Hai cha con bọn họ nhanh chóng rời khỏi giường lấy khăn ra ngoài rửa mặt.
"Nghĩa phụ, chúng ta đến hồ nước đi!"
Hoàng Cảnh Dụ vừa nói vừa nắm tay áo Hứa Thừa Ngân giật giật. Hắn liền cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Lưu lạc đến thế giới này khi không lại có một người chồng, giờ lại nhảy ra đứa con trai, nó còn sắp tới tuổi báo hiếu cho mình nữa chứ.
"Nghĩa phụ, nghĩa phụ, há há, nghe thật con mẹ nó sướng tai!"
Thừa Ngân cố gắng kiềm hãm sự sung sướng đang dâng tràn trong ngực, nhưng nụ cười vẫn loang ra đáy mắt, môi vẽ thành một đường cong kéo tận mang tai. Dù Dụ nhi không phải là con ruột của hắn nhưng mà nó là con của Hà Bá. Nếu kiếp này đã định hắn không có duyên với phụ nữ, thì hắn sẽ thành thật coi đứa trẻ này như chính mình sinh ra. Sẽ dạy dỗ nó, từng ngày chứng kiến nó trưởng thành rồi sinh con đẻ cái.
Nghĩ đến đây, bỗng dưng hình ảnh hắn cùng Hà Bá đầu tóc bạc phơ chống gậy bế cháu, gương mặt khó ở theo năm tháng không đổi của Hà Bá cùng làn da nhăn nheo của y, răng cái còn cái mất, mà Thừa Ngân không khỏi cười sặc. Hắn vừa đi vừa bật ra tiếng động kỳ quặc.
"Ha."
"..."
"Ha."
Hoàng Cảnh Dụ cảm thấy nghĩa phụ nó có khi nào đêm qua tắm nước lạnh mà sáng nay phát điên rồi hay không? Nó chợt dừng lại nắm lấy tay áo Thừa Ngân giật giật.
"Nghĩa phụ, người nghe con nói gì không?"
"A?"
Thừa Ngân giật mình một cái cúi đầu nhìn Cảnh Dụ, bất giác hắn nghĩ nghĩ, phải chăng cuộc đời hành hạ hắn mấy chục năm, nay muốn bù đắp có phải hay không đây? Bất quá món quà cũng thật lớn rồi!
"Dụ nhi, muốn chơi cồng kênh hay không?"
"..."
Dứt lời, hắn liền cúi xuống vác Cảnh Dụ lên trên vai từ từ rời khỏi nhà. Nó từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên ngồi ở trên vai người khác mà nhìn xuống xung quanh, cảm giác vô cùng phấn khích.
"Thích không?"
"Thích! Ha ha."
"Dụ nhi, bám chặt cổ nghĩa phụ!"
Dứt lời, Thừa Ngân liền đảo nghiêng đôi vai mình rồi chạy một mạch đến hồ nước. Buổi sáng không khí mát lành, cánh rừng trúc xanh rì tĩnh mịch vang lên tiếng la hét cười đùa của đôi phụ tử. Ám vệ âm thầm đi theo không khỏi cảm thán, Hứa công tử cũng thật biết chơi đùa với trẻ con. Bất quá, tiểu chủ nhân cũng không giống trẻ con bình thường, nhưng đã từ rất lâu rồi bọn họ mới cảm giác tiểu chủ nhân của mình lần nữa lại là một đứa trẻ.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, hai người một lớn một nhỏ mang gùi vào rừng hái nấm và rau dại. Thừa Ngân sẵn tay còn chặt mấy nhánh trúc tước thành lát mỏng, lát nữa mang về làm diều giấy cho Cảnh Dụ chơi. Hắn biết đứa trẻ này đã đánh mất tuổi thơ của mình, nhưng đó là việc của trước đây. Còn hiện tại, nếu hắn đã thành nghĩa phụ của nó thì sẽ không để nó phải trải qua tuổi thơ bất hạnh giống mình nữa.
Sau khi trở về nhà nấu cơm xong, Thừa Ngân bắt đầu làm diều. Hắn phát hiện ra đứa trẻ này không hề cứng đầu như những gì mình đã nghĩ. Từ sáng đến giờ vô cùng hợp tác, còn giúp hắn rất nhiều việc lặt vặt, Thừa Ngân liền cảm thấy mình phải chăng chính là nhân tài? Có thể huấn luyện một thằng quỷ nhỏ thành đứa trẻ ngoan? Hắn vừa làm vừa cười, lòng lâng lâng cảm thấy mình có chút thành tựu rồi.
"Dụ nhi, đến đây!"
Hắn ngoắc ngoắc gọi Cảnh Dụ, nó đang một bên dán giấy thì liền chạy đến.
"Cái này gọi là diều."
"Con biết cái này."
"Con biết?"
"Con từng đọc trong sách!"
"Ờ... chặc chặc!"
Hắn liền chặc lưỡi mấy cái, đứa trẻ này dường như cái gì cũng biết, ngay cả nấm độc hay không nó cũng phân biệt được dù chưa từng nhìn thấy bên ngoài, xem ra từ nhỏ đến lớn bị ép đọc không ít sách. Nhỏ tuổi như vậy, thật đáng thương nha!
"Biết thả không?"
"..."
"Để nghĩa phụ dạy con!"
Thừa Ngân thật ra từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thả diều, mười tuổi mẹ đã bỏ đi, cha thì chìm trong những tháng ngày đau khổ, hắn cũng không cảm thấy cuộc sống có gì vui vẻ, cho nên con diều như thế nào Thừa Ngân cũng chưa từng chạm đến.
Nhưng mà trong chuyến du lịch dã ngoại cuối cùng trong đời hắn ở thế giới kia, hắn đã nhìn thấy hướng dẫn viên hướng dẫn cách làm diều. Hắn tuy không tham gia nhưng vẫn nhìn thấy hết từng bước. Nhưng việc kéo thả như thế nào hắn vẫn chưa từng thấy qua.
Đương nhiên, trước mặt con trẻ Thừa Ngân không thể làm mình mất mặt. Liền tằng hắng ra vẻ dày dạn kinh nghiệm, xách diều lên bắt đầu chạy. Nhưng chạy đi chạy lại một vòng con diều chỉ cất cánh một chút rồi lại rơi là đà xuống mặt đất.
"Hừ..."
Thừa Ngân hừ một tiếng, gãi gãi đầu mấy cái rồi nhe răng cười.
"Ha ha, Dụ nhi, nghĩa phụ của con lâu rồi không thả, chắc do gió ở đây không đủ lớn."
"Chặc chặc... nghĩa phụ!"
Hoàng Cảnh Dụ ngồi một bên nhanh chóng đứng dậy, trỗi lên máu dạy đời giống Hà Bá mà tiến đến đoạt diều từ tay Thừa Ngân, khinh thường nhìn hắn.
"Nghĩa phụ, là do người chạy không đúng cách. Như vầy mới đúng nè!"
Dứt lời nó liền kéo dây chạy đi, từ từ cánh diều no gió như đại bàng cất cánh tung bay, rất nhanh diều đã bay cao đến chỉ còn một chấm nhỏ trên bầu trời. Thừa Ngân đứng chôn chân tại chỗ mà giật giật khóe môi.
"...Móa, kiêu ngạo y hệt thằng cha mày. Hừ, trưa nay cắt cơm!"
Hoàng Cảnh Dụ vừa thả diều, khi quay đầu nhìn lại đã không thấy Thừa Ngân đâu nữa. Máu trẻ con của hắn trỗi dậy, lúc này đang dằn mâm xán chén trong nhà. Cảnh Dụ không để ý đến hắn, vẫn chuyên tâm vào việc thả diều của mình.
Nó ngẩng đầu, trong mắt lúc này chỉ có bầu trời rộng lớn cùng vài cánh chim ngẩn ngơ tung bay. Bất giác, Cảnh Dụ cảm thấy thật muốn thâu tóm bầu trời vào bàn tay mình, nó giơ bàn tay nhỏ lên chụp lại một cơn gió, rồi nhắm nghiền mắt cảm nhận tư vị mát mẻ và tự do vùng vẫy dưới chân. Thừa Ngân vừa dọn cơm vừa nhìn Hoàng Cảnh Dụ, bất giác nhìn lâu thêm một lúc rồi khẽ mỉm cười.
Tối đêm đó hắn mang đậu nành ngâm ra xay. Hắn đều tay quay cối, Cảnh Dụ ở một bên bỏ đậu nành vào. Ánh lửa bập bùng thổi lên những đóm lửa lập lòe trong đêm thập phần ấm áp.
"Nghĩa phụ, có phải nghĩa phụ sẽ ở mãi với Dụ nhi hay không?"
Nghe nó hỏi vậy, Thừa Ngân liền cảm thấy quả nhiên là trẻ con, chơi với nó mãi không đi làm thì sau này cạp đất ăn hay sao?
"Nghĩa phụ chỉ ở với con vài ngày, nghĩa phụ còn phải đi làm kiếm ngân lượng."
"Phụ thân có rất nhiều ngân lượng, nghĩa phụ không cần phải đi làm vất vả đâu!"
Thừa Ngân chặc chặc lưỡi mấy cái, còn dám nói đến phụ thân mình giàu có hay sao? Hắn nghĩ đến Hà Bá liền một trận chém giết trong lòng.
"Đệt, đồ cái thứ khoe khoang, con mẹ nó... phụ thân ngươi giàu nhưng hắn có tính ăn cướp, con có biết hay không bảo bối?"
Nhưng Thừa Ngân không nói ra suy nghĩ của mình mà tìm một lý do hào sảng hơn. Hắn muốn xây dựng hình tượng tự lực tự cường trong mắt đứa trẻ này, tay làm hàm nhai, bố mới không thèm sống dựa vào tiền của người khác!
"Nghĩa phụ muốn có tiền riêng."
Cảnh Dụ chớp chớp đôi mắt to của nó.
"Để làm gì?"
"Để mua sữa đậu nành cho Dụ nhi uống!"
Nó nhìn sâu vào hắn một cái bất giác bật cười.
"Ha ha. Nghĩa phụ thật ngốc!"
"Hả?"
"Dụ nhi chưa từng nhìn thấy qua ai ngốc hơn nghĩa phụ!"
Thừa Ngân khóe môi giật giật.
"Móa, bố ngốc chỗ nào? Bố ba ngày nay đều phục vụ mày tận răng, y hệt thằng cha mày, ăn xong phủi mông chạy trốn, còn chê lão tử ngốc?"
Hoàng Cảnh Dụ sau khi cười thì thành thật nhìn gương mặt méo mó của Thừa Ngân.
"Nhưng Dụ nhi rất thích nghĩa phụ!"
Phải, nó rất thích hắn, vô cùng thích. Lần đầu gặp mặt, hắn vì Hoàng Cảnh Thiên nói một tiếng không tốt về người mẫu thân nó chưa từng gặp mặt, mà Thừa Ngân đã mắng phụ thân nó. Ra tay đánh nó không nương tình nhưng sau đó lại âm thầm xoa mông cho nó. Vì nó nghẹn cơm mà ôm nó vào lòng. Vì nó không biết bơi mà dạy nó, khi nó cảm giác lồng ngực mình sắp không thở nổi thì hắn vươn tay ra ôm nó vào lòng. Còn nói sẽ không buông tay.
"Nghĩa phụ không buông con, yên tâm!"
Lần đầu tiên trong đời có người nói sẽ không bỏ nó. Lần đầu tiên trong đời có người ôm nó vào giấc ngủ, cõng nó trên vai, cho nó hơi ấm của tình cha theo một cách đặc biệt nhất. Nhìn vào ánh mắt của Thừa Ngân nó biết hắn chính là dùng chân tâm đối đãi cùng mình chứ không phải vì tiền bạc hay quyền lực. Nó tuy còn nhỏ nhưng hoàn toàn phân biệt được người nào là tốt, người nào là hư tình giả ý.
Trong mắt nó Hứa Thừa Ngân thật ngốc. Ngốc vì không sợ nó cố chấp mà đối đầu cùng mình. Ngốc vì không biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ làm nó vui lòng như người khác. Ngốc vì sơn trang nhà cao cửa rộng có người hầu kẻ hạ không ở lại chạy đến túp lều tranh này, ngày ngày phải lội xuống ao bắt cá, tự tay hái rau làm cơm. Nó biết tất cả chính là hắn xuất phát từ tình yêu thương nó, theo một cách đặc biệt và khác người nhất.
Hoàng Cảnh Dụ tư chất vốn thông minh, nếu thực sự muốn cứng đầu và đối phó Thừa Ngân thì nó nhất định sẽ có cách. Bất quá Cảnh Dụ không nỡ. Khi cảm nhận được chân tâm từ hắn thì nó đã buông xuống nanh độc của mình. Cảnh Dụ cũng muốn được thử thả lỏng mình một lần. Và quả nhiên, mấy ngày qua nó sống thật vui vẻ.
Cảnh Dụ nhìn nhìn gương mặt đỏ lên vì ánh lửa của Thừa Ngân mà cảm thấy trong lòng ngập tràn ấm áp.
***
Lúc này tại kinh đô hoa lệ của Trì quốc, Úc Trì đang nằm trên long sàn hưởng thụ sự hầu hạ của đệ nhất kỹ nam Kỳ An.
Từ ngày hắn xây dựng nên Trì quốc thì đánh sưu thuế cao, bá tánh thuế chồng thuế, sưu chồng sưu, ai nấy đều vô cùng khổ sở. Ngược lại, Úc Trì lại hưởng thụ cuộc sống xa hoa hoang dâm vô độ.
Cũng không ai hiểu vì sao Úc Trì trước đây là đệ nhất dũng sĩ của Tề quốc, nhiều năm về sau lại trở nên như vậy. Hắn trong cuộc chiến với Cảnh đế từng một mình một ngựa xông qua hàng ngàn binh lính mang Hoàng Cảnh Dương một thân đầy thương tích trở về. Chỉ trong có vài tháng đã đánh qua phía bên kia Kỳ quốc mở rộng bờ cõi.
Những tưởng hắn sẽ trở thành một hoàng đế vang danh bốn cõi như Cảnh đế, nhưng mà không có. Hắn ngày đêm chìm vào hoang lạc ái ân, oanh oanh yến yến. Phó mặc cho quần thần thao túng triều chính, làm dân chúng oán thán, trời xanh cũng phải đổ lệ.
Sau khi tận hứng, Úc Trì chỉ khoác hờ một tấm áo choàng, để lõa thân trên, trong đêm khuya thanh vắng, hắn mang một bầu rượu cùng hơi men nồng nặc tiến về phía hậu viện hẻo lánh trong hoàng cung.
Hậu viện tuy không sơn son thiếp vàng nhưng lính canh trùng trùng, đến một con kiến cũng không thể lọt. Nơi này đang giam lỏng một người, chính là Ung vương Hoàng Cảnh Dương.
Khi Úc Trì đến nơi đẩy cửa phòng ra thì bên trong không có ai, hắn lại cầm bình rượu vừa uống vừa đi ra phía sau hậu viên. Nơi này chính là mái đình cùng hồ sen, mùa này sen nở hồng hồng cả một cõi. Trăng treo trên cao một mảnh đơn độc. Úc Trì tựa người vào thân cột, vừa nốc cạn bầu rượu vừa giương đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn thân ảnh đang ngồi trên chiếc xe lăn hướng mặt ra hồ.
Hôm nay, Hoàng Cảnh Dương mặc một mảnh lụa trắng, mái tóc đen dài không cột, tùy tiện bay bay trong làn gió nhẹ. Trong cuộc chiến năm đó, chân phải của y bị thương quá nặng không thể đứng dậy được nữa.
Khi Úc Trì mang y trở về, cả người đầy rẫy vết thương, nhưng hắn không quan tâm đến mình, chỉ một bên trừng mắt nhìn đại phu cứu chữa Hoàng Cảnh Dương. Nhưng mà từ sau khi tỉnh lại, Hoàng Cảnh Dương không nói không rằng, không thèm ăn uống. Hắn đút cái gì thì ăn cái đó, hoàn toàn không chút biểu tình.
Bẵng đi một thời gian, y nghe tin Hoàng Cảnh Thiên mở mang bờ cõi về Triệu quốc, bỗng dưng y chủ động ăn uống và chăm sóc chính mình. Chỉ là y vẫn trầm mặc như một con búp bê bằng sứ. Dù Úc Trì có dịu dàng đối xử, có cầu tình cùng y, hoặc dùng vũ lực mắng nhiếc buộc y mở miệng cũng vô phương.
Úc Trì gần đây không thèm đến nhìn y nữa, có lẽ đã gần một tháng rồi hắn mới lại đặt chân đến nơi này. Tam cung lục viện của hắn không được léo hánh đến đây. Nhưng mà tháng trước có một nam quân được Úc Trì cưng sủng, không biết bằng cách nào xông vào hậu viện này khoe khoang chiến tích, mắng nhiếc Hoàng Cảnh Dương, nhưng y một câu cũng không thèm phản ứng. Sau đó nam quân tức tưởi rời đi, tam cung lục viện của Úc Trì nghĩ rằng hắn sẽ bị trừng trị, vì nơi ở của Hoàng Cảnh Dương chính là cấm địa trong hoàng cung này. Nhưng mà nam quân chẳng những không bị gì, ngược lại còn được sủng hạnh hơn rất nhiều lần. Thành ra trong hoàng cung từ đó có lời đồn, bệ hạ đã không còn sủng ái Hoàng Cảnh Dương nữa.
Úc Trì ngửa đầu uống một hơi rượu nữa, bỗng dưng hắn ném chiếc bình xuống đất vỡ tan, rồi xông đến từ phía sau ôm lấy lưng Hoàng Cảnh Dương, vùi đầu vào gáy y vừa cắn vừa mút. Hành động cuồng dã nhanh chóng làm làn da trắng nhợt của Hoàng Cảnh Dương chảy máu, nhưng y một chút phản ứng cũng không có. Bất giác Úc Trì khóc rống lên.
"Cảnh Dương, Cảnh Dương, đến khi nào ngươi mới chịu quay đầu lại nhìn ta? Đến khi nào ngươi mới chịu nói với ta một câu đây hả? Cảnh Dương, ta yêu ngươi, yêu còn hơn cả sinh mạng của chính mình... Ngươi muốn làm hoàng đế ta liền tạo phản cướp ngôi cho ngươi, không có giang sơn đó, ta liền đoạt một giang sơn mới cho ngươi... Nhưng mà vì sao ngươi còn không chịu tỉnh lại? Tại sao chứ?"
Hắn dừng lại một chút rồi lại khàn khàn giọng. Ánh mắt bất lực nhìn ra mặt hồ phía xa xa.
"Ta chưa từng muốn làm hoàng đế, ta chỉ muốn làm một gã nam nhân bình thường sống bên cạnh ngươi mà thôi. Nhưng ta phải trở thành hoàng đế chỉ vì muốn ngươi được vui lòng! Nhưng mà... đã nửa năm, nửa năm rồi ngươi cũng không nói với ta một lời... Rốt cuộc, ngươi muốn cái gì đây hả Hoàng Cảnh Dương? Rốt cuộc, ta phải làm sao để ngươi có thể hài lòng?"
Úc Trì vừa nói nước mắt nước mũi thành một mảnh nhập nhằng trên mặt. Hắn thương tâm, hắn phẫn uất. Hay người này muốn hắn chết thì mới chịu nhìn đến di thể của hắn đây?
"Thả ta đi..."
Bất giác, Hoàng Cảnh Dương nói một câu khiến Úc Trì giật mình trừng mắt. Chân mày hắn từ lúc nào đã nhíu lại thành hàng. Muốn thả y đi hay sao? Nửa năm rồi, câu nói đầu tiên của y chính là muốn rời xa chỗ này, muốn rời xa hắn. Ở với hắn có cái gì không tốt? Hắn cái gì cũng có thể cho y mà!
"...Vì sao?"
Úc Trì run run giọng, vòng tay ôm trước ngực Hoàng Cảnh Dương càng thêm siết chặt. Y từ từ cất giọng. Trong đêm nghe rõ giọng y có bao nhiêu lạnh lẽo.
"Một phế nhân như ta... còn cái gì để ngươi tham luyến? Ta... muốn rời đi, muốn được tự do..."
Úc Trì sớm đã có tam cung lục viện, một đêm có đến mấy người mong cầu được hầu hạ hắn, đáng lẽ nên để một kẻ tàn phế, trên thân thể đầy rẫy vết sẹo như y rời đi rồi mới phải chứ?
"KHÔNG THỂ!"
Bất giác Úc Trì gầm lên.
"Muốn rời đi? ĐỪNG CÓ MƠ!"
Úc Trì vừa gầm vừa nghiến răng nghiến lợi, hắn nắm lấy vai Hoàng Cảnh Dương siết y đến phát đau, chân mày khẽ nhíu lại một cái.
"Hoàng Cảnh Dương, ngươi dù có chết cũng phải là cô hồn dạ quỷ ở thành Kỳ An này!"
"Đáng sao? Xem như ta cầu ngươi!"
"Đi hay không cũng không đến lượt ngươi nói! Số kiếp ngươi đã định là của Úc Trì này. Đừng hòng có thể đi đâu hết!"
Dứt lời, Úc Trì tiến đến phía trước ôm y dậy. Hoàng Cảnh Dương khẽ giãy giãy.
"Úc Trì, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì, không lẽ ngươi không biết hay sao? Úc Trì ta là kẻ thô lỗ, chưa từng xem mình là quân tử hảo hán gì. Cho nên nếu ngươi muốn đi, được thôi, làm cho ta thỏa mãn, ta chán sớm sẽ vứt ngươi đi!"
Hoàng Cảnh Dương gằn giọng, đôi mắt trong đêm lạnh đến cực điểm.
"Úc Trì, đừng để ta hận ngươi!"
"Hận ta hay sao? Ha ha, ngươi hận và không hận thì có khác gì nhau? Nửa năm, đã nửa năm rồi đến một cái nhìn ngươi cũng không dành cho ta, vậy có khác gì xem ta là kẻ thù?"
Úc Trì lập tức kéo quần Hoàng Cảnh Dương xuống, hắn ngồi xuống ghế, ôm y đặt trên đùi mình. Lập tức vùi tính khí thô to như thiết trụ đâm thẳng vào hậu huyệt khô khốc của Hoàng Cảnh Dương. Liền cảm giác có chất lỏng sền sệt cùng mùi tanh tưởi của máu tươi xộc đến. Hoàng Cảnh Dương đau đến hít khí, nhưng y cắn chặt răng không cất lên một tiếng cầu xin nào.
Úc Trì bất chấp thương thế của y mà lập tức cử động hông, tay nắm lấy eo của Hoàng Cảnh Dương liên tục đâm thọc. Mỗi cú đâm như muốn đòi mạng y.
"A..."
Hoàng Cảnh Dương vì quá đau đớn mà phát ra tiếng than vụn vặt, nhưng rất nhanh liền cắn chặt răng để không trở nên yếu ớt trước mặt người này.
"Cảnh Dương, ta yêu ngươi, Cảnh Dương!"
Úc Trì vừa nói vừa ôm ghì lấy thắt lưng y, mặt vùi vào gáy y vừa hôn vừa mút. Bất giác, cằm Hoàng Cảnh Dương bị hắn kéo lại, chạm vào môi y một cái rồi ngoạm lấy, vừa nút vừa cắn, lưỡi vói vào trong cuồng dã tham luyến mút hết vị ngọt đôi môi y.
Bất giác, Hoàng Cảnh Dương mở mắt ra, trong ánh trăng đêm nhàn nhạt, y nhìn thấy nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt Úc Trì, hắn đang nhắm nghiền mắt thành kính hôn lên môi y. Hoàng Cảnh Dương không rõ trong lòng mình là tư vị gì. Nếu như y không mất một chân, nếu như y giành được ngôi vị từ Cảnh đế, vậy y sẽ đáp lại chân tình của Úc Trì chứ? Nhưng mà cuộc đời vốn dĩ không có hai từ nếu như. Hiện tại, y chỉ là một kẻ trong tay không có bất kỳ thứ gì.
Sau khi bắn vào cơ thể y, hắn vẫn không rút ra, vòng tay ôm chặt y, tựa như keo sơn dính chặt. Hắn nhắm nghiền mắt, cằm tựa trên vai y cảm nhận hương vị của người mình yêu. Bất giác, Hoàng Cảnh Dương run run giọng.
"Úc Trì, đến cả một chút tôn nghiêm cuối cùng ngươi cũng không cho ta hay sao?"
Úc Trì mở mắt ra hít một hơi dài, tiếp tục đưa đẩy thắt lưng, tính khí chôn trong cơ thể y lần nữa phình trướng đâm đến đau y. Có lẽ chỉ có như vậy hắn mới còn biết rằng y đang ở bên cạnh mình, biết rằng người này mãi mãi cũng không rời xa hắn.
Đêm đó, Úc Trì không trở về mà ở lại hậu viện của Hoàng Cảnh Dương, hai người chung chăn chung gối ngủ một giấc nồng nàn, dù rằng mỗi người đều ẩn chứa tâm tình riêng.
Đến gần sáng, bên ngoài có một ám vệ gõ ba tiếng lên cửa phòng.
"Bệ hạ, phía Cảnh đế có tin."
Úc Trì lập tức từ trong mộng tỉnh dậy, hắn xoay qua nhìn Hoàng Cảnh Dương vẫn còn thở đều đều bên cạnh, liền vươn tay lên sờ má y một cái rồi rời khỏi giường bước ra ngoài.
"Tin tức gì?"
"Phát hiện ra bốn ngày trước hắn đến một sơn trang. Nơi đó có rất nhiều ám vệ canh gác. Theo dõi thêm thì phát hiện ra hắn đang che giấu một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi. Nghi ngờ chính là nhi tử hắn lén lút nuôi dưỡng."
"..."
"Xuất hiện trong sơn trang còn có chất tử Cố Hàn Dư của Triệu quốc!"
Úc Trì bất giác liếc vào phòng ngủ nhìn sâu vào chân phải của Hoàng Cảnh Dương một cái, ánh mắt từ lúc nào đã trở nên sâu thẳm khó lường.
"Cảnh đế, ngươi hại người ta yêu phải tàn phế, hại hắn sống không bằng chết... ta sẽ khiến ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, để ngươi hiểu cảm giác thế nào là đau khổ mất mát!"
Trong đêm, hắn trợn mắt lên một cái.
"GIẾT!"
***
Đó đã là ngày thứ tư Hứa Thừa Ngân và Hoàng Cảnh Dụ ở lại trong rừng trúc. Ba ngày này, Thừa Ngân không ít lần hỏi xem Hà Bá có đến rước mình không nhưng không có. Hắn dù vui vẻ ở cạnh Cảnh Dụ nhưng mà cũng khá lo lắng cho công ăn việc làm của mình, dù gì hắn cũng là người làm công ăn lương, không may bị đuổi thì sao chứ?
"Nghĩa phụ, hôm nay thực sự phải quay về hay sao?"
Hoàng Cảnh Dụ ngồi một bên nhìn Thừa Ngân bận rộn xếp quần áo vào tay nải, phụng phịu gò má của mình.
"Chơi như vậy cũng đủ rồi, nghĩa phụ còn phải đi làm, sau này rảnh sẽ thường xuyên dẫn con ra ngoài chơi."
"Nhưng con còn muốn chơi!"
Hoàng Cảnh Dụ hiếm khi lộ nét trẻ con, dùng đôi mắt cún con ngập nước nhìn hắn. Thừa Ngân nhìn thấy liền chặc chặc lưỡi mấy cái, dùng cánh tay cặp cổ Cảnh Dụ nẹp lại kéo đến trước ngực mình. Làm nó giẫy giẫy.
"Nghĩa phụ, đau con, thả con ra!"
Hắn liền cốc đầu nó một cái. Mấy cái trò này bất kỳ đứa trẻ nào làm cũng dễ thương, chỉ riêng Dụ nhi ánh mắt thâm trầm, gương mặt chín phần giống Hà Bá, một chút dễ thương cũng không có, khi làm ra vẻ nũng nịu hắn liền cảm thấy chướng mắt.
"Có tiền mới sống được. Không được tự mãn, biết không?"
"Ui da, con biết, con biết rồi!"
"Ngoan, trở về! Nguyệt Thần cô nương đang chờ chúng ta, đừng để nàng đợi lâu."
Bên ngoài lúc này đã là một mảng tối mịch, Nguyệt Thần đang ngồi chờ bọn họ trên xe ngựa.
"Nguyệt Thần cô nương, để ta cầm cương ngựa cho, da tay nàng mỏng manh như vậy có đau hay không chứ?"
Hắn đối với đàn bà con gái, đặc biệt là cô nương xinh đẹp thì càng hảo cảm, nên đối với Nguyệt Thần thì vô cùng dịu dàng. Hắn đang định để nàng vào trong ngồi cùng Hoàng Cảnh Dụ, bất giác từ trong xe nó vén màn lên trừng mắt nhìn hắn, cái liếc mắt này khiến hắn có cảm giác đang bị Hà Bá bắt gian.
"Nàng ta là thuộc hạ, nghĩa phụ còn không mau vào trong!"
"Nha..."
Thừa Ngân 'nha' lên một tiếng, mình khi nãy nói có gì sai? Đứa nhỏ này... không phải đang canh hắn thay cho phụ thân của nó đó chứ? Nhưng nghĩ đến không muốn mất mặt với Nguyệt Thần, nên hắn tằng hắng một cái.
"Nàng là nữ nhân, ta là nam nhân, từ nhỏ đến lớn đều làm việc nặng quen rồi. Vào trong đi, để ta đánh ngựa."
"NGUYỆT THẦN!"
Bất giác, Hoàng Cảnh Dụ trợn mắt nhìn Nguyệt Thần một cái làm nàng giật mình.
"Công tử để nô tì đánh ngựa, công tử đừng làm khó nô tì!"
"Móa... phản rồi, phản rồi! Có nội gián bên cạnh. Con mẹ nó, từ từ bố sẽ tính sổ cha con chúng mày."
Hắn âm thầm chửi trong bụng rồi cũng nhanh chóng vén màn bước lên. Khi vào trong liền bị Hoàng Cảnh Dụ liếc một cái.
"Nghĩa phụ đã là người của phụ thân ta, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt! Phải giữ gìn đức hạnh của mình một chút!"
"Gì... gì?"
Thừa Ngân trong lòng một cỗ tức giận dâng lên.
"Con nít quỷ, còn dám dạy dỗ lão tử. Con mẹ nó, phản rồi! Thấy bố hiền thì khi dễ sao? Hay lắm, Dụ nhi, để xem về tới nhà lão tử dạy ngươi ra sao!"
Hắn không thèm để ý đến Cảnh Dụ, nó biết hắn giận nhưng cũng làm mặt lạnh với hắn. Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về không phải sao? Đương nhiên, không có phụ thân ở đây thì nó phải thay y quản nghĩa phụ, nếu không có ngày phụ thân trên đầu liền xuất hiện một cái sừng to. Nó mới không muốn phụ thân mọc sừng.
Xe ngựa đang đi thì bất giác ngừng lại.
"Tới rồi sao?"
"Chủ nhân ngồi yên bên trong!"
Thừa Ngân nghe Nguyệt Thần nói rất nhanh liền nghi ngờ có chuyện gì, hắn vén rèm cửa sổ ra lập tức nhìn thấy xác người ngổn ngang trước cổng sơn trang. Chiếc cổng mở tan hoang, bên trong là mười mấy xác người nằm la liệt.
"Chủ nhân đừng ra ngoài!"
Bất giác bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm, Nguyệt Thần từ lúc nào đã rút kiếm ra phi khỏi thân ngựa giao chiến cùng mười mấy hắc y nhân. Thừa Ngân nhìn thấy ám vệ cùng bọn hắc y nhân đánh nhau kịch liệt. Bất giác từ xa một thân ảnh bay đến, như quỷ như ma phát ra hai luồng kiếm khí, lập tức ba ám vệ bị xé toạc thành nhiều mảnh, máu thịt lẫn lộn nằm trên nền đất. Hắn liền nhận ra người đến chính là Cổ Trạch. Xem ra hôm nay ám vệ của sơn trang này e là không phải đối thủ của y.
"Nghĩa phụ!"
Hoàng Cảnh Dụ tuy sợ hãi nhưng vẫn ngồi yên một chỗ, gương mặt trầm tĩnh khác thường. Nó nhìn thấy Thừa Ngân từ nãy đến giờ đều không để ý đến nó, cứ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó tự hỏi có khi nào hắn sẽ bỏ chạy hay không?
Thừa Ngân nhìn thấy trong xe ngựa có một thanh đoản đao thì liền cầm lên. Rồi nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất.
"Quả nhiên..."
Hoàng Cảnh Dụ bỗng nhiên cảm thấy mất mát, nó nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ chỉ có một màn đêm dày đặc cùng tiếng đao kiếm chém giết ngoài kia. Con người lúc đối diện với sinh tử đều chỉ nghĩ đến thân mình, làm gì có thể vì một đứa trẻ vừa quen biết bốn ngày mà có thể hy sinh tính mạng chứ? Cái gì mà nghĩa phụ, cái gì mà không buông tay... tất cả đều chỉ là mơ mộng của một đứa trẻ thiếu thốn tình thương như nó mà thôi. Cảnh Dụ bất giác rũ mắt, có thể hôm nay nó sẽ chết, cũng có thể không, tùy vào mệnh trời đi.
Bất giác rèm cửa sổ vén lên, Hứa Thừa Ngân thò đầu vào trong vươn tay về phía nó.
"Dụ nhi, đừng sợ, nắm tay nghĩa phụ!"
Hoàng Cảnh Dụ trợn mắt nhìn hắn, một dòng nước mắt vô thanh vô thức chảy ra trên gò má phấn nộn của nó.
"...Nghĩa phụ!"
Vậy là nghĩa phụ thực sự không có buông nó, thực sự không có chạy trốn một mình. Nó lập tức chồm người lên ôm lấy cổ Thừa Ngân, hắn liền bế nó ra, nhìn đông ngó tay rồi chạy một mạch vào rừng sâu.
Khi nãy hắn đi ra ngoài quan sát tình hình một chút. Hiện tại cõng nó chạy băng băng trong rừng trúc. Tiếng đao kiếm từ từ xa dần, xa dần. Hoàng Cảnh Dụ nghe thấy tiếng thở gấp cùng mồ hôi ướt đẫm trên lưng Thừa Ngân, nó liền nhắm nghiền mắt ôm cứng cổ hắn.
Trong đêm, Thừa Ngân chạy va chân vào một hốc đá, ngón cái đã bật móng, hắn nén đau vừa cõng đứa trẻ trên lưng vừa chạy không ngừng nghỉ.
Đến khi nghe thấy sau lưng có tiếng xé gió, dường như sát thủ đã tiến đến gần. Thừa Ngân vừa quay đầu lại liền cảm thấy một đường kiếm sượt qua thái dương mình, máu tươi một dòng chảy xuống.
Thừa Ngân trật chân ngã nhào xuống đất, liền xoay người ôm lấy Hoàng Cảnh Dụ che trong ngực. Sát thủ phóng đến, trong đêm kiếm vút lên. Thừa Ngân chỉ kịp hét một tiếng.
"ĐỪNG!"
*******
- HẾT CHƯƠNG -