Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tôi đã từng nghĩ về những trường hợp mà tôi có thể tự nhiên phơi bày cơ thể trước mặt người khác. Lúc đó, tôi không còn hy vọng tìm được nửa kia của đời mình, nên nghĩ mãi không ra được tình huống nào khác ngoài lúc chữa bệnh hay điều trị y tế.
Nếu tính theo tuổi thọ trung bình của con người, tôi đã trôi qua một phần ba cuộc đời, là độ tuổi mà hầu hết mọi người đã đủ chiều sâu để nhìn nhận cuộc sống, bình tĩnh và không quá mơ mộng về tình yêu. Vì vậy, dù biết rằng trên lý thuyết, nếu có "tình yêu đích thực", tôi nên gác lại cảnh giác với người đó và không ngại ngần cho người đó thấy con người thật của mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy khả năng này là rất nhỏ, gần như là không thể xảy ra.
Thế mà thật không ngờ, một điều mà ngay cả tôi cũng nghĩ rằng sẽ không thể xảy ra lại... vừa xảy ra.
Vết phỏng ngày hôm đó đã để lại sẹo, không biết có thể xóa đi hay không.... Thương Mục Kiêu nắm chặt mắt cá chân của tôi, gác trên vai mình, nghiêng đầu từ chân bụng hôn rải đến đầu gối. Mỗi một nụ hôn đều rơi trên vết sẹo.
Vết sẹo vốn đã lành thành màu hồng nhạt trên cơ thể do tốc độ máu chảy tăng lên, chỉ một chốc đã ửng thành một màu đỏ diễm lệ, dưới ánh đèn trắng lạnh, lại nằm trên da thịt tái nhợt, cũng thực sự rất giống Đường Nguyên nói, như hoa đào nở giữa tuyết.
Theo lý thuyết, dù cậu sờ hay hôn chân tôi, tôi cũng sẽ không có cảm giác, mà cái chỗ đã sớm mất đi công năng kia cũng sẽ không vì cậu đụng vào mà sinh ra bất kì khoái cảm hay phản ứng sinh lý gì.
Nhưng cũng có thể là thị giác sinh ra kích thích quá lớn, cộng thêm Thương Mục Kiêu quá có kỹ thuật, nên có thể làm cho tôi dù chỉ nhìn cũng đã quá đủ, sắp sửa bị thủy triều dục vọng nhấn chìm.
Mồ hôi chảy dọc theo thái dương, cơ thể ướt át dính dấp, tôi giơ tay lên che trước mắt, tránh cho nước mắt chảy ra vì kích thích sinh lý, đề phòng thất thố trước mặt Thương Mục Kiêu.
"Thầy à, sao anh không nhìn em?" Không thích thấy tôi che mắt, cậu bỗng nhiên tăng thêm lực, mỗi một cái hôn đều giống như khuấy đảo sâu trong linh hồn tôi, để cho tôi không thể ức chế nổi mà bắt đầu run rẩy, dù có cắn môi cũng không thể ngăn cản tiếng rên rỉ trong cổ họng thoát ra.
"Chậm... Chậm một chút... " Tôi lấy tay ra, mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy hơi thở nóng rát.
Khí quan mềm mại phía trước bắt đầu phun ra một chút chất lỏng, liên miên không ngừng, giống như một vòi nước quên khóa van.
Tay tôi chống trên bụng Thương Mục Kiêu, cơ thể của cậu kéo căng vì dùng sức, cứng rắn như một tảng đá ấm áp.
Cậu đưa lưỡi đụng vào răng nanh của mình, đều đều nói: "Vậy anh phải liên tục nhìn em đấy."
Tôi nói không ra lời, chỉ có thể gật gật đầu.
Mồ hôi đọng trên lông mi rơi vào mắt, trong ánh nhìn mơ hồ, tôi thấy Thương Mục Kiêu theo lời giảm chậm động tác lại, lau chất lỏng nơi khóe mắt giúp tôi.
"Đã cố giữ anh không khóc rồi."
Lồng ngực kịch liệt phập phồng, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện bình thường: "Anh không khóc..."
Cậu như không nghe thấy, vuốt ve da thịt đùi trong của tôi, từ từ chồm lên phía trước.
"Anh vừa khóc, em sẽ ngay lập tức trở nên hưng phấn." Cậu hôn dọc lên ngực tôi, vừa hôn vừa nói, "Thầy ơi, anh biết tại sao người ta lại sinh ra sát ý với những thứ người ta yêu quý không?"
Đầu óc tôi trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
"Không, không biết."
"Bởi vì cảm xúc 'yêu' quá mức mãnh liệt, thân thể không thể chịu đựng nổi, cho nên muốn chuyển hóa nó thành cảm xúc tương phản để cân bằng lại."
Tầm mắt của tôi một mực dõi theo cậu, nhìn cậu hôn dọc xuống bụng dưới, thấy cậu đang định hôn đến khí quan ướt sũng kia, tôi vội vàng ngăn lại.
"Đừng, bẩn....." Tôi che nơi đó lại, không cho cậu chạm vào.
"Không cho phép anh nói nó như vậy." Cậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, rồi hôn lên trên mu bàn tay tôi, sau đó lại đi xuống, chuyển đến đùi trong.
"Em thật muốn ăn anh, bắt đầu từ nơi thích nhất..." Bàn tay cậu nâng cong gối tôi, chống một chân tôi lên, để lộ càng nhiều nơi riêng tư.
"Chậm rãi, từng chút từng chút, ăn sạch sẽ anh, để anh chỉ có thể cùng với em"
Thông qua thị giác, trong hoảng hốt tôi phảng phất như cảm thấy cảm giác hơi thở nóng ướt phả vào da thịt.
Nóng quá......
"Thầy ơi, em cắn anh được không?" Cậu duỗi đầu lưỡi đỏ thẫm, liếm liếm đùi tôi.
Mặc dù không có cảm giác đau, nhưng nếu cậu cắn mạnh quá đến rướm máu, người chịu tội vẫn là tôi. Thậm chí vì không có cảm giác đau, tôi càng phải để ý đến thương tổn ở chân mình nhiều hơn cả bình thường, tránh những trường hợp bị nhiễm trùng vết thương....
"Em để lại dấu ở đây được không?"
Thế nhưng mà, cậu lại giở cái 'tuyệt chiêu' của cậu ra, tiếng gọi thầy ơi của cậu như có bùa chú, làm tôi không cách nào từ chối được.
"Đừng có cắn nát đấy." Tôi nói.
Cậu cười nhẹ đồng ý, há mồm bắt đầu để lại dấu vết trên đùi tôi. Lúc đầu tôi còn tưởng cậu chỉ cắn một cái, kết quả là cậu cắn liên tục hết cái này đến cái khác, giống như muốn để lại dấu răng đầy hết hai chân tôi mới chịu thôi.
Nhưng mà dù gì cũng biết chừng mực, cắn cũng không sâu, nhiều lắm là để lại vết một đêm, ngày mai chắc là sẽ lặn đi hết.
Đúng là chó.
Cậu vùi vào giữa hai chân tôi gặm cắn, tôi chợt cảm thấy buồn cười, nhịn không được vuốt vuốt đầu tóc còn ẩm ướt của cậu.
Cậu ngẩng đầu, cẩn thận nhìn nét mặt tôi.
Tôi đang cảm thấy lạ, cậu đã hỏi: "Anh nghỉ ngơi tốt chưa?"
Thể lực hoàn toàn đã khôi phục, nhưng ngày mai còn phải lên lớp... Do dự một lúc, tôi đã bỏ lỡ thời gian trả lời tốt nhất.
Cậu tiến lên hôn môi tôi, cho là tôi ngầm đồng ý, hạ thể đã va vào chỗ sâu nhất.
"Ưm...." Tôi vịn vai cậu, đầu ngón tay luống cuống giữ chặt, tầm mắt lần nữa lại mờ mịt không thấy gì.
Hôn đến tôi suýt ngạt thở, Thương Mục Kiêu mới buông môi tôi ra.
"Thầy ơi...... Thích em không?" Giọng cậu vì động tác mạnh mà hơi đứt đoạn.
"Thích."
"Thích em như vậy không?"
"...... Ừm" Tôi nhắm lại mắt, "Thích."
Cậu cọ cọ mặt tôi, cảm xúc càng tăng vọt, tiếng thở dốc cũng càng nặng nề hơn.
"Sao anh lại có dáng vẻ này vậy.... Bắc Giới, sao trên giường anh lại có dáng vẻ này?" Cậu đã là tên lắp trên cung, chỉ chờ được bắn ra, "Anh không biết mình quyến rũ đến thế nào đâu..... Rất muốn....... để anh nằm trên giường mãi mãi."
Tôi đã không cách nào trả lời câu hỏi của cậu, tai tôi chỉ có thể nghe từng trận ong ong liên tục, đầu giống như có pháo hoa bắn, nổ tung chói lọi.
Nơi chóp mũi, hương hoa quả nhiệt đới càng thêm nồng đậm, mới đầu còn giống như có hơi chua nhẹ, bây giờ đã chỉ còn mùi hương ngọt ngào chín mọng. Ngọt đến mức...... xương cốt cả người tôi đều mềm như nhũn, tan ra.
"Không...." Tôi cào vai cậu, thân thể theo bản năng sợ hãi cảm giác quá mãnh liệt này, khóe mắt tràn ra càng nhiều chất lỏng, giọng nói yếu ớt nghẹn ngào, "Thương Mục Kiêu...."
Cái loại cảm giác này, thật giống như chúng tôi cùng leo lên một vách núi cao ngàn mét, ôm nhau trên đỉnh núi, sau đó lại cùng nhau rớt xuống, thịt nát xương tan, linh hồn nhẹ nhàng rời khỏi thể xác, bay cao lên chín tầng mây.
Chúng tôi nằm trên giường một lúc lâu, chỉ ôm nhau, thở nhẹ tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng sau cơn mê đắm.
Nếu cái bụng đói của tôi không phản kháng bằng cách kêu lên, chúng tôi sẽ còn ôm nhau lâu hơn nữa.
Lấy điện thoại ra gọi đồ ăn xong, Thương Mục Kiêu bế tôi vào phòng tắm.
"Hôm đám cưới, Doãn Nặc nói với anh hết mọi chuyện vụ đánh cược." Có một điều tôi vẫn lấn cấn trong lòng, "Sao em không giải thích?"
Mặc dù cá cược đã chấm dứt, nhưng vẫn có sự khác biệt lớn giữa "hủy bỏ giữa chừng" và "tiếp tục đến khi bị tôi phát hiện".
Cho dù tôi vẫn cảm thấy không được tôn trọng, nhưng nếu là hủy bỏ giữa chừng, ít nhất tôi sẽ không lầm tưởng rằng từ đầu đến cuối cậu không hề thật lòng.
"Tại vì em giận quá." Thương Mục Kiêu cong môi nói, "Em vốn đang định giải thích, nhưng thấy anh trở lại với tên bác sĩ thú y biến thái kia thì em không chịu được nữa."
Hóa ra là như thế...
"Anh tình cờ gặp anh ta trên máy bay, tiện đường đưa anh về, tiện thể mượn đĩa hát..." Sau đó bị cậu bắt được.
"Hắn ta chỉ có ý đồ xấu thôi." Thương Mục Kiêu hừ lạnh.
"Anh đâu biết anh ta sẽ hành động như vậy." Cũng may sau khi cảnh sát cảnh cáo, anh ta sợ tới mức không bao giờ liên lạc với tôi nữa, thậm chí cũng không giao tiếp với Dư Hỉ Hỉ. Lúc đó Dư Hỉ Hỉ còn than thở với tôi, hỏi Hạ Vi Chu bị làm sao mà chặn số cô ấy.
Tôi tắm xong, cũng ăn xong mấy món cậu gọi đến, cậu còn muốn giữ tôi ở lại, nhưng tôi từ chối.
"Tại sao?" Cậu nhướng mày.
"Bởi vì bộ xương ngoài của anh sắp hết điện." Tôi hơi biết ơn vì không còn cảm giác ở phần dưới của mình nữa, nếu không bây giờ có lẽ tôi cũng đau đến không đi nổi.
Tôi chống nạng, đứng dậy định bỏ đi, lại bị Thương Mục Kiêu túm chặt vạt áo.
"Em có thể đi qua nhà anh lấy bộ sạc sang đây, sáng mai mang trở về."
Tôi suy nghĩ một lúc: "Không."
Bộ sạc của thiết bị không nhỏ, đính cố định trên tường, rất khó mang theo, điều này khiến tôi giống như "cô bé Lọ Lem", phải về nhà đúng thời gian quy định, nếu không phép thuật sẽ biến mất và tôi sẽ bị trở lại hình dáng như ban đầu.
Cậu nhíu chặt mày: "Anh không muốn ở cùng em à?"
Tôi liếc nhìn phần thân dưới của cậu, khẽ thở dài. Không phải tôi không muốn, mà là cơ thể không chịu nổi.
"Để anh nghỉ ngơi đi, ngày mai anh còn có lớp."
Trông cậu không vui lắm, khóe miệng trề xuống.
"Ngoan." Tôi chạm vào má cậu, trấn an, "Cuối tuần anh sẽ ở bên em."
Cậu nhìn tôi một lúc lâu, nắm tay tôi, hôn lên mu bàn tay tôi, sau đó cứ nắm rịt lấy không chịu buông ra.
"Vậy để em đưa anh về." Cậu đứng dậy, khẽ kéo tay tôi.
Tôi để cậu tùy ý, tay trong tay cùng cậu bước ra cửa.
Còn chưa ra khỏi cửa, cậu sực nhớ ra điều gì đó, buông tay chạy về, ẵm Lòng Đỏ Trứng đang ngủ gật trên thảm lên.
"Hôm nay chưa dắt nó đi dạo." Thương Mục Kiêu một tay ẵm Lòng Đỏ Trứng, quay còn lại tiếp tục nắm tay tôi.
Không phải không có người trong thang máy, nhưng Thương Mục Kiêu chưa bao giờ buông tay tôi.
Tôi cũng muốn cùng dắt chó đi dạo cùng nhưng sợ lại ngã xuống đột ngột như lần trước vì hết pin nên nhất quyết bảo cậu đưa tôi về nhà trước.
Về đến cửa nhà, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, tôi liền hỏi cậu có muốn vào trong ngồi một lát hay không.
Cậu lắc đầu nói không được, sợ ngồi xuống rồi thì không muốn về nữa, nhưng nói xong vẫn cứ đứng ở ngay cửa không động đậy.
"Thầy ơi, cho em cái goodbye kiss đi." Cậu chỉ vào má mình.
Tôi nghiêng người, kéo cổ Thương Mục Kiêu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
"Ngủ ngon." Tôi nói, "Ngày mai gặp lại."
Trong con mắt bi quan cực đoan của Schopenhauer, hạnh phúc và vui vẻ giống như những ảo ảnh chỉ có thể nhìn từ xa. Một khi chúng ta đến gần, mọi thứ sẽ tiêu tan.
Tôi đã từng có những suy nghĩ tương tự, nhưng hạnh phúc và vui vẻ của tôi là những vì sao trên bầu trời, tuy không phải ảo ảnh nhưng chúng cách tôi rất xa, quá khó, quá khó để có được.
Và bây giờ, một ngôi sao đã đến với tôi, thật chói lọi, thật ấm áp, thật cuốn hút. Tôi nhận ra rằng chủ nghĩa bi quan của tôi chỉ có thể được gọi là "chủ nghĩa bi quan của Schrödinger." Có lẽ chưa bao giờ có chuyện bi quan đến chết trên đời này, dù có cũng chỉ là... chưa gặp được ngôi sao của chính mình mà thôi.
./.