Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tôi và gia đình đã không liên lạc nhiều tháng kể từ bữa ăn hôm Tết. Mặc dù đã hứa với Thẩm Lạc Vũ sẽ tìm thời gian thích hợp để về nhà, nhưng lại trì hoãn hết lần này đến lần khác, trong tiềm thức tôi coi đây là hạng mục cuối cùng trong tất cả các vấn đề của cuộc sống, và luôn có ưu tiên cao hơn, cao hơn, cao hơn, cao hơn nó.
Lúc Bắc Nham gọi điện, tôi đang ngồi bên giường Thương Mục Kiêu trong bệnh viện, thấy nó gọi, cũng không tránh, nhấc máy lên nghe trước mặt cậu.
"Alo? Có chuyện gì vậy?"
Bắc Nham như không ngờ tôi sẽ trả lời điện thoại, bị giọng tôi làm cho sửng sốt, "a" cả buổi mới mở miệng nói được.
"Anh..." Thằng bé rụt rè nói: "Thứ bảy, anh về nhà được không? Hôm... hôm đó sinh nhật em."
Tôi sửng sốt một lúc, mới nhớ ra đúng là sinh nhật của nó. Trước đây, ngay cả khi không về nhà ăn tối, tôi đều gửi quà sinh nhật về nhà trước, nhưng mấy ngày nay bận rộn quá nên quên mất.
Nếu đây là cuộc gọi của bố mẹ tôi hay ai khác, tôi sẽ tìm lý do trốn tránh về nhà ăn tối. Nhưng nếu là Bắc Nham, tôi thực sự không nỡ từ chối.
Dù người lớn có bất hòa thế nào thì bọn trẻ vẫn luôn vô tội. Và... tôi liếc nhìn Thương Mục Kiêu đang cẩn thận lột vỏ nho trên giường. Có một số chuyện không thể giấu mãi, tốt hơn là nên nói ra sớm hơn là để bị bắt gặp xấu hổ như Dương Hải Dương, và cũng để nắm quyền chủ động trong tay.
"Được rồi, anh biết rồi. Thứ bảy này anh sẽ về nha."
Bắc Nham chợt đổi giọng điệu rụt rè sang tràn đầy vui mừng: "Anh hứa rồi đó nha, không được lừa em nha!"
"Không lừa em, lúc đến anh sẽ mang theo quà."
Thằng bé hoan hô: "Cảm ơn anh, anh là người tốt nhất!"
Bỗng một quả nho đã bóc vỏ nhét vào miệng tôi, thịt quả chua ngọt, thoang thoảng mùi hoa hồng (?).
Tuy rằng rất thích uống rượu, nhưng thường ngày không thích ăn nho tươi, luôn thấy mùi vị kỳ kỳ, nhưng lúc này Thương Mục Kiêu đích thân "ban tặng", tôi đành phải nhận lấy trái nho trên tay cậu.
Cậu nhìn tôi ăn, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện, cúi người hôn lên trán tôi một cái, không tiếng động nói "ngoan", rồi lại bắt đầu bóc vỏ một quả khác.
"... Anh hai, con chó con thế nào rồi?"
Suýt chút nữa tôi đã bỏ lỡ câu hỏi của Bắc Nham.
"À, rất tốt." Mùi hoa hồng làm cho miệng tôi thơm phức, tôi rõ ràng là không thích, nhưng bây giờ nhìn chằm chằm vào quả nho xanh trong tay Thương Mục Kiêu, trong lòng tôi lại hơi chờ mong. "Chủ của nó rất tốt, bây giờ nó đang hạnh phúc. Em muốn gặp nó không, thứ bảy anh có thể dẫn theo nó."
"Thật sao? Đương nhiên là có." Bắc Nham hưng phấn, "Vậy thứ bảy anh về sớm nha, em chờ!"
Cúp điện thoại, còn chưa kịp nói lời nào, một quả nho nhỏ lại đi tới.
Thương Mục Kiêu nói: "Tuy Dương Hải Dương là tên ngốc nghếch, nhưng nho trong cửa hàng anh ta khá ngon, ngọt to không có hạt".
Dương Hải Dương và Thương Vân Nhu đến thăm bệnh mang theo rất nhiều hoa quả và thực phẩm chức năng. Hầu hết trái cây đều rơi vào bụng Thương Mục Kiêu. Vì các thực phẩm chức năng chủ yếu là viên canxi và nước cốt gà, Thương Mục Kiêu nghĩ cậu vẫn chưa thể dùng trong giai đoạn này, nên bảo tôi đưa lại cho những người có nhu cầu hơn.
Mới hôm trước tôi không biết người có nhu cầu hơn ở đâu, nhưng bây giờ tôi đã tìm ra. Đưa tay không đánh người đang cười, lại có quà thì có lẽ bố mẹ tôi sẽ... bớt giận.
"Thứ bảy anh sẽ về nhà." Tôi nuốt quả nho, nói, "Sinh nhật của em anh."
Thương Mục Kiêu gật đầu: "Ừm, em có nghe thấy, anh dẫn theo Lòng Đỏ Trứng luôn à."
"Em tự ăn cơm, không được ăn hải sản, khi nào chán thì nhắn tin cho anh, không uống rượu, không hút thuốc, biết chưa?"
Cậu nằm viện ba ngày, ngoại trừ vết thương hai cm trên trán vẫn chưa lành, thì không có vấn đề gì lớn, ngay cả triệu chứng chấn động cũng biến mất sau ba ngày, ngày mai cậu có thể xuất viện.
"Đã biết." Cậu cầm quả nho giơ tay thề: "Quả nho làm chứng, em sẽ phấn đấu trở thành học sinh giỏi, không để thầy cô phải lo lắng." Nói xong, cậu ném quả nho vào miệng.
Ra khỏi bệnh viện, thời gian hẹn với Thẩm Lạc Vũ cũng gần đến, tôi tăng tốc chạy nhanh đến cửa 4s, quả nhiên cô ấy đã đợi sẵn ở cổng.
Vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy cô ấy nói: "Hình như anh không mua chiếc xe này cho chính mình đúng không?"
"Tất nhiên là không." Sau khi khóa xe, tôi cùng cô ấy bước vào cửa hàng 4s.
Xe dành cho người tàn tật chi dưới cần được tùy chỉnh đặc biệt, thường không được bán ở các cửa hàng 4s.
"Vậy thì anh mua cho ai? Ba mẹ anh à? Không giống..." Cô đứng lặng người thì thào nói: "Chẳng lẽ anh mua cho em?"
Tôi liếc nhìn cô ấy rồi tiếp tục bước vào: "Không, anh mua cho người yêu."
Phía sau chợt im lặng, một lúc sau mới có tiếng gót giày lạch cạch trên mặt đất.
"Anh... anh lại yêu?" Thẩm Lạc Vũ vội vàng đuổi kịp, "Khi nào rồi, sao anh không nói?
"Không phải lại."
Tôi dừng lại chỉnh đúng, cô ấy nhìn tôi nghi ngờ, nhưng không nói gì một lúc lâu.
"Là người ban đầu, anh quen lại."
"Quen lại?" Tôi có thể thấy cô ấy rất sốc vì tôi sẽ tái hợp. Cô ấy luôn biết tính cách của tôi, có lẽ đang thắc mắc tại sao lần này tôi lại dễ dãi như vậy.
Tự tiêu hóa thông tin một lúc sau, cô mới bình tĩnh lại: "Thật tuyệt. Nếu tách ra mà quen lại được thì mối quan hệ sẽ ổn định hơn. Thấy anh còn mua cả xe, lần này chắc cũng giải quyết dứt điểm, đúng không?"
"Ừm, đã giải quyết xong."
Tôi đến quầy lễ tân, nói sơ yêu cầu xe mong muốn, người phụ nữ ở quầy lễ tân bảo tôi đợi trong phòng chờ một chút, nhân viên bán hàng sẽ đến ngay.
Ở góc phòng chờ có một máy pha cà phê tự phục vụ, Thẩm Lạc Vũ pha một tách cho mình, rồi hỏi tôi có muốn không.
"Không, anh không uống cà phê." Tôi nói.
Cô ấy cầm ly cà phê ngồi đối diện với tôi nói: "Vì mọi chuyện đã ổn định, nên làm giấy chứng nhận sớm rồi làm đám cưới cho xong, cũng làm mẹ em phân tâm không bắt em đi lấy chồng nữa."
"Em không định lấy chồng à?" Cô ấy hơn tôi bốn tuổi, giờ cô ấy đã ba mươi bảy, cái tuổi mà hầu hết các cô gái đều đã lấy chồng và sinh con.
"Không, ở một mình là tốt rồi." Cô vừa thổi cà phê vừa nói, "Không phải hai người không tốt, mà là... hoàn cảnh sống mà người khác phù hợp có thể không phù hợp với em. Em có tự nhận thức rất rõ, em ở một mình là tốt nhất, không có gì là không hạnh phúc. "
Tôi gật đầu: "Vậy thì không lấy chồng, em vui là được rồi."
Không nhất thiết chỉ có một khuôn mẫu trong cuộc sống, và ánh mắt của người khác cũng không quá quan trọng.
"Mẹ em luôn lo lắng nếu em già đi mà không có con thì phải làm sao. Có con cũng chết không có con cũng chết mà. Chẳng lẽ đẻ được một đứa là em bất tử?" Đề cập đến chủ đề lập gia đình và sinh con, Thẩm Lạc Vũ như ức chế lâu ngày, không ngừng than thở, "Để có người chăm sóc cho em mấy ngày trước khi chết mà em phải hy sinh hạnh phúc của mình bây giờ để kết hôn sinh con nuôi dạy con cái. Trên đời làm sao có chuyện nực cười như vậy được?"
Nói xong, cô cảm thấy không ổn, nghiêm túc nhắc lại: "Tất nhiên, em rất ủng hộ và vui mừng cho những người khác kết hôn sinh con. Mỗi người đều có mục đích khác nhau. Mục đích của em chỉ là thưởng thức phong cảnh một mình."
Tôi đã có ý tưởng này trước đây, nhưng bây giờ vì Thương Mục Kiêu, ý tưởng này đã thay đổi một chút - Tôi muốn thưởng thức phong cảnh của thế giới này cùng với Thương Mục Kiêu.
"Thứ bảy, sinh nhật của Bắc Nham, em có đi với dì đến không?" Tôi hỏi.
Có họ, bầu không khí có thể được xoa dịu phần nào, bố mẹ tôi cũng sẽ không nổi khùng ở nơi đông người.
Thẩm Lạc Vũ suy nghĩ một chút nói: "Có thể sẽ đi. Sao thế, anh đi à?"
"Ừm."
"Vậy nhân tiện đưa người yêu về nhà đi, để bố mẹ không phiền phức với anh nữa."
"Không tiện lắm."
"Thứ bảy mà vẫn đi làm à? Không phải, lúc đó anh nói người kia trẻ hơn anh rất nhiều, còn chưa học xong đúng không?"
"Không học nữa."
Ồ, vậy là đi làm?"
Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Người đó một tay đua. Hai ngày trước vô tình ngã xe và bị thương, sẽ xuất viện vào ngày mai. Bây giờ chủ yếu là nghỉ ngơi."
Kể từ khi tôi thừa nhận với Dư Hỉ Hỉ, sau đó lại công khai thừa nhận trước mặt Lư Nguyệt và những người khác rằng Thương Mục Kiêu là người yêu của tôi, thêm Dương Hải Dương mấy ngày trước, tôi come-out ngày càng thành thạo.
Có một số điều chỉ khó khăn nhất khi bắt đầu, nhưng chỉ cần bạn mở được một lỗ hổng, tất cả những việc còn lại đều trở nên thật dễ dàng.
"Đua xe...?" Thẩm Lạc Vũ cầm ly cà phê, sững người vài giây rồi cười gượng nói: "Con gái mà đua xe cũng cá tính quá nhỉ."
Tôi bình tĩnh nói: "Nam, anh đang nói đến con trai."
Thẩm Lạc Vũ sững người ngay lập tức, mặt nứt ra từng li từng tí, tay run lên, cà phê trào ra ngoài, may mà phần lớn bắn trên khay, không làm bẩn quần áo.
Tôi tiếp tục: "Em đã gặp rồi, người trong nhà anh ngày hôm đó, em rể của Dương Hải Dương, Thương Mục Kiêu."
Cô hít một hơi thật sâu đặt ly cà phê xuống bàn, đầu lưỡi như bị bỏng, miệng run run hồi lâu không nói được lời nào.
"Anh......"
"Cũng như anh ủng hộ sự lựa chọn của em, anh cũng hy vọng em có thể ủng hộ sự lựa chọn của anh."
Mặc dù ý kiến của người khác không quan trọng nhưng tôi vẫn hy vọng mối quan hệ tình cảm của mình có thể được người thân công nhận, tôi hy vọng... Thẩm Lạc Vũ và dì có thể thích Thương Mục Kiêu, để cậu có thể nhận được nhiều hơn sự ấm áp từ gia đình.
Những cảm xúc cứ đong đầy từng ngày, lấp đầy trái tim đã từng khô héo dần, khiến nó trở nên sống động, khiến tôi chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất trên đời cho người tôi yêu, để cậu ấy không còn lo lắng, không còn sợ hãi đêm mưa nữa.
Tình yêu khiến con người trở nên dũng cảm, cũng trở nên rụt rè. Tình yêu vừa mâu thuẫn vừa thống nhất như thế, là tập hợp của mọi dục vọng và là kẻ thù của nỗi cô đơn suốt đời.
Thấy Thẩm Lạc Vũ không nói, tôi nghĩ cô ấy không thể chấp nhận tất cả ngay lập tức, còn đang đấu tranh tư tưởng, cô ấy đã vỗ nhẹ vào ghế sofa đầy phấn khích.
"Em biết mà! Hồi đó em cũng nghi nghi rồi, không, thật ra em bắt đầu nghi lúc anh mười mấy tuổi luôn cơ! Lúc đó là nghi anh với Dương Hải Dương, nhưng sau đó anh ấy kết hôn, em nghĩ mình nhầm rồi, nhưng không, không hề!"
Tôi bị cô ấy làm sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu ý cô ấy, thật sự không biết nên cười hay nên khóc.
"Muốn chúc phúc cho anh à?"
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm tôi, mỉm cười không nói gì nhưng xét trên nét mặt thoải mái của cô ấy, câu trả lời chắc chắn là có.
Sau khi nhìn tôi một lúc, cô ấy thở dài xúc động nói: "Thực sự đã ổn định?"
"Ừ." Để thể hiện sự quyết tâm của mình, tôi nói một phép ẩn dụ không thích hợp lắm nhưng phản ánh tâm trạng của tôi, "Anh đối với cậu ấy là... Nếu cậu ấy là con gái, anh vẫn sẽ đưa ra những lựa chọn rất ích kỉ, làm mọi cách để giữ cậu ấy ở bên cạnh."
Đây đương nhiên là một giả thiết không thể, nhưng nếu tôi là dị giới và Thương Mục Kiêu bằng một cách nào đó trở thành con gái, đối mặt với sự công kích của cậu, cuối cùng lý trí của tôi vẫn sẽ sụp đổ, không chống chọi được với dục vọng, dù biết rằng mình không thể cho cậu hạnh phúc, tôi vẫn muốn giữ cậu bên mình.
"Đã hiểu." Thẩm Lạc Vũ búng tay, lập tức hiểu được ý của tôi, "Lý trí giả điên cuồng, cao thượng giả đê tiện, nếu anh làm điều mình không bao giờ làm, đó chính là tình yêu chân chính."
Sau khi nhận xe và hoàn thành các thủ tục, Thẩm Lạc Vũ giúp tôi lái xe trở lại khu đô thị, đậu nó gần thang máy nhất.
Lúc ra về, cô ấy vỗ vai tôi nói: "Anh ngày càng tốt hơn người làm chị (khụ đọc chú thích phía dưới) như em rất vui. Em nghĩ mẹ em cũng sẽ thích. Anh đừng lo lắng, mẹ em để em nói.... Cũng có thể sang nói với ba mẹ anh trước."
Tôi lắc đầu từ chối lòng tốt của cô ấy: "Không, bố mẹ ruột của anh, anh sẽ tự đi nói".
Thẩm Lạc Vũ thấy tôi đã hạ quyết tâm, nên không thuyết phục tôi nữa.
"Được rồi, đến lúc đó mẹ con em sẽ có mặt hỗ trợ, nhất định sẽ giúp anh xuôi chèo mát mái." Nói xong cô xua tay quay người rời đi.
- -
Ok tới đây cho t thanh minh thanh nga một chút, lúc đọc raw chả hiểu sao t lại không đọc kỹ chương này nên từ đầu đến giờ cứ đinh ninh TLV là em họ hmu hmu hmu hmu rảnh t sẽ đi fix lại xưng hô toàn bộ còn h các bạn cứ giả mù TLV là em nha huhu cũng ko ảnh hưởng mấy:((((
btw hóng version Thương Thị Kiêu:((((
./.