Chân Trời Sau Mưa

Chương 33: Pov's




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1.Vũ Huyền Trâm Pov's:
Tôi vốn là một người nhút nhát, hướng nội nhưng chẳng biết từ khi nào lại có thể dễ dàng thân thiết với những cậu bạn này như thế. Cả năm lớp 6, vòng tròn bạn bè của tôi trong lớp chỉ là họ. Sau này tách lớp thì chỉ còn chơi thân với Bùi Mạnh Hùng và Trần Quốc Tùng.
Đã có rất nhiều việc xảy ra và đến một ngày tôi nhận ra tình cảm của Trần Quốc Tùng. Tôi bối rối khi đột ngột một mối quan hệ mới lại đến. Một người đột ngột xâm nhập vào tần số trái tim tôi. Gõ nhẹ lên đó chờ tôi mở lòng.
Khoảng thời gian bận rộn ôn thi, tôi không để tâm đến cậu ấy lắm. Có lẽ chính vì vậy mà sau này tôi hối hận, hối hận vô cùng vì muộn màng nhận ra tình cảm của mình.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi trở nên có bài xich, cố né tránh cậu ấy. Có lẽ là vì tôi đang ở trong một "mối quan hệ bí mật", không cho phép tôi gần gũi với những người khác.
Ngày mưa ấy xuất hiện, lại khiến tôi rung động và bỡ ngỡ vô cùng.
Trần Quốc Tùng đột ngột xuất hiện đằng sau lưng khi tôi tránh nhóm người đùa nghịch phía trước. Tay cậu ấy đỡ vai tôi khiến tôi giật mình, vội né ra chỗ khác.
Bắt gặp khuôn mặt cọc cằn của cậu ấy khi nhìn những người suýt va vào tôi. Nói thật, tôi bị giật mình và không thể diễn tả cảm xúc khi đó tôi có là gì. Như cảm giác bản thân đã tạo một vòng tròn an toàn nhưng chẳng ngờ bằng cách nào đó mà họ vẫn thích mình vậy.
Trần Quốc Tùng lấy chìa khoá xe tôi để lấy ô. Cảm giác quen thuộc này khiến tôi phải rùng mình. Thật không may là không phải cảm thấy trời mưa lạnh mà là cũng có người vì tôi mà không ngại dầm mưa như vậy. Nhưng đến cuối cùng trước khi kết thúc vẫn nhẹ nhàng ân cần với tôi để rồi bắt đầu xa cách như người lạ.
Vừa chạy đi tìm Trần Quốc Tùng, não tôi không ngừng nhớ về những hình ảnh vỡ nát thành từng mảnh mà tôi cố quên đi. Người đó, và tất cả những gì đã làm vì tôi.
Cứ miên man như vậy, cảm xúc của tôi càng bị xáo trộn, khó chịu, chán ghét và bực bội một lúc càng dâng trào bị nghẹn lại ở cổ họng.
Có vẻ là vì lúc này trông tôi vô cùng nhếch nhác cộng thêm bây giờ trời tối nên Bùi Mạnh Hùng lúc đứng nói chuyện cùng tôi không thấy mắt tôi phiếm hồng.
Tôi nhìn thấy Trần Quốc Tùng đứng ở bên kia đường đang vội mở tung ô. Từng giọt mưa trên ô rơi xuống, chắn ngang khoảng cách giữa bọn tôi. Lại làm tôi càng nhớ hơn về dáng vẻ của người kia.
Bùi Mạnh Hùng đưa tôi đứng ở cổng trường đợi Trần Quốc Tùng để cậu bạn vào lấy xe. Mắt tôi nóng lên và bắt đầu khô rát vì nước mưa rơi vào. Tôi như người mất hồn, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng ấy đang sốt ruột nhìn đường để nhanh đến chỗ tôi. Một câu nói đánh thức tôi khỏi sự so sánh kì quặc giữa Trần Quốc Tùng và Đào Thiên Minh.
Tiếng Trần Quốc Tùng lớn, nhưng không phải quá to và ầm ĩ, đôi khi còn bị lấn át đi bởi tiếng còi xe cộ tấp nập nhưng đủ làm trái tim tôi nghe thấy.
Trần Quốc Tùng sốt ruột nhìn tôi, nói: "Đứng im đấy!"
Không phải là lời ra lệnh tự đại nào, mà thực sự là sự quan tâm chân thành.
Tôi híp mắt nhẹ cười, chậc một tiếng trong lòng, bất giác so sánh: *Chẳng giống Minh gì cả, tính dịu dàng chắc vứt lại vào bụng mẹ lúc sinh ra rồi*
Tôi thấy vẻ mặt sững sờ của Trần Quốc Tùng khi tôi đột nhiên cười với cậu ấy. Tôi cũng giật mình nhận ra sự nhầm lẫn của bản thân khi đối diện với ánh mắt ấy của cậu.
Không, cậu không giống! Trần Quốc Tùng là Trần Quốc Tùng! Là người cọc cằn nhưng chẳng thiếu hành động quan tâm âm thâm, đôi khi tôi thực sự đã rụng động vì những hành động đó.
Tôi thấy Trần Quốc Tùng vội vàng đi đến, cũng trở lại bộ dáng dửng dưng, hay cau có như bình thường với cậu.
Cậu ấy ngược sáng xuyên mưa mà đi đến, mang theo hơi lạnh. Tôi như bị đắm chìm trong đôi mắt ấy mà tự hỏi khi thật lòng, ánh mắt ấy đặc biệt như vậy sao?
Đến khi Trần Quốc Tùng đưa tay gạt nước trên chóp mũi và vén vài sợ tóc dính trên mặt giúp tôi, tôi mới bừng tỉnh. Cảm giác ngượng ngùng xông đến nhưng vì nhiễm mưa lâu nên chỉ có thể làm mặt tôi trông hồng hào hơn.
Trần Quốc Tùng kéo tay tôi đi ra lấy xe. Tôi cố vùng vẫy ra khỏi bàn tay cậu nhưng không được đành phải đầu hàng không kháng cự nữa.
Tâm trạng của tôi hôm nay cực kì hỗn loạn, lúc vui lúc buồn, lúc thăng lúc trầm như dấu hiệu của căn bệnh rối loạn lưỡng cực vậy.
Ở thời khắc khi cả hai chúng tôi bước trái ý nhau để tránh vũng nước, cậu ấy đã vội kéo tôi trở về. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cậu ấy cố ý che ô nghiêng về phía tôi. Nếu tôi còn chưa nhận ra sự cố gắng này của Trần Quốc Tùng thì tôi là bị ngu mới không thấy điều đó.
Cậu ấy ân cần, quan tâm, cọc cằn nhưng lại làm rất nhiều điều cho tôi từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Nhưng tôi vẫn còn phân vân tình cảm của mình, nhen nhóm trong tôi nhưng không đủ mãnh liệt, sâu sắc. Thỉnh thoảng lại như đợt sóng vỗ rù rào trên bãi biển rồi lại trở về nơi cơn sóng hình thành phía xa.
Tôi vội vàng nhìn xung quanh xem xe của bạn mình đâu để biết nó đã về hay chưa. Mong là cậu ấy không biết rằng đôi khi tôi sẽ vì thế mà cố ý khựng lại để có thể nhìn cậu nhiều hơn một chút. Dù gì, chúng tôi còn có cơ hội gặp nhau là rất ít sau này khi mỗi đứa học một trường.
Trần Quốc Tùng vẫn nhìn tôi như vậy. Ánh mắt cậu sáng và trong không nhiễm tầng hạt bụi bẩn nào. Mắt hoà đào vẫn cuốn hút và có phần gợi tình nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nhìn tôi dịu dàng như thế.
Nói không rung động chắc chắn là giả. Nhưng tôi sợ, sợ yêu phải người này, tôi sẽ lại làm tổn thương cậu mất...
Cứ thế. Tôi trốn chạy khỏi tình yêu mà cậu ấy dành cho mình để rồi sau này mới muộn màng nhận ra cậu ấy thực sự không còn ở đây nữa. Đã đi xa mãi khỏi thế giới của tôi. Làm lòng tôi gợn sóng rồi lại biến mất, nhấn chìm tôi vào lòng biển khơi hàng đêm.
Tôi nhớ như in cái khung cảnh cậu ấy chạy lại, dù là trời đang mưa nhưng tôi lại cảm thấy như cậu ấy mang theo nắng mà đến.
Những năm tháng không có cậu đồng hành, tôi đã quyết định từ bỏ tình cảm khi đã quá muộn để nhận ra ấy.
2. Trần Quốc Tùng Pov's:
Trên đời chẳng ai thoát khỏi tình yêu, không ai không vướng muộn phiền chỉ vì một cái tên đầy thân yêu.
Ấn tượng ban đầu của tôi về cô ấy rất mờ nhạt.
Nhút nhát, rất dễ bắt nạt và yếu ớt như cây non lạc trong giữa rừng già bụi rậm.
Cũng chẳng biết từ lúc nào, nhìn thấy khuôn mặt ấy hay thậm chí là chỉ nghe đến cái tên ấy thôi cũng đủ khiến lòng tôi bắt đầu không yên nổi. Hồi hộp và muộn phiền chẳng dứt trong những thời gian đầu nhận ra rằng bản thân đã thích cô gái ấy.
Cô ấy lớn lên xinh đẹp. Không quá nổi bật, bắt mắt như những bạn xinh, vừa nhìn đã cảm thán như các bạn nữ khác nhưng càng nhìn càng thấy "yêu". Nhìn nhiều hơn một chút lại thấy xinh thêm một điểm.
Không phải tôi khen những câu hoa mĩ có lệ mà là cô ấy xinh thật. Tiếc rằng bây giờ chẳng còn hay cười với tôi nữa.
Tôi muốn thấy hai chiếc răng khểnh kia, muốn nhìn đôi mắt ấy cong cong ánh cười. Là vì tôi, dành cho tôi chứ không phải ai khác.
Tôi biết cô ấy có người yêu, hoặc không phải theo như khái niệm của cô ấy. Nhưng đây cũng chính là cách tốt để tôi có thể có được cô ấy.
Rồi chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Chuyện của bọn họ thật sự chấm dứt rồi!
Nhìn người mình thích chia tay, tôi vui như sắp bay được lên trời. Tôi chẳng buồn khi Vũ Huyền Trâm dừng lại với tên kia nhưng tình cảm ấy mà, không có được thì phải cướp. Mà cướp thì cần có thủ đoạn.
Tôi giả vờ an ủi, nói với cô ấy: [Rồi mày sẽ tìm được một người khác tốt hơn thằng đấy thôi.]
Nhưng tôi quên mất Vũ Huyền Trâm là một đứa ngốc, chẳng có gì ngoài mỗi xinh kiểu ngố ngố đáng yêu và chẳng thích tôi.
Đèn từ lâu đã bật xanh chờ rồi mà cô ấy vẫn chẳng thèm đi, cứ một mực ngoặt trái rẽ phải, thậm chí có khi còn quay xe vòng lại chứ quyết không đi thẳng.
Tôi cũng chịu luôn rồi!
Khi đó, tôi chỉ muốn hét lên rằng: "NHÌN TAO ĐI. NGƯỜI YÊU CỦA MÀY Ở ĐÂY NÈ!!!"
Tôi cũng không hiểu nổi tại sao con bé này cứ thích làm ngược lại với lời tôi nói. Dặn cứ chờ ở đấy nhưng lại chạy ra đây luôn rồi. Cả khuôn mặt trắng bệch, nhếch nhác như đứa bé bị bỏ rơi dưới trời mưa, đứng lạng một chỗ chờ có ai đó dắt tay qua cơn mưa lạnh làm tôi chẳng thể mở miệng mắng câu nào.
Tim tôi nhảy dựng lên khi thấy con bé đứng ở đấy cùng thằng bạn mình rồi thấy cậu ấy ngoan ngoãn đứng đợi dưới mái che cổng trường. Khoảng cách có hơi xa, vướng mưa và người qua đường nhưng tôi vẫn thấy nụ cười nhạt nhoà kia. Không biết vì lí do là gì nhưng tôi vẫn hẫng một nhịp khi ánh mắt và nụ cười ấy hướng về phía tôi.
Nói không ngại là giả nên tôi chỉ có thể nhìn trái nhìn phải chờ xe bớt đông giảm lực chú ý nhưng vành tai của tôi đang bắt đầu nóng ran cả lên rồi.
Khi đi qua được đoạn đường này để đến chỗ cô ấy. Cảm giác crush nhìn mình chằm chằm như vậy vừa ngại vừa buồn cười vì vẻ mặt của cô ấy trông tội nghiệp vô cùng.
Tôi không dám cười hẳn ra, chỉ có thể kìm lại rồi lau nước mưa sắp rơi trên chóp mũi và vén gọn tóc cô ấy lại.
Tôi cũng chẳng biết bản thân lấy can đảm ở đâu mà có thể hành động lưu loát như vậy. Cứ như...người yêu?
Nhìn thấy cô ấy giật mình, xù lông xoè móng nhỏ cảnh giác làm tim tôi như muốn tan chảy hoà vào dòng nước mưa dưới chân vậy.
Nhưng con bé này chẳng để cho tôi một chút lãng mạn nào cả. Vốn tôi chỉ đứng cách một chút, một chút xíu nhỏ thôi nhưng con bé lại làm hẳn một quả khoảng cách vừa cho người thứ ba ở giữa bọn tôi vậy. Cảm xúc rung động ban đầu của tôi bị bay sạch, thay bằng sự bất lực đến bực bội. Nhất là khi con bé không chịu bước thuận hướng với tôi nên con bé bị tách khỏi chiếc ô và lần nữa bị dính mưa.
Chẳng bình tĩnh nổi nên tôi lớn giọng trách: "Đi gần vào- ướt bây giờ!" rồi kéo cô ấy dựa vào mình.
Nhưng tôi hối hận ngay sau đó và định mở miệng xin lỗi thì còn bé đã tranh lời trước. Xin lỗi còn hỏi tôi: "Bị sao không?"
Thấy con bé hiếm khi ngoan ngoãn, tự nhận thiệt như vậy tôi lại nổi hứng muốn trêu đùa một chút: "Không. Nhưng tao thấy như thế cũng được-" câu tiếp tôi hơi thấp giọng xuống, đổi cách xưng hô đậm "tình": "Nhưng anh đây sẵn sàng cho em dựa."
Mặt con bé khẽ ngạc nhiên nhưng rồi lại hết, ngày sau đó tôi bị ăn một cú huých đau điếng.
Nhưng có lẽ đây là lần cuối tôi được làm những chuyện này rồi vì sắp tới tôi phải làm cho cô ấy ghét tôi. Tốt nhất là phải làm một điều gì đó khiến con bé chẳng muốn nhìn thấy mặt tôi nữa.
Tôi cảm thấy may mắn, may mắn vì cô ấy không có chút cảm giác gì với tôi, vẫn ngoan cường không rụng động cho dù tôi có làm bất kì việc gì đi chẳng nữa.
Nhưng còn tôi, phải làm sao đây? Khi tôi vẫn luôn thích em, yêu em và thương em nhiều như vậy?
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải mình bị loạn cách kể đâu ạ. Mà là tùy vào hàm ý, hoàn cảnh nên mình dẫn lời Pov's của họ như vậy nhé!❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.