Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Rõ ràng là đã say, lại còn say quắc cần câu, lải nhải nói tới nói lui bên tai câu mấy câu:
"Chắc em bị bệnh rồi, em sắp chết..."
"Em khó chịu quá à... Em đau đầu..."
"Ở đây ồn ào ghê..."
Cậu ôm tôi quá chặt, tôi không thể thoát ra được nên chỉ biết lúng túng đứng đó.
Lâu không thấy tôi trả lời, cậu ta nhíu mày nhìn qua, vẻ không hài lòng. Đôi mắt đầy sự buộc tội, giống như một đứa trẻ không được cho kẹo ngày Halloween - cậu ta không biết mình đã làm gì sai, chỉ biết mọi người phải cho mình kẹo ngày Halloween, đây là quyền lợi của cậu.
"Em chỉ là... uống quá nhiều thôi." Tôi nén tiếng thở dài, chỉ ra nguyên nhân của các triệu chứng.
"Không!" Cậu ta siết chặt cánh tay tiến sát vào người tôi, "Anh không hiểu sao, em nói em bị bệnh mà?"
Cậu ta đột nhiên cáu kỉnh, giống như một con thú bị thương nhưng không thể được an ủi đúng cách, trở nên hung hãn.
Khối pin xương vỏ ngoài trên thắt lưng đặt trên cột sống bị cậu ta siết chặt, ép vào xương thịt qua lớp áo mỏng rất đau đớn.
"Hiểu rồi. Em bị bệnh, rất khó chịu." Tôi dùng bàn tay không bị cậu ta nắm chặt bẻ cánh tay cậu ra, nhưng nó không hề nhúc nhích mảy may.
"Vậy sao anh không dẫn em đi khám bác sĩ?" Cậu ta thở ra hơi rượu, hai má đỏ bừng.
Tôi biết không thể lý luận với một người đang say rượu, vì vậy tôi không còn coi cậu ta như một người trưởng tỉnh táo nữa.
"Em ôm anh vậy sao anh đi? Buông anh ra đi anh đưa em đi khám." Tôi dỗ dành cậu ta thả mình ra.
Cậu ta nghiêng đầu một lúc, cảm thấy những gì tôi nói có vẻ đúng, dần dần buông cánh tay ra.
Bây giờ là hoàng hôn, ánh sáng bên ngoài đã dần dần mờ đi. Khu biệt thự được bao quanh bởi cây xanh, các phòng ở phía bắc ánh sáng đã kém, bây giờ lại càng thêm tối tăm.
Mùi rượu quyện với mùi giấy cũ tạo thành một hương vị riêng độc đáo, không thơm mà cũng không dễ ngửi, chỉ là... không xứng.
Cũng như tôi và cậu. Mọi thứ cậu mang đến cho cuộc sống bình lặng của tôi quả thực là tươi mới và thú vị, giống như một vò rượu mạnh nóng rát xuống cổ. Nhưng chúng tôi không hợp nhau, không chỉ Thương Vân Nhu nghĩ vậy mà bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ như vậy.
Tôi và cậu là hai người hoàn toàn khác nhau, từ tính cách đến sở thích đều không hợp nhau, khó mà hòa hợp được.
"Được rồi, bây giờ anh có thể đi." Thương Mục Kiêu đan tay vào tay tôi, siết chặt các ngón tay của tôi.
Tôi đau đầu nhìn hai bàn tay gần như dính vào nhau, lại không khỏi thở dài.
Làm thế nào tôi có thể đi với tình trạng thế này?
"Anh có chuyện phải đi một lát, anh... em buông tay trước đi, lát nữa anh quay lại ngay hôi, được không?" Tôi thương lượng, "Sau đó anh dẫn em đi khám bệnh."
"Em không đi theo được à?" Cậu ta do dự, có vẻ không yên tâm lắm.
Nếu tình trạng giằng co này cứ tiếp diễn, tôi không cần tìm nhà vệ sinh nữa mà đi tìm một chiếc quần khác có vẻ hợp lý hơn.
Cái tên khốn kiếp này rõ ràng lúc tỉnh táo thì trốn tôi càng xa càng tốt, làm sao bây giờ say rồi lại bám dính tôi như keo chó vậy? Nhận nhầm tôi là bảo mẫu của cậu ta à?
"Anh sẽ quay lại ngay thôi. Em cứ đợi ở đây." Tôi tiếp tục dỗ dành.
Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi: "Nhất định quay lại tìm em?"
"Ừ." Lúc này, tôi đương nhiên không thể phủ nhận, "Anh nhất định sẽ trở lại."
"Được, vậy em đợi anh ở đây." Cậu từng chút một buông tay tôi ra, "Đừng quên em nha."
Rõ ràng là người cao to, nhưng trong mắt cậu lại có một loại ngây thơ của trẻ con. Say rượu khiến cậu ta trở nên âm tình bất định, và cũng đơn giản hơn.
Đây là một điều tốt cho tôi, nó giúp tôi dễ dàng thoát thân.
Cậu ta đứng đối diện ngay với cửa phòng, không đuổi theo nữa, chỉ nhìn theo tôi cho đến khi đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại từ bên ngoài.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một phòng tắm trống trên tầng hai. Sau khi cảm thấy nhẹ nhõm, tôi quay trở lại, khi đi ngang qua phòng triển lãm lần nữa, tôi dừng lại một lúc.
Nắm lấy tay nắm cửa, tôi nhìn tấm cửa im lặng hồi lâu. Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh, kèm theo hiệu ứng âm thanh, lúc thì Thương Mục Kiêu cười nhạo, nói năng vô lễ, lúc thì là mấy lời tỉnh táo vô căn cứ của người ngoài cuộc Doãn Nặc.
Thương Mục Kiêu đối xử chân thành với tôi, nhưng cậu ta có thể không biết điều đó. Bản thân câu này rất buồn cười. Tôi chẳng lẽ phải cảm thấy vinh dự vì sự chân thành vô tình của cậu ta sao?
Chia tay là chia tay. Một số người có thể làm bạn sau khi chia tay, nhưng tôi và Thương Mục Kiêu thì không. Tôi không còn lý do gì để nuông chiều cậu ta nữa.
Chính cậu ta nói rằng tôi cần phải thay đổi tính tình, nếu không sẽ dễ bị những người có ý đồ xấu lấn lướt - thế thì tôi sẽ thay đổi ngay từ lúc này.
Rút tay về, tôi quay lưng đi xuống nhà.
Bữa trưa giống tiệc cocktail, nên buổi tối sẽ phải trang trọng hơn, trong lều kê bàn ghế dài, các mâm đồ ăn đều là của nhà hàng nổi tiếng, chuẩn bị mời khách vào bàn.
(khiếp cái đám cứi ăn cả ngày...)
Khi tia nắng cuối cùng lặn xuống đường chân trời, những dây đèn màu vàng ấm áp sáng lên phía trên bãi cỏ, ánh sáng rực rỡ được thắp sáng cả bên trong và bên ngoài tòa biệt thự, khiến toàn bộ tòa nhà lung linh như một giấc mơ, như thể đang thực sự ở một lâu đài cổ tích.
Dương Ấu Linh ngồi với tôi trong bữa ăn, bà nội con bé bận chào khách, không ngồi xuống bàn được bao lâu, về cơ bản tôi là người duy nhất trông nom con bé suốt cả bữa ăn.
Cũng may là con bé ăn uống rất ngoan nên không cần lo lắng gì.
Nhà trai và nhà gái được chia thành bốn lều trắng khác nhau. Chắc là sợ gió lạnh ban đêm, lúc này tất cả các mặt của lều đều bị kéo màn bịt kín, chỉ có thể nhìn thấy các lều khác qua cửa sổ giả trong suốt, nhưng cứ mờ mờ không rõ ràng.
Tất nhiên là không thể tìm thấy ai kia qua lớp màn này.
Không biết bao nhiêu lần tôi buộc mình phải rút mắt ra khỏi khung cửa sổ giả, nhắm mắt lại uống mấy ngụm nước để kìm nén cơn bực dọc.
Thương Mục Kiêu say chứ không phải mất trí nhớ, làm sao có thể đứng tại chỗ một giờ? Chờ không được thì sẽ bỏ đi thôi, có khi lúc này có lẽ đã tỉnh rượu, đang dùng bữa tại bàn của nhà gái, hoặc là quấn lấy một người khác tiếp tục phát điên.
Sau khi ăn tráng miệng, Dương Hải Dương và Thương Vân Nhu lại đây nâng ly.
Thương Vân Nhu lúc nâng ly với tôi không có chút sơ hở nào, mỉm cười dịu dàng khéo léo, như thể cô ấy không hề nhớ những điều tồi tệ về tôi và Thương Mục Kiêu.
Sau khi kính rượu, cô ấy tự nhiên chuyển sang người tiếp theo, Dương Hải Dương đang định đi theo, tôi bèn vịn cậu ấy lại nói nhỏ: "Bộ xương ngoài của tớ chỉ có 14 giờ pin. Tớ phải về trước, cậu tìm ai khác trông Linh Linh nha."
"OK cô bé Lọ Lem." Dương Hải Dương nói đùa, "Để tớ bảo Tiểu Nhã chăm sóc Linh Linh."
Tiểu Nhã là một trong những người em họ của cậu ấy, ngồi cùng bàn với tôi.
"Linh Linh, cha nuôi con về trước, con đi tìm dì con đi." Cậu ấy vỗ đầu Dương Ấu Linh nói.
Ngẩng đầu khỏi chén chè, Dương Ấu Linh vẫn còn nhai thức ăn trong miệng, ậm ừ tạm biệt.
"Ờm, Tiểu Giới, hẹn gặp lại!"
Dương Hải Dương dắt theo con gái, xoay người định đi, nhưng lại bị tôi giữ lại.
"Bị sao nữa vậy?" Tôi giữ Dương Hải Dương lại nhưng không nói gì làm cậu ấy khó hiểu.
Haiz, giá như tôi có thể biết tôi bị sao thì tốt rồi.
"... Cậu có thấy Thương Mục Kiêu không?"
"Thương Mục Kiêu? Không, tớ cũng đang thắc mắc, cả đêm nay không thấy nó đâu." Dương Hải Dương nhìn lại hướng của Thương Vân Nhu và nói, "Tớ hỏi Ân Nhu, cô ấy nói không cần quan tâm. Có lẽ thằng nhóc đó đã đi về trước. "
Tôi buông tay, hơi ngẩn ngơ.
Dương Hải Dương không có lập tức đi ngay, nán lại hỏi: "Cậu hỏi nó làm gì? Có việc gì à?"
Tôi lắc đầu: "Cũng không có gì quan trọng."
"Vậy đến trường rồi kiếm." Dương Hải Dương nghe thấy không phải chuyện lớn, cũng không để tâm, dẫn Dương Ấu Linh đi.
Từ bãi cỏ đến bãi đậu xe, phải đi qua biệt thự.
Chân của tôi dường như có ý thức, vừa đến cửa đã tự động đứng lại, tôi ở đó một lúc, xoay người bước vào.
Bộ xương ngoài chống chân tôi bước trên tấm thảm mềm mại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Trên hành lang thắp đèn tường, mọi người đang dùng bữa bên ngoài, bên trong vô cùng yên tĩnh.
Nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng triển lãm ra, trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thấy Thương Mục Kiêu không ở chỗ cũ, còn tưởng rằng cậu đã rời đi, vừa định thở phào nhẹ nhõm, trong góc đột nhiên có thứ gì đó chuyển động.
Tôi đẩy cửa ra rộng hơn để ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Thương Mục Kiêu ôm đầu gối ngồi ở trong góc cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy là tôi, cậu ta chớp chớp mắt, chậm rãi nở nụ cười.
"Em còn tưởng rằng anh sẽ không quay lại luôn." Ánh trăng tan trong ánh mắt khiến nụ cười của cậu có vẻ hơi đượm buồn.
Đây chỉ là ảo giác thôi. Mày chỉ ảo tưởng quá nhiều về cậu ta, cho nên mới ngày càng lún sâu hơn.
"Em tỉnh chưa?" Tôi đứng ở cửa không đi vào, "Tỉnh rồi thì đứng lên đi."
Nụ cười của cậu ta tiêu tan một chút, cậu nhìn tôi một lúc rồi ngẩng đầu lên, dựa đầu vào tường, yếu ớt nói: "Em thấy khó chịu quá, không đứng dậy nổi."
Đây lại là chiêu trò của cậu ta thôi, đừng mê muội. Cậu ta luôn biết cách khiến mày mềm lòng.
Tưởng chừng như đã một thế kỷ trôi qua, nhưng thật ra chỉ diễn ra trong vòng mười giây, thấy cậu bất động, tôi từ từ tiến lại gần cậu.
Cánh cửa phía sau không có chỗ dựa, dần dần đóng lại, chỉ để lại một khe hở bằng lòng bàn tay.
Luồng sáng hẹp trên mặt đất giống như một tấm thảm dệt nên từ ánh sáng, dẫn tôi đến với cậu.
"Đứng dậy." Tôi đến bên cậu, chìa tay ra.
Cậu ngước nhìn tôi, nắm tay tôi, nhưng không đứng dậy mà kéo tôi xuống.
Đấy thấy chưa, cậu ta như thế đấy, cậu ta luôn luôn như thế.
Tôi đứng không vững, loạng choạng ngã xuống đất, khi tôi vừa định ngồi dậy thì Thương Mục Kiêu đã đè lên, hai tay chống vào bên hông tôi,chuyển từ tư thế ngước nhìn thành tư thế từ trên nhìn xuống.
"Anh có gì đặc biệt cơ chứ? Chia tay thì chia tay thôi, anh cũng chẳng có gì lạ." Cậu ta cụp mắt xuống, giọng vẫn hơi nhừa nhựa, không biết là đã tỉnh rượu hay chưa.
"Đúng, không có gì lạ.."
Tôi định dỗ dành cậu bằng phương pháp cũ nhưng lần này không ổn, cậu ta dường như không nghe thấy tôi nói, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
"Em không quan tâm anh chút xíu nào!" Cậu trừng mắt, hung hăng nói, "Em không quan tâm anh đang ở với ai, anh thế nào! Anh không cần em, chẳng lẽ không ai cần em nữa sao?"
Nói cậu ta say thì cậu ta cũng khá logic, nói là không say thì... đây không phải là phong cách cậu ta khi tỉnh táo, cũng không phải là mấy câu cậu ta sẽ nói lúc tỉnh táo.
"Nhưng sao anh có thể tuyệt tình như vậy? Bán kính viễn vọng của em, trả hết mấy đồ của em, còn muốn đòi lại con chó..." Vừa nói, cậu dần dần mất đi hết sự tàn nhẫn, hiện ra một chút mịt mờ, "Em không còn gì hết, mà người anh thích còn không phải em."
Mấy chuyện này thực sự không hợp lý.
Tôi đưa tay lên vuốt má cậu: "Không phải..."
Da thịt nóng bừng bừng, trên má lúc nãy chỉ hơi ửng đỏ, bây giờ đỏ lan cả xuống mắt. Tôi lấy đầu ngón tay vuốt khóe mắt cậu, cậu không để ý, chỉ tiếp tục tự mình khiển trách tôi.
"Làm sao anh có thể thích người khác?"
Đáy mắt cũng đỏ...
"Sao anh có thể nhảy với người khác?"
Giọng cậu run run, lúc cậu nói chữ cuối cùng, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt xuống môi tôi, vừa đắng lại vừa mặn.
--
Gòy soq nó chơi ultimate skill rồi thầy đỡ j nổi:)
./.