*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Thừa Ngân và Hoàng Cảnh Thiên đến nơi thì trời cũng đã gần khuya. Đó là một sơn trang rộng lớn, khắp nơi có ảnh vệ canh gác. Nhìn thấy bọn họ, cánh cổng liền được mở ra. Trong sân một cây hoa gạo đỏ rực bung cánh nở tung, dưới ánh trăng yêu mị khác thường. Thừa Ngân vừa xuống ngựa liền cằn nhằn.
"A Hà, A Hà, con mẹ nó lần đầu ra mắt ngươi muốn bố mất mặt hay sao? Lúc nãy không chịu dừng chân ở trên trấn chứ? Chỗ này làm gì có thứ để mua?"
Hiếm khi Thừa Ngân muốn chi tiền vậy mà Hà Bá cũng không cho hắn chi. Thật ra lão tử cũng không hề keo kiệt đi? Chẳng qua cuộc đời ép hắn phải keo kiệt! Hoàng Cảnh Thiên vuốt lại mái tóc tán loạn vì gió của Thừa Ngân, hắn cũng nhanh tay chỉnh y phục của mình.
"Vào trong đi!"
Thừa Ngân vẫn không quên gánh nặng trong lòng liền níu lấy cánh tay y, vô cùng khó xử.
"Vậy còn quà?"
"Không cần!"
"Móa!"
Sau khi hai người bước vào thì cánh cửa liền đóng lại. Phí Lời lập tức phi thân lên mái nhà canh gác. Hắn trà trộn trong đám ảnh vệ, cả người choàng áo khoác kín mít nên suốt đoạn đường Thừa Ngân cũng không nhìn ra hắn. Từ lúc gặp lại Thừa Ngân, Phí Lời đã nhận mệnh không được lộ diện trước mặt hắn. Bởi lẽ nếu không, thân phận hoàng đế của Hoàng Cảnh Thiên ít nhiều cũng bị hắn nghi ngờ, hiện tại thế này cũng tốt. Sau này khi Thừa Ngân đã thích nghi dần với cuộc sống trong cung, thì từ từ y sẽ cởi bỏ thân phận của chính mình. Còn hiện tại cái gì cũng chưa có, Hoàng Cảnh Thiên không muốn Thừa Ngân chân ướt chân ráo tự chuốc lấy phiền toái cho bản thân.
Thừa Ngân xách theo áo choàng, nhìn đông ngó tây. Sơn trang thật lớn, có nhiều ngôi nhà nối tiếp nhau bằng dãy hành lang treo kín màn lụa trắng. Ban đêm cùng hoa gạo, ánh trăng và gió ngàn phất phới tung bay. Tiền sảnh thật rộng lớn còn có núi giả bao quanh, nhìn kiểu gì cũng là một gia đình trâm anh thế phiệt.
Thừa Ngân cảm thấy đi một vòng chân đã mỏi nhưng cũng chưa đến được nơi cần đến. Con mẹ nó giàu quá rồi, còn hơn cả nhà của Lý giám quan ở Kỳ An lúc trước.
"Đệt..."
Thừa Ngân nhất thời nhìn nhìn hai chiếc cột cao cao chạm trổ rồng phượng trước mắt mà chôn chân tại chỗ.
"Gì đó?"
Hoàng Cảnh Thiên thấy hắn không đi theo mình thì xoay lại nhìn. Thừa Ngân từ từ tiến lên thâm tình khoác tay qua vai y. Lần này rất khác với lần còn ở thân xác Bạch Lãng, hắn chỉ thấp hơn y nửa cái đầu, thân thể đồng dạng cao lớn, nên không cần vẹo eo như lúc trước nữa, cần bao nhiêu khí thế có bấy nhiêu khí thế. Một ngày nào đó hắn nhất định cởi trần khoe thân chạy khắp thành, cho cả thiên hạ đều biết thân thể tám múi cũng vô cùng đẹp.
"A Hà, A Hà!"
Thừa Ngân vừa nói vừa nheo mắt cười cười, tròng mắt đảo qua đảo lại vô cùng gian xảo. Dường như Hà Bá vừa làm cái gì đó để hắn nắm được thóp, nhất thời, y híp mắt nhìn hắn.
"Bố có từng nói ngươi keo kiệt hay chưa?"
Hắn vừa nói vừa nghiến răng vừa cười cười.
"..."
Bất giác hắn đập vào đầu Hoàng Cảnh Thiên một cái. Đây đã là lần thứ hai trong hai ngày hắn đánh y. Còn là hướng đầu mà đánh. Ám vệ trên mái nhà nhìn thấy mà lòng rơi lộp bộp. Phí Lời còn suýt nữa cắn trúng lưỡi mình.
"Móa, bệ hạ nhịn được hay sao?"
"Chuyện gì?"
Hoàng Cảnh Thiên vừa nói vừa nắm lấy tay Thừa Ngân xoa xoa khiến Phí Lời ở trên sặc một cái.
"Con mẹ nó, ngươi giàu có như vậy mà còn giành giật hai ba lượng bạc với lão tử, ngươi thấy mình xứng đáng với hai chữ 'tướng công' tự xưng hay không đây?"
Hoàng Cảnh Thiên bất giác bật cười.
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
Thừa Ngân nhất thời á khẩu, ngờ cũng không ngờ y lại hỏi hắn câu này. Hắn muốn bao nhiêu à, cái này hắn cũng chưa từng tính toán đến. Bây giờ sướng rồi, Hà Bá giàu có như vậy, có khi nào sau này hắn chỉ nằm rung đùi mà hưởng lạc hay không đây?
"Phú ông, con mẹ nó bố giàu tới nơi rồi. Há há."
Hắn vừa nghĩ mắt vừa sáng lên. Xem ra Hà Bá không phải là của nợ, mà chính là món quà thủy thần đã ban tặng cho hắn. Đặt tên cũng rất đúng, Hà Bá Hà Bá. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cái tên mình đặt cho y lại thuận tai đến như vậy.
Thừa Ngân lập tức thân thiết xoay người đấm đấm lên vai y mấy cái.
"Hà đại gia, ngày trước bố cứu ngươi, ngươi nhớ chứ?"
Hoàng Cảnh Thiên vô cùng tỉnh táo trước cám dỗ.
"Là ngươi đập ta mất trí nhớ!"
Thừa Ngân liền xua tay cười cười.
"Hầy, cái gì mà đập chứ? Là bố cứu ngươi, còn cực khổ vớt ngươi dưới sông lên, sau đó bố còn cho ngươi ăn ngươi ở."
Hoàng Cảnh Thiên chỉ chỉ vào mũi hắn mấy cái, hại mắt hắn cũng muốn díu lại.
"Nhà của Bạch Lãng cũng không phải của ngươi, ta là người sửa nhà. Thức ăn là cá ta bắt từ dưới sông lên. Bạc lãnh được từ quân doanh ta cũng có một nửa."
Thừa Ngân trợn mắt nhìn y nửa ngày không hé miệng.
"Con mẹ nó có cần rạch ròi như vậy không? Phản rồi phản rồi, giàu có liền trở mặt với bố! Biết thế trước đây bố cho cá ăn thịt ngươi luôn. Hừ!"
Hắn âm thầm một trận chém giết trong lòng. Đang yên đang lành khi không nói thẳng ra như vậy? Bố cũng có điểm mấu chốt có biết hay không? Hắn tằng hắng một cái hất cằm lên.
"Bố cho ngươi chơi còn không tính đi?"
"Ngươi là vợ ta, không phải kỹ nam!"
"Móa..."
Thừa Ngân nhất thời á khẩu. Cái gì Hà Bá nói cũng đúng. Ngày xưa nói một một hai hai cũng chưa từng cãi lời mình, giờ nhớ lại thì giỏi rồi, nói một câu trả lời một câu, còn vạch trần cả lão tử. Phản, phản rồi! Sau hôm nay trở về lập tức khôi phục kỷ cương, hắn mới không muốn bị y đè đầu cưỡi cổ. Thách cưới, ít nhất cũng một ngàn lạng bạc. Một lát nữa gặp bề trên nhất định không hạ giá, một phân tiền cũng không bớt. Hắn âm thầm gật đầu trong lòng.
Thừa Ngân tằng hắng thêm cái nữa, phủi phủi tay áo chắp sau mông, nhìn cũng không nhìn Hà Bá.
"Hừ. Không phải nói chào người thân hay sao? Còn không mau đi?"
Hoàng Cảnh Thiên nhìn tròng mắt hắn đảo tới đảo lui thì đã biết hắn đang che giấu tính toán trong lòng. Y cười cười một cái, tiến lên thì thầm vào tai hắn.
"Vi phu sẽ cho ngươi hết, gả cho vi phu ngươi sẽ không phải chịu thiệt thòi!"
Dứt lời, Hoàng Cảnh Thiên vỗ nhẹ một cái vào chiếc mông nảy nở của Thừa Ngân khiến hắn giật nảy mình, liền làm ra bộ dạng dân nam nhà lành bị cưỡng bức, lấy tay che ngực, trưng bộ mặt đáng thương hề hề nhìn Hoàng Cảnh Thiên, khiến y nhíu mày, nếu không phải đang có việc, y nhất định đè hắn ra mà cắn mấy cái.
"Người ta rất ủy khuất đó nha, nhớ đền bù nhiều một chút, quỷ sứ hà, ghét ghê hơm!"
Nhìn cảnh nhà lớn lần nữa, hắn liền chớp chớp mắt đánh vào ngực y mấy cái, rặn ra hai tiếng khiến Hoàng Cảnh Thiên mắt tối sầm lại.
"Tướng công..."
Lời chưa dứt đã bị y tóm lấy eo, đè ngược về phía sau cưỡng hôn. Khi hai người tách ra, hắn dựng thắt lưng đứng thẳng dậy ôm lấy eo y thở dốc.
Hoàng Cảnh Thiên nhếch môi lên cười rồi nắm tay hắn kéo đi. Hai người đi qua rồi đi lại một vòng đến một căn phòng nhỏ, chạm tay vào kệ sách, từ trong hốc tường liền mở ra một mật thất. Thừa Ngân cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nắm lấy tay áo y giật giật.
"A Hà, người thân của ngươi có phải là nghi phạm bị tróc nã hay không?"
"Hửm?"
Hắn vừa hỏi tròng mắt đảo quanh mấy cái.
"Sao che giấu ám muội như vậy?"
Hoàng Cảnh Thiên cũng không trả lời mà vỗ vỗ vai hắn mấy cái.
"Ngươi đứng ở đây, chờ ta một lúc!"
"Ờ!"
Hoàng Cảnh Thiên đi vào trong rồi, Thừa Ngân còn đứng bên ngoài, hắn lại giơ tay lên chỉnh tóc mình một chút, phủi bụi đường bám trên y phục, còn hả miệng hà hơi mấy cái. Hắn trải qua mấy đời, ngoài việc kiếm tiền ra thì cũng chưa từng gặp những chuyện nghiêm túc thế này. Hắn từ nhỏ đã mong muốn mình có thêm người thân nhưng mà ông trời lại lấy đi của hắn tất cả.
Hiện tại trải qua mấy lần sinh tử, Thừa Ngân từ đầu đến cuối lưu lạc đến thế giới này, cũng chỉ có một mình Hà Bá là người thân. Sau khi trải qua hiểu biết lẫn nhau, giải tỏa hiểu lầm, hắn quyết định cả đời cũng sẽ trân trọng người này. Nếu như y không làm việc gì có lỗi với hắn, thì cho dù y già yếu bệnh tật, hắn nhất định cũng không buông tay, cùng y trải qua hết những ái lạc của cuộc đời.
Vì vậy, hắn trân trọng người thân của y, hắn muốn xem bọn họ cũng là người thân của mình. Nếu là cha mẹ già yếu, hắn sẽ cùng y phụng dưỡng, nếu là huynh đệ tỉ muội, hắn sẽ cùng bọn họ tạo thành một nhà vui vẻ. Không như hắn lúc nhỏ, sinh ra đã là một gia đình không hoàn chỉnh.
Bỗng dưng Thừa Ngân cảm thấy sau cuộc gặp gỡ này, hắn và Hà Bá sẽ bắt đầu nghiêm túc nhìn về tương lai. Nhà Hà Bá có điều kiện như vậy thì không mở quán lẩu nữa, sẽ mở nhà hàng lẩu. Hắn cảm thấy tương lai trước mắt thật lấp lánh ánh vàng.
"Thừa Ngân!"
"A!"
Thừa Ngân đang chìm trong ảo tưởng thì giật mình một cái. Hoàng Cảnh Thiên đưa tay nắm lấy bàn tay hắn.
"Theo ta!"
"Ờ."
Thừa Ngân đi theo y bước vào, bên trong là ba gian phòng nhỏ, có văn phòng tứ bảo, có sách, có bút, có thư họa. Bên trong đốt một chút trầm hương nghi ngút khói. Bọn họ bước vào gian phòng thứ hai, có một chiếc bàn tròn phủ bằng vải lụa màu vàng, trên đó có mấy món đồ ăn khuya.
Vừa bước vào cửa, Thừa Ngân liền nhìn thấy một cô nương yểu điệu thục nữ, toàn thân bạch y, tóc dài chấm hông vô cùng dịu dàng xinh đẹp. Nàng đứng sau lưng một hài tử, nhìn dáng vóc và ánh mắt âm trầm của nó, Thừa Ngân đoán nó khoảng chừng hơn mười tuổi.
Hài tử ngồi trên ghế lưng thẳng như trúc, vừa nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên bước vào, thì liền điềm đạm đứng dậy, khẽ cúi đầu.
"Dụ nhi, đến đây!"
Thừa Ngân nghe cách gọi của Hoàng Cảnh Thiên thì nhất thời lông mày hơi nhíu lại một chút, đứa trẻ này là ai? Cháu của A Hà hay sao? Người thân y muốn giới thiệu cùng mình hóa ra lại là một đứa trẻ!
Hài tử liền nhanh chóng tiến đến, nó cao đến thắt lưng Thừa Ngân, gương mặt giống Hoàng Cảnh Thiên đến chín phần. Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, có một chút lãnh đạm, một chút thờ ơ.
"Thừa Ngân, đây là nhi tử của ta!"
Thừa Ngân bất giác đánh rơi chiếc áo choàng trên tay xuống đất, hắn vừa nghe thấy có tiếng đổ vỡ trong lòng, nhưng rất nhanh cúi xuống nhặt lấy áo choàng lau đi mồ hôi đang rịn ra từ lòng bàn tay như thác đổ.
"A... chào... chào..."
Thừa Ngân lắp bắp, tay chân trở nên dư thừa, dường như cũng không biết nên làm gì mới đúng. Miệng cười cười cố xua đi nét gượng gạo trên mặt mình. Hắn bỗng dưng không biết hôm nay vì sao mình lại xuất hiện ở cái nhà này. Là con của Hà Bá hay sao? Còn là rất lớn! Vì sao Hà Bá đã nhớ lại nhưng vẫn chưa một lần nói với hắn? Có con vậy... còn nương tử của y thì sao?
Thừa Ngân rất nhanh liếc mắt nhìn cô nương đứng sau lưng hài tử, nàng mi thanh mục tú như vậy, từ đầu đến cuối đều nhìn đứa nhỏ với ánh mắt thập phần yêu thương, có khi nào chính là nương tử của Hà Bá hay không? Vậy... vậy còn hắn, hắn là cái gì của y? Là cái gì trong ngôi nhà này? Và sẽ là cái gì đối với đứa trẻ kia? Bất giác Thừa Ngân nhớ lại, người này từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói yêu hắn, càng chưa từng có bất kỳ hứa hẹn hay dự định tương lai nào cho bọn họ. Quán lẩu hay gì gì đó tất cả chỉ do một mình hắn nói ra mà thôi. Hà Bá chưa từng có bất kỳ ước hẹn nào. Bất giác Thừa Ngân khẽ buông một tiếng thở dài.
"Dụ nhi, gọi nghĩa phụ!"
Hoàng Cảnh Thiên ánh mắt vẫn không rời khỏi nét mặt không ngừng biến hóa của Thừa Ngân mà khàn khàn giọng.
Thừa Ngân nghe hai từ 'nghĩa phụ' mà không rõ tư vị gì. Chỉ cần xác định Hà Bá từ trước đến nay chỉ là trêu chọc hắn, hắn nhất định sẽ cùng y đồng quy vu tận rồi tìm một nhà giàu mà đầu thai. Hắn không thể chấp nhận bao nhiêu chân tâm của mình chỉ đổi lại là một trò lừa gạt.
"Nghĩa phụ!"
Hoàng Cảnh Dụ nhìn Thừa Ngân, rũ mắt một cái khom lưng chào hắn. Nhất thời, Thừa Ngân cảm thấy mất mát trong lòng trào lên, một đứa trẻ ngoan như vậy hắn cũng không muốn nó phải mất cha rất sớm, cho nên tạm thời kiềm nén ý muốn bóp chết Hà Bá đi.
"Ngươi... ngươi là Dụ nhi?"
"Dụ nhi bái kiến nghĩa phụ!"
"Ha ha... Ngoan, ngoan!"
Thừa Ngân nhìn nhìn Hoàng Cảnh Dụ, khẽ sờ đầu nó một cái rồi nhìn cô nương đứng phía sau lưng hài tử nhưng rất nhanh dời tầm mắt.
"Nguyệt Thần, mang trà vào đây!"
"Dạ!"
Nàng mỉm cười một cái rồi rời đi. Khi cánh cửa vừa khép lại ba người nhìn nhau không ai nói với ai câu nào.
"Đến kia ngồi xuống đi!"
Hoàng Cảnh Thiên tiến đến bàn phất áo ngồi xuống, Thừa Ngân cũng đi theo y, một lúc sau vẫn thấy hài tử đứng bên cạnh Hoàng Cảnh Thiên nửa ngày không nói gì.
"Con... con sao không ngồi xuống? Đứng làm gì?"
Thừa Ngân nhìn thấy một đứa trẻ từng này tuổi vì sao phải sống khuôn phép như vậy chứ? Không khí ngột ngạt này khiến hắn thập phần khó chịu. Hài tử nghe Thừa Ngân gọi nó thì nhìn Hoàng Cảnh Thiên một cái, y khẽ gật đầu, nó mới dám ngồi xuống bên cạnh.
Thừa Ngân không biết làm gì, thất thần trong chốc lát thì một tách trà nóng nghi ngút được đặt trước mặt hắn. Hắn nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Hoàng Cảnh Thiên, nên cũng cầm lên hớp một ngụm.
"Dụ nhi là nhi tử độc nhất của ta!"
Hoàng Cảnh Thiên khàn khàn giọng, Thừa Ngân nghe y nói xong thì nửa ngày mới khẽ 'ờ' một tiếng, tay vẫn cầm tách trà, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn lên. Hắn cắn răng một cái rồi thẳng thắn hỏi ra điều mình thắc mắc nhất, cũng là thứ làm cho bản thân hắn thống khổ nhất.
"Nương tử... nương tử của ngươi là cô nương khi nãy sao?"
Nếu là 'phải' thì hắn nhất định hất chung trà nào vào mặt Hà Bá rồi lập tức chạy đi. Cái gì hoàng cung, cái gì chất tử hắn cũng không làm nữa. Hắn chỉ là một kẻ thô lỗ thích cuộc sống tự do tự tại, hắn chỉ muốn kiếm tiền đủ sống rồi thanh thản qua ngày. Nếu như Tề quốc này không còn bất kỳ điều gì có thể níu giữ, thì hắn sẽ lập tức rời đi. Phải rồi, còn tìm Cổ Trạch để đòi thuốc giải. Hắn không có dư thời gian ở đây chơi trò ái tình với Hà Bá nữa. Chân tâm phải đánh đổi bằng chân tâm, nếu không, cái gì hắn cũng không muốn. Có căn nhà lớn thì sao chứ? Hắn mới không cần nhà lớn, đừng thấy hắn tham bạc rồi lấy ra dụ dỗ hắn. Vợ lẽ hay vợ cả gì hắn cũng đều không thèm.
"Không phải!"
Nhận được câu trả lời, Thừa Ngân nhất thời chớp mắt mấy cái.
"Vậy nương tử... nương tử của ngươi ở đâu?"
Hắn lắp bắp hỏi.
"Không có! Sáu năm trước ta đã có Dụ nhi!"
"Khụ... khụ..."
Thừa Ngân nhất thời bị sặc. Sáu năm hay sao? Sáu năm vậy thì chẳng lẽ khi đó Hà Bá còn tuổi teen đã cưỡng bức dân nữ nhà lành nên mới sinh ra đứa trẻ này? Nương tử không có vậy khẳng định là dân nữ bị cưỡng bức rồi? Nhìn tướng Hà Bá có thể lắm, thường xuyên cướp vàng của hắn, còn liên tục ép hắn trên giường. Hắn không tin có cô nương nào tự nguyện sinh con mà không thèm chồng. Huống chi, thời buổi này trinh tiết của nữ nhân vô cùng quan trọng. Ăn ở xong thì có thể bỏ con người ta hay sao?
Thừa Ngân bất giác nhìn sang hài tử rồi nhìn Hoàng Cảnh Thiên. Đứa trẻ mới sáu tuổi mà lại có ánh mắt thâm trầm lãnh đạm. Lúc nãy, khi Hoàng Cảnh Thiên nói câu không có nương tử, bất giác, hắn nhìn thấy nét bất đắc dĩ trên gương mặt đứa trẻ. Dù gì nó cũng chỉ mới sáu tuổi, có thể bắt nó ngay trước mặt nghe sự thật tàn khốc như vậy hay sao? Thừa Ngân nhất thời đặt tách trà xuống bàn, hai tay siết chặt thành quyền đặt trên đầu gối.
"Vậy... vậy mẫu thân của Dụ nhi ở đâu?"
Hoàng Cảnh Thiên lạnh mặt.
"Không biết! Hiện tại, cũng không cần quan tâm đến nàng."
"MÓA!"
Thừa Ngân chửi một cái, bất giác nhào qua tóm lấy cổ áo Hoàng Cảnh Thiên xách lên, hắn nghiến răng trèo trẹo.
"Mày có đáng mặt đàn ông hay không? Còn ở trước mặt con mình nói ra mấy lời vô tình vô nghĩa như vậy? Thằng nhỏ có thể từ dưới đất chui lên hay sao? Hay mày nói với bố là nó do mày đẻ? Mày có thể đẻ hay sao? Đừng nói với bố là mày bị chuốc thuốc mê để duy trì huyết thống đi? Chuyện năm xu trong tuồng mới không cần diễn cho bố xem! Bố khinh!"
Thừa Ngân chửi một tràn, nước miếng văng cả lên mặt Hoàng Cảnh Thiên, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt bình tĩnh đến khác thường của y.
"Hỗn xược! Buông phụ thân ra!"
Từ lúc nào, Thừa Ngân nghe giọng nói non trẻ nhưng hết sức có uy lực bên cạnh, một thanh đoản đao lạnh lẽo đặt bên cổ. Thừa Ngân thất thần nhìn nó một lát, bỗng điên cuồng lắc lắc cổ Hoàng Cảnh Thiên.
"Con mẹ mày, nó mới sáu tuổi dạy nó dùng kiếm? Mày phải con người không? Mở lò đào tạo sát thủ hả?"
"BUÔNG TAY!"
Hài tử hét lên một cái vung đao đến, Hoàng Cảnh Thiên liền chụp lấy, đảo người thanh đao đã nằm sóng soài trên mặt đất.
"To gan, cho phép ngươi ra tay hay sao?"
"Phụ thân..."
"Cút xuống!"
"Hài nhi có tội!"
Hoàng Cảnh Dụ bất giác quỳ mọp dưới đất. Gương mặt trắng nhợt thập phần khó coi. Nhưng ngược lại không vì bị mắng mà rơi lệ. Thừa Ngân cảm thấy bực mình, hắn ngồi phịch xuống bàn thở dốc cầm tách trà lên ực một hơi.
"Ui da... phỏng chết mọe bố! Ẩu..."
Hắn tru lên một tiếng, thè chiếc lưỡi đỏ ửng ra quạt liên tục.
"Thừa Ngân, Thừa Ngân!"
Hoàng Cảnh Thiên bỗng bóp miệng hắn nhét vào một miếng vải.
"Người đâu! Mang đá tảng!"
Bên ngoài, Nguyệt Thần lập tức tiến vào mang theo vài viên đá. Hoàng Cảnh Thiên liền lấy miếng vải ra nhét đá vào miệng Thừa Ngân. Ánh mắt vừa lo lắng vừa yêu thương.
"Lớn rồi, ngươi còn không biết bảo vệ mình như vậy?"
"Ư... ư..."
Thừa Ngân đau đến không nói được lời nào, nước mắt muốn tràn ra nhưng cũng nuốt vội vào. Đau chết bố, thực sự đau chết bố rồi! Nhưng mới vừa mắng y xong, ở đây khóc lóc cho ai coi? Huống chi còn tiểu hài tử đang ở đó.
"Ta mang ngươi vào trong nghỉ ngơi!"
Hoàng Cảnh Thiên dứt lời, liền ôm eo Thừa Ngân đỡ hắn vào giường nằm xuống. Sau đó nhanh chóng ra gian ngoài nhìn hài tử đang quỳ trên mặt đất.
"Ngươi biết tội của mình chứ?"
"Dạ, hài nhi biết tội."
"Hắn là nghĩa phụ của ngươi. Ngươi có thể chỉa kiếm vào nghĩa phụ của mình hay sao?"
"..."
"Ra ngoài quỳ một canh giờ, sau đó trở về thư phòng chép thi kinh."
"Dạ phụ thân!"
Hoàng Cảnh Dụ nhanh chân rời khỏi, cửa phòng khép lại. Bên ngoài lúc này chỉ còn một mảng yên lặng. Thừa Ngân khép hờ mi mắt xoay lưng vào tường cho đến khi nghe bên cạnh có tiếng sột soạt, biết là Hoàng Cảnh Thiên đã quay lại, hắn đau nhưng cũng không thèm xoay người nhìn y.
"Ta sinh ra trong một gia tộc quyền lực, phụ thân có nhiều thê thiếp và con cái. Ta cũng có nhiều huynh đệ tỉ muội nhưng hiện tại... đã đi xa hết rồi!"
"..."
"Nơi ta sống vốn không có cái gì gọi là tình thân. Phụ mẫu, con cái, huynh đệ... tất cả chỉ có quyền lực. Năm đó, ta cần một đứa trẻ không bị bất kỳ thế lực nào chi phối... Mẫu thân của Dụ nhi là một thôn nữ trong núi. Ta cũng không biết mặt nàng. Nàng sinh cho ta hài tử, nhận một số bạc rồi rời đi."
Hoàng Cảnh Thiên nói đến đó thì im bặt, cũng không nói gì nữa. Thừa Ngân nghe một lúc thì xoay lưng sang, trong chăn nắm lấy bàn tay Hoàng Cảnh Thiên khẽ vỗ vỗ. Thì ra Hà Bá còn khổ hơn cả hắn, hắn dù gì cũng còn người cha thật lòng yêu thương mình, còn y thì không có gì cả. Đến đứa con cũng là thuê người ta sinh ra. Tính ra có bao nhiêu bất hạnh chứ?
"Thừa Ngân, hôm nay ta mang ngươi về đây, chính là muốn ngươi từ nay xem Dụ nhi là con của mình, cùng ta nuôi dạy nó trưởng thành."
Thừa Ngân nghe xong thì bất giác thở dài một hơi. Bọn họ dù gì cũng là đàn ông, yêu thương cả đời cũng không sinh đẻ được. Cho nên có Dụ nhi cũng tốt, chỉ là nhớ đến gương mặt lãnh đạm của đứa trẻ lúc nãy, e thứ cần dạy cho nó nhất chính là cảm xúc.
Hắn thấy Dụ nhi dường như vừa nhìn thấy Hà Bá năm đó hắn vớt từ dưới sông lên, cũng lãnh đạm như vậy. Thừa Ngân đôi lúc lại thắc mắc, nếu năm đó mình không vớt y lên, có khi nào bây giờ y cũng chưa từng biết cười hay không?
Thừa Ngân hiện tại lưỡi rất đau, tạm thời không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng hành động để an ủi y. Hắn nghiêng người qua vùi mặt vào ngực y, tay đặt lên vai y vỗ vỗ. Hoàng Cảnh Thiên biết hắn đã chấp nhận chuyện y có Dụ nhi nên nắm lấy bàn tay hắn lên miệng khẽ hôn, hắn ngẩng đầu lên ánh mắt gặp nhau mỉm cười một cái. Hai người từ từ chìm vào cõi mộng.
Bên ngoài một cơn gió xuân thổi lên, hất tung những cánh hoa gạo bay bay trong gió. Phí Lời ngồi trên mái nhà canh gác, hắn giương đôi mắt trống rỗng nhìn tiểu thái tử rầu rĩ đang quỳ trong thư phòng. Hắn bất bình nhai lá gạo mà lệ rơi đầy mặt.
"Bệ hạ... theo nhân tình bỏ rơi nhi tử. Bệ hạ đúng không phải con người nha, tiểu chủ nhân đáng thương của ta. Oa..."
*******
- HẾT CHƯƠNG -