Chẳng Cháy Hết

Chương 36: Cậu thật sự muốn chết mà




Chuyển ngữ: Yuki
Sáng sớm tỉnh dậy, Thương Mục Kiêu đã không còn bên cạnh. Rửa mặt xong đi vào phòng khách thì thấy cậu đã ăn mặc chỉnh tề, tay cầm cốc cà phê của cửa hàng tiện lợi, đang xoay người tỉ mỉ quan sát kính viễn vọng của Celestron.
Đã quen với bộ dạng nhàn nhã thường ngày của cậu nên tôi có chút bất ngờ khi thấy dáng vẻ chuyên nghiệp thế này.
Thấy tôi tỉnh dậy, cậu chỉ tay vào phòng ăn nói: "Điểm tâm ở trên bàn nhé."
Tôi khẽ gật đầu, đi đến bàn ăn, trước khi rời khỏi còn dặn dò một câu: "Đừng có nhìn lung tung đó."
Bữa sáng là một phần ăn kiểu Mỹ cổ điển, thịt xông khói, trứng rán, xúc xích cùng một tách cà phê.
Tôi không thích uống cà phê đắng nên tự pha cho mình một tách Earl Grey, vị trà đen quyện với hương cam Bergamot thoang thoảng chảy qua cổ họng khiến bộ não còn đang hỗn loạn của tôi dần tỉnh táo lại.
"Kính viễn vọng dùng tốt chứ?" Thương Mục Kiêu đi vào phòng ăn, vừa nói chuyện với tôi vừa dùng nĩa gắp một miếng trứng cho vào miệng.
Tôi không ngờ cậu lại tiến gần như vậy, giật bắn mình, phản ứng chậm mất nửa nhịp mới đáp: "À, vẫn tốt."
"Đây là quà em dùng tiền mua cho anh đó, cả đời này cấm anh vứt nó đi, nhớ chưa?"
"Tiền của em?" Trước đó tôi cũng từng nghĩ, Thương Mục Kiêu mới hai mươi tuổi, chưa tốt nghiệp chưa công ăn việc làm, cứ cho rằng trong nhà có tiền thì cũng là tiền trong nhà, cậu tiêu ba trăm ngàn, thật sự rất có cảm giác tội lỗi giống y như trong bản tin "Đứa bé tám tuổi sau lưng cha mẹ bỏ ba trăm ngàn cho streamer".
Nhờ cái cảm giác tội lỗi này mà thậm chí tôi còn từng nghĩ đến việc đem bán cái kính này rồi trả lại tiền cho cậu nữa...
"Phải, là tiền em kiếm được, hoàn toàn một trăm phần trăm là tự kiếm, không dùng đến tiền của bố em lấy một cắc. Sao anh ngạc nhiên thế? Em giống kiểu cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng lắm à?" Vẻ mặt Thương Mục Kiêu có hơi khó chịu.
Tôi chột dạ không dám nhìn thẳng: "...Ặc, không hề."
"Từ năm mười tám em đã bắt đầu thi đấu kiếm tiền rồi, có thể xem là món tiền đầu tiên em kiếm được. Sau này em lại dùng số tiền đó đi đầu tư tài chính, tuy không thu được bao nhiêu nhưng cũng không đến mức bèo bọt. Chiếc HP4 kia là em tự mua, lúc đó phải bỏ ra hơn một triệu đó." Cậu ảo não thì thầm: "Sớm biết đã không mua cái giá chát vậy rồi."
Cậu vừa nói xong tôi mới nghĩ đến giải quán quân cuộc đua lần trước, lúc đó không để ý, nhớ lại hình như giải thưởng cũng là ba trăm ngàn. Doãn Nặc bảo đây là lần đầu cậu được quán quân, vậy lấy những lần xếp hạng lúc trước của cậu, tiền thưởng hẳn cũng không nhiều. Hai năm chỉ nhờ vào thực lực mà kiếm được một triệu, cho dù lấy tuổi tác hay thành tích ra so thì đều rất xuất sắc.
Nghĩ lại lúc bản thân hai mươi tuổi, tôi vẫn còn là một thằng nhóc chưa hiểu chuyện.
"Nếu đã có ý nghĩa như thế sao Chu Ngôn Nghị vừa nói một câu đã cho cậu ta vậy?"
Tính đi tính lại, chiếc xe này chỉ mới dùng một năm có lẻ.
"À..." Cậu ngừng động tác chỉnh cà vạt lại, ậm ừ cả buổi mới nói ra: "Dù sao anh cũng không ngồi lên nó được, cậu ta thích thì em bán cho, em dùng chiếc Hummer của chị cũng khác gì đâu."
Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ, vội tạm biệt tôi.
"Em đi nhé." Cậu lau miệng, xoay người hôn nhẹ lên hai má tôi rồi quay bước rời đi.
___________
Sau khi Thương Mục Kiêu đi, tôi ăn sáng xong rồi đến bệnh viện phục hồi chức năng. Tập luyện kiệt sức cả buổi sáng, giữa mùa đông mà mồ hôi ướt đẫm hết áo.
"Anh bị thương cũng hơn mười năm rồi, việc phục hồi chức năng chắc chắn sẽ khó khăn hơn. Cố gắng thêm thời gian nữa, nhất định sẽ có kết quả." Bác sĩ vật lý trị liệu vừa động viên tôi vừa giúp tôi thả lỏng cơ tay.
"Tôi biết rồi." Khẽ duỗi ngón tay ra, tôi tháo băng thể thao ướt đẫm mồ hôi trên tay, ném vào thùng rác bên cạnh.
Sau vài ngày đầu tập luyện, tay tôi nổi đầy mụn nước, bác sĩ khuyên tôi nên mua một chiếc băng thể thao băng vào lòng bàn tay, cách này vừa hiệu quả vừa dễ dùng.
Tôi thay quần áo rồi kéo cửa ra chào tạm biệt bác sĩ: "Vậy tôi đi đây, hôm sau gặp."
"Tạm biệt, giao thừa vui vẻ nhé."
Tôi khẽ ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ hôm nay là giao thừa.
Sau khi đáp lại anh ta một câu "Chúc mừng năm mới" rồi rời khỏi bệnh viện, tôi lái xe trên đường lớn, nhận ra mặc dù chưa đến tối nhưng lượng người đi bộ và xe cộ rõ ràng đã giảm hẳn.
Chắc mọi người đều về quê ăn Tết cả rồi.
Đêm giao thừa, lẽ ra nên đoàn tụ với gia đình, nhưng tôi lại có chút khó xử.
Ngày trước, nỗi cô độc là của riêng tôi, tôi coi nó như một con thú cưng hiền lành, chúng tôi vui vẻ hòa thuận chung sống; giờ đây, cô độc bị cả thế giới áp đặt lên tôi, chẳng khác gì một con chồn hôi tinh nghịch, nhảy nhảy nhót nhót, khiến tôi có lúc không muốn ở cùng nó.
Đang do dự tìm một nơi để trải qua giao thừa thì Thương Mục Kiêu gọi điện hỏi tôi tối nay có rảnh không.
"Có. Sao vậy?"
"Tối nay dẫn anh đến một nơi thú vị, năm giờ chờ em dưới lầu nhé."
Tôi nghe xong cũng không bất ngờ lắm. Cho rằng cậu cũng như mình, cãi nhau với người nhà xong không biết đi đâu để đón năm mới.
Đã không đoàn tụ được thì ở riêng trong thế giới của hai người cũng tốt.
Tôi đồng ý, chỉ chờ đến năm giờ cùng cậu đón giao thừa.
Ai ngờ chưa đến năm giờ, Thương Mục Kiêu còn chưa lái xe đến, Thẩm Lạc Vũ đã gọi đến trước. Đại khái là bảo tôi mau về nhà ăn tất niên, nói cả nhà đều đang đợi tôi, tôi không về thì họ sẽ không ăn,... vân vân mây mây.
Tôi cũng đoán được, nào có chuyện cả nhà đợi mình chứ? E là dì lúc ăn cơm vẫn không thấy tôi, biết là không đúng cho lắm nên mới kêu Thẩm Lạc Vũ gọi đến cho tôi "lối thoát".
"Không được rồi, mọi người cứ ăn đi, tối nay anh còn có việc bận."
Trời sắp tối, nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Tôi đợi dưới lầu, cảm thấy se se lạnh, khẽ rụt đầu vào khăn choàng, lời nói ra có hơi rè rè.
"Gần sang năm mới rồi anh còn có chuyện gì chứ?"
"Hẹn hò."
Thẩm Lạc Vũ nghẹn ứ, như thể vừa nhớ ra tôi đã thoát kiếp FA, là người đã có "nửa kia" rồi.
"À à à..." Con bé ậm ừ, "Vậy thôi, để em nói với mẹ là anh qua nhà bạn đón năm mới. Anh, Tết này nếu có rảnh qua nhà em một chuyến nhé, mẹ em muốn tâm sự với anh."
Không cần Thẩm Lạc Vũ nhắc tôi cũng đã định bụng rồi.
"Ừm, biết rồi. Thay anh gửi lời xin lỗi đến mọi người nhé, chúc họ năm mới vui vẻ."
Thẩm Lạc Vũ chẳng biết sao lại thở dài: "Anh cũng năm mới vui vẻ."
Cúp máy chưa được bao lâu, đằng xa đã thấy đèn xe trắng lóa tiến tới, tôi híp mắt nhìn, là con Hummer màu đen của Thương Mục Kiêu đang "giẫm" lên ánh chiều tà lái đến.
Lúc nào lên chiếc xe này tôi cũng cần Thương Mục Kiêu giúp. Khác với lần trước, lúc cậu ôm tôi vào ghế phụ lái, tôi chẳng những không khó chịu mà còn cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Thầy à, anh gầy quá rồi đó." Thương Mục Kiêu thả tôi xuống, thuần thục cất xe lăn vào cốp xe phía sau, rồi lại tiến vào ghế lái, tiếp tục chủ đề trước đó, "Lúc ôm anh, em còn sợ làm anh chết nữa kìa."
Kết hợp với ngữ cảnh thì chắc là cậu đang nói tới hành động "ôm" tôi từ xe lăn lúc nãy, nhưng tôi cứ có cảm giác chữ "ôm" này không phải như vậy, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Thế là tôi vờ chỉnh chỉnh hướng gió, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến rồi thì biết." Xe từ từ lăn bánh, "Chắc chắn rất thú vị."
Thật ra thì nói đến đây tôi lại nảy sinh cảnh giác, cụm "rất thú vị" này không giống như đang đánh giá một nhà hàng, nghe có vẻ không đúng lắm.
Nhưng lúc đó, có lẽ do cú điện thoại của Thẩm Lạc Vũ đã khiến tôi quyết định trút bỏ suy nghĩ, hoặc có lẽ là cuối cùng tôi cũng thoát khỏi "con chồn cô độc" khiến tôi vui vẻ hơn. Tôi lười quan tâm, cũng lười nghĩ thêm bất cứ chuyện gì. Hoặc nói, từ khi ở cùng Thương Mục Kiêu, tôi đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ.
Xe chạy cả tiếng đồng hồ, càng lúc càng lệch ra ngoại thành. Ngay lúc tôi cho rằng mình sắp ra khỏi thành phố thì cậu lại rẽ vào một cánh cổng lớn, cánh cổng khá nguy nga nhưng nhìn thế nào cũng giống như một khu dân cư vậy.
Hai bên đường rậm rạp cây cối, nếu không phải đèn đường cũng xem như có chút sáng thì còn khiến người khác nghĩ là đang đi vào công viên cây cối nhà nào.
Có lẽ đó là một nhà hàng tư nhân lớn nằm khuất trong thành phố... Tôi nhìn sắc trời đen kịt qua cửa sổ xe, không khỏi bất an trong lòng.
Thương Mục Kiêu lại lái thêm khoảng mười phút mới đỗ được xe đến ga-ra.
Lúc xuống xe, tôi lướt nhìn bốn phía, đây rõ ràng là hầm để xe tư nhân, hai bên trái phải đỗ hơn hai mươi chiếc, nhìn qua đều là xe hạng sang các loại.
Nếu đây thực sự là một nhà hàng tư nhân, thì có lẽ chỉ mở cửa cho tầng lớp thượng lưu.
Thương Mục Kiêu quen thuộc dẫn tôi đi qua một cánh cửa, lúc mở cửa phải dùng cả mật khẩu.
Bước vào thang máy, cậu nhấn phím "1", sau đó dựa vào tường, đột nhiên nói: "Đây là nhà của em."
Tôi ngẩn cả người, cố gắng tìm ra nét bông đùa trên khuôn mặt ấy, nhưng không, cậu không hề nói đùa.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng một, sau một tiếng "ding", cánh cửa từ từ mở ra, tôi cứng ngắc nhìn ra ngoài thang máy.
"Về rồi à..." Thương Vân Nhu đang vui mừng chào đón, khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ngây ra một lúc, hoàn toàn kinh ngạc.
Cô không ngờ Thương Mục Kiêu sẽ đưa tôi về, cậu không báo trước cho cô.
"Về rồi." Tôi chưa kịp đáp lại, Thương Mục Kiêu đã đẩy tôi ra khỏi thang máy, "Chị biết giáo sư Bắc à? Hôm nay thầy ấy sẽ ăn tối với chúng ta, chị bảo dì Vương lấy thêm một đôi đũa nữa đi."
Thương Vân Nhu nhìn tôi chằm chằm, trông như trời sắp sụp xuống vậy. Dựa vào sự hiểu biết của cô về Thương Mục Kiêu, giờ phút này hẳn cũng đã đoán được quan hệ giữa tôi với cậu ấy.
Tôi nhắm mắt lại, thầm nghĩ không xong rồi.
Ra đây là thứ mà Thương Mục Kiêu gọi là "rất thú vị", cứ tưởng cậu sẽ cùng tôi đón giao thừa, chỉ trong thế giới của hai người, nhưng thực chất cậu chỉ muốn dẫn tôi về để tăng thêm cái "thú vị" đó. Từ đầu đến cuối, đều chỉ là mơ tưởng của mình tôi.
Tôi như thể màn trình diễn ramen tặng kèm trong quán lẩu vậy, ý nghĩa tồn tại chẳng qua là khiến cho bữa tiệc nhàm chán tối nay thêm hương vị thôi.
"Ai quay về thế?" Dưới cầu thang xoắn ốc có một bóng người mảnh khảnh từ từ bước xuống, nghe giọng có vẻ là nam, còn khá quen thuộc. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, suýt nữa cho rằng mình bị ảo giác.
Người nọ mặc một bộ sườn xám dài tay với nền đen thêu hoa, đùi xẻ cao một bên, dáng người mảnh khảnh, tóc dài ngang lưng, tay ôm một... con chó cỏ nhỏ, nếu không phải vì lớp trang điểm trên mặt quá đậm, thì trông không khác gì Mai Tử Tầm tái thế.
Tôi biết có hai người rất giống Mai Tử Tầm mà còn có liên quan đến nhà họ Thương. Một người là nữ diễn viên đã khiến Dư Hỉ Hỉ choáng ngợp mười năm trước – bây giờ là vợ kế của Thương Lộc, và người còn lại là anh trai Thương Mục Kiêu lần trước vừa chạm mặt, Phương Kỳ Niên. Hiện tại, hai người này lại hợp làm một, trở thành "mỹ nhân" sườn xám trước mặt tôi.
Thấy tôi, Tư Ảnh, hay nên nói là Phương Kỳ Niên dừng lại, cậu ta chỉ hơi kinh ngạc, phản ứng cũng không quá bất ngờ như Thương Vân Nhu.
Phương Kỳ Niên rũ mắt xuống nhìn về phía Thương Mục Kiêu sau lưng tôi, xoa đầu chú chó nhỏ, lạnh lùng nói: "Cậu thật sự muốn chết mà."
./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.