruyen.vn
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, tu vi của của cự cầu chỉ là Bồi Nguyên trung kỳ, tuy rằng hoang thú là vương giả cùng cảnh giới, nhưng thực lực của Cổ Thần cũng là không địch thủ cùng cảnh giới, hiện tại Cổ Thần đã long hóa, hoàn toàn có tu vi tương đương Bồi Nguyên trung kỳ, lại phối hợp với Hỗn Độn Âm Dương đại trận, thực lực càng không phải chuyện đùa.
Chỉ cần không phải yêu tu Bồi Nguyên hậu kỳ, Cổ Thần đều tự tin có thể chiến một trận, cho dù là hoang thú Bồi Nguyên trung kỳ cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên, mi tâm Cổ Thần chợt lóe, một khối ấn tỳ vuông vắn giống như bạch ngọc từ mi tâm bay ra, chính là Côn Ngô Ấn, Côn Ngô Ấn cấp tốc biến thành lớn, đạt tới hơn mười trượng, giống như ngọn núi nhỏ mạnh mẽ lao về phía đầu cự cầu, đập mạnh xuống.
[/hide]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.