Sau khi Thừa Ngân cùng Hoàng Cảnh Thiên tắm rửa xong, đang chuẩn bị ăn cơm tối thì bên ngoài có tiếng của thị vệ gọi.
"Chủ nhân, tiểu chủ nhân không chịu ăn cơm!"
"Nha? Dụ nhi?"
Thừa Ngân 'nha' một tiếng liền quay lại nhìn Hoàng Cảnh Thiên một cái.
"A Hà, gọi nó vào ăn cơm cùng chúng ta đi, nó còn nhỏ như vậy ngươi cứng rắn với nó làm cái gì? Nó chỉ mới sáu tuổi thôi mà..."
Hoàng Cảnh Thiên âm trầm một chút rồi khàn khàn giọng.
"Thu thập hết đồ ăn ra ngoài, khi nào nó lên tiếng cầu xin mới được phép mang vào!"
"...Dạ!"
Hoàng Cảnh Thiên vừa dứt lời thì cầm đũa lên nhai thức ăn, cũng không thèm nhìn Thừa Ngân đang ở một bên trừng mình. Một lát sau y mới khàn khàn giọng.
"Nam nhi đỉnh thiên lập địa, muốn nó sau này cường thế, thì hiện tại phải để nó hiểu cái gì là mạnh mẽ!"
"Chặc chặc..."
Thừa Ngân chặc lưỡi mấy cái.
"Bố nói này a Hà, ngươi có phải hay không từ nhỏ đã thù đời?"
"Hửm?"
Hoàng Cảnh Thiên nheo mắt lại nhìn hắn.
"Cho nên hiện tại mới trút giận lên đầu một đứa nhỏ như vậy? Nó mới có sáu tuổi mà thôi, có đứa nhỏ nào sáu tuổi mà phải chịu cảnh ăn cơm một mình như vậy chứ? Mà cũng không đúng, hẵng là nó đã phải tự ăn cơm một mình từ năm tuổi, hay bốn? Hay ba?...Ngươi biết ở sơn trang nó đã làm gì hay không? Thiếu thốn tình cảm, máu lạnh vô tình, coi thường tính mạng người khác, tất cả đều là do cách dạy sai lầm của ngươi!"
Hoàng Cảnh Thiên không để ý đến lời nói của Thừa Ngân mà gắp một cái đùi gà bỏ vào chén hắn.
"Ăn đi!"
"Móa... bố đang nói với ngươi cách dạy con đó! Ăn cái gì mà ăn? Ủa thơm vậy?"
Thừa Ngân vừa nói vừa nhìn xuống cái đùi gà trong chén mình rồi xách lên miệng nhai nhai.
"Đầu bếp hoàng cung có khác nha, ngay cả miếng da gà cũng ngon đến như vậy? Há há."
Thừa Ngân liền chuyên tâm vào ăn uống, Hoàng Cảnh Thiên nhìn hắn xong khẽ lắc đầu mấy cái. Ngốc tử này cũng chính là một hài tử chưa lớn, có thể làm phụ thân của người ta hay sao?
Hoàng Cảnh Dụ không phải là một đứa trẻ bình thường, nó sau này sẽ là quân vương của một đất nước. Trước mặt hay sau lưng tất cả đều là kẻ thù. Chỉ cần sơ xuất một chút liền có thể đánh đổi bằng cả sinh mạng. Ngay cả người thân huynh đệ hay phụ mẫu đều không thể tin tưởng.
Nếu như Hoàng Cảnh Dụ không mạnh mẽ cường thế từ nhỏ, thì sau này nhất định sẽ trở thành con rối để người khác sai khiến. Cách dạy con của y đương nhiên có vấn đề, cũng có thể tạo thành tổn thương không thể cứu vãn cho tâm hồn của Hoàng Cảnh Dụ. Cũng giống như y, từ nhỏ đã trải qua tranh đấu chém giết. Nhưng mà bản thân cường hãn cùng lãnh khốc vô tình mới có thể ngồi vững trên ngôi vị đến ngày hôm nay, không phải sao?
Năm xưa, Hoàng Cảnh Thiên từng bị bằng hữu thân thiết tính kế, bị huynh đệ tỷ muội tính kế, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng tính kế sau lưng y. Những tổn thương này y đều đã từng trải qua. Cho nên hiện tại, y phải rèn luyện để Hoàng Cảnh Dụ ngày càng trở nên cường hãn. Còn những thứ khác bất quá cũng không còn quan trọng nữa.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Hoàng Cảnh Thiên đang uống trà. Thừa Ngân ngồi một bên mở tay nải mình lấy một trăm lượng bạc bỏ vào, lòng vui sướng không thôi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều bạc như vậy, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích không rời tay. Sau khi thu xếp xong hắn liền nằm xuống giường, chân trái gác trên đầu gối đùi phải lắc lắc mũi chân. Tay vuốt ve cái bụng căng tròn của mình.
"A Hà, ngươi... có chuyện gì cần nói với ta hay không?"
Hoàng Cảnh Thiên đưa mắt nhìn hắn, chân mày hơi nhíu lại một chút. Thừa Ngân đã muốn hỏi y từ lâu lắm rồi, chỉ là để một ngày nào đó y tự mình nói ra. Nhưng mà đến hôm nay, sau khi suýt nữa mất mạng thì hắn không muốn chờ đợi nữa. Rốt cuộc vì sao y không nói với mình cơ chứ? Bọn họ không phải là người thân của nhau hay sao? Hắn cũng có quyền được biết.
"Ngươi thật ra thân phận là gì? Vì sao bọn sát thủ kia lại muốn giết ngươi? Còn giết cả Dụ nhi nữa?"
Hoàng Cảnh Thiên âm trầm, cũng không trả lời hắn. Thừa Ngân chờ một lúc thì bực mình ngồi dậy.
"Chúng ta không phải là người thân hay sao? Ngươi còn giấu bố làm cái gì? Giấu giấu diếm diếm, một ngày nào đó bố chết còn không rõ lý do. Bố không cam tâm! Hôm nay ngươi phải nói cho bố biết."
Hoàng Cảnh Thiên bất giác rời khỏi bàn từ từ tiến đến giường, cúi đầu nhìn hắn.
"Thân phận của vi phu chính là tướng công của ngươi!"
Dứt lời, y liền đẩy Thừa Ngân ngã xuống giường rồi đè lên người hắn ngoạm vào cổ hắn một cái.
"A Hà, bố đang nói chuyện nghiêm túc, con mẹ nó khi không đè bố làm cái gì?"
"Vi phu cũng đang làm chuyện nghiêm túc!"
"Móa..."
Lời chửi thề chưa kịp dứt đã bị cái hôn của y nuốt hết, môi lưỡi bị đoạt lấy, Thừa Ngân cũng vòng tay ổm cổ y, lần nữa chìm vào men say tình ái.
Bỗng dưng, bên ngoài nghe văng vẳng đâu đó tiếng tam thập lục huyền cầm, khúc Cao sơn lưu thủy như réo rắt như gọi mời. Hoàng Cảnh Thiên rời khỏi môi Thừa Ngân nhỏm người dậy, hắn liền ôm lấy cổ y kéo xuống.
"Ngươi... ngươi đi đâu? Khi không dừng lại?"
Nếu đã xác định là vợ chồng thì hắn cũng không ngại việc đòi hỏi y, cái này cũng là bình thường của những cặp đôi yêu nhau không phải sao? Hắn cũng không có gì là e thẹn hay cố tỏ ra thanh cao.
Hoàng Cảnh Thiên nhìn lại đôi môi đỏ ửng của hắn, cùng với đáy mắt ướt sũng hơi sương tình ái Thừa Ngân mà hơi nhếch môi lên cười.
"Vi phu mấy đêm nay có việc cần giải quyết. Ngươi cứ ngủ trước, đừng chờ vi phu!"
Thừa Ngân từ từ buông y ra.
"Ngươi... đi đối phó thích khách hay sao? Có phải ngươi là người phụ trách an nguy của hoàng đế?"
Hiện tại Thừa Ngân chỉ có một lý giải như vậy, có thể Hà Bá vì hoàng đế mà gây thù chuốc oán với nhiều thế lực nên mới chuốc họa diệt gia. Trong phim đều không phải như vậy hay sao?
Hoàng Cảnh Thiên nhìn hắn nhưng không trả lời. Thừa Ngân ngồi dậy khẽ ôm thắt lưng y.
"A Hà, hoàng đế là chân mệnh thiên tử, hắn không có ngươi thì cũng có hàng vạn người muốn chết thay hắn, còn ngươi... ngươi còn ta và Dụ nhi! Cho nên... mạng mình là lớn nhất, nhớ không? Đừng liều mạng, ngươi có gì thì sau này bố và con trai ngươi sẽ bị người ta ức hiếp..."
Hoàng Cảnh Thiên bất giác nuốt xuống một cái, có cái gì đó nghèn nghẹn nơi cuống họng. Y vươn tay vuốt mái tóc của Thừa Ngân, nhìn thật sâu vào mắt hắn.
"Yên tâm, ta sẽ không bỏ lại ngươi và Dụ nhi. Trên đời này bất luận kẻ nào cũng không ăn hiếp hai người được!"
Thừa Ngân cười cười nheo mắt nhìn y.
"Chìa khóa đâu?"
"..."
"Kho bạc nhà ngươi. Nếu ngươi bị cái gì thì ta sẽ lấy nó cùng với Dụ nhi chạy trối chết. Vậy thì cũng không có ai ức hiếp bọn ta nữa, ngươi cũng có thể an tâm mà ngậm cười..."
"Ngậm cười cái gì?"
"Nơi chín suối. Há há!"
Thừa Ngân cười sặc một cái định lủi đi, Hoàng Cảnh Thiên liền kéo đầu hắn lại cắn một cái thật mạnh vào môi hắn.
"Dám trù ẻo vi phu?"
Hai bên ôm nhau thêm một lúc, bên ngoài tiếng đàn càng lúc càng réo rắt, y cuối cùng cũng đứng lên.
"Ta phải đi. Mấy đêm có thể sẽ không trở về. Đừng chờ!"
"Ờ... A Hà..."
"..."
"Ta có thể đến nhìn Dụ nhi một chút được không?"
"Ngươi là nghĩa phụ của nó, muốn đến còn phải hỏi ta hay sao?"
Thừa Ngân nhoẻn miệng cười nhìn y, Hoàng Cảnh Thiên cũng nhếch môi lên một cái rồi nhanh chóng rời khỏi. Bên ngoài một cỗ kiệu chờ sẵn.
"Bệ hạ!"
"Khởi giá Lâm trúc viện."
Cũng đã gần bảy ngày, Hoàng Cảnh Thiên không đến ở lâu chỗ Bạch Lãng. Người của thái hậu gần đây hoạt động khắp nơi, nếu y không đến đó e là không tìm được một cái cớ thích hợp.
Gần đây mỗi ngày thượng triều, các đại thần đều không ngừng gây sức ép phong hậu cho Hàn Yên Thiên. Dù gì y cũng đã lên ngôi được gần sáu năm, không thể thoái thác thêm được nữa. Nhưng mà Hoàng Cảnh Dụ đã trở về, phải đợi y thu xếp mọi thứ ổn thỏa cho nó trước, tránh điều bất trắc xảy ra.
Hoàng Cảnh Thiên không ngờ rằng tin tức của nhi tử mình lại bị bại lộ, thích khách là người từ phe cánh của Hoàng Cảnh Dương. Hiện tại không giết được Hoàng Cảnh Dụ, e là tin tức này hiện tại đã đến tai của Hàn Sĩ Nguyên và phe cánh của hắn.
Lúc này tại Cẩm Tú cung, Hàn Yên Thiên đang ngồi trước bàn trang điểm để tì nữ hầu hạ cởi bỏ phục sức trên người. Mái tóc nàng đen dài ngự trị trên làn da trắng nõn, bầu ngực mềm mại ẩn ẩn hiện hiện bên dưới lớp vải lụa đỏ mỏng manh.
"Nương nương, phía thừa tướng báo tin, hôm nay tiểu hoàng tử có lẽ đã được bệ hạ mang vào cung!"
Hàn Yên Thiên đang nắm chiếc trâm cài trong tay bất giác siết lại một cái, từng hạt châu mỏng manh rơi xuống đất lăn dưới chân nàng mấy vòng. Mày liễu nhíu lại, mắt phượng nhắm nghiền, môi mọng đỏ tươi cùng chiếc mũi thanh tú hơi hếch cao.
"Phía thái hậu có tin tức gì không?"
"Bên đó rất yên lặng."
"..."
"Nương nương, bệ hạ đêm nay nghỉ lại chỗ của Bạch nam quân."
Hàn Yên Thiên không nói gì khẽ tựa lưng vào ghế, nhưng không che giấu được nét thương tâm trên gương mặt nàng.
"Ngươi nói thử xem, có phải ta làm người rất thất bại hay không?"
"Nương nương, sao người nói vậy?"
"Ta làm thái tử phi hai năm, làm quý phi năm năm. Nhưng mà một đứa con cũng không thể sinh."
"Nương nương, người còn trẻ, xin đừng tuyệt vọng! Ảnh hưởng đến thân thể!"
Hàn Yên Thiên liền nhếch môi lên cười một cái, trong đáy mắt đã dâng lên một tầng hơi sương.
"Đến cả trái tim bệ hạ cũng bị Bạch Lãng giành lấy. Bất quá hắn chỉ là một nam quân, cũng không thể sinh hoàng tử cho bệ hạ, nên hắn mãi mãi cũng không tranh giành địa vị của ta."
"Nương nương, mấy ngày nay nô tì nghe được vài chuyện."
"Nói."
"Cung nhân bên chỗ Bạch Lãng huênh hoang khắp nơi... nói... nói..."
Hàn Yên Thiên nhíu mày một cái.
"Nói gì?"
"Nói nếu nương nương không có thừa tướng làm chỗ dựa thì bệ hạ sớm đã sắc phong Bạch công tử nhà bọn chúng làm nam hậu."
Hàn Yên Thiên nghiến răng ném hộp phấn trên bàn xuống đất.
"Chúng dám?"
"Nương nương bớt giận!"
Nàng thở ra một hơi, gằn giọng.
"Bạch Lãng... hắn... bất quá chỉ là một nam nhân, lại là con của tội nhân, còn không an phận thủ thường, được sủng sinh kiêu..."
"Nương nương, có cần nô tì đi chỉnh hắn một chút?"
Hàn Yên Thiên hít một hơi, bất giác trở nên trầm ổn.
"Tiểu hoàng tử đã trở về, đây là thời khắc quan trọng không được làm bậy! Hắn cũng không phải là phi tầng khác, nên không đe dọa ngôi vị của ta. Sau này nhất định sẽ dạy dỗ hắn."
"Dạ!"
"Chỉ cần ta làm hoàng hậu thì dù chưa sinh được con cũng không sao. Hoàng hậu nương nương đương nhiên sẽ trở thành mẫu thân của thái tử. Sau này, nếu ta có thể thuận lợi hoài thai, thì từ từ tính sau!"
"Dạ nô tì đã hiểu!"
"Tiểu Ngọc, ngươi nhanh chóng chuẩn bị chút quà cáp, nếu thái tử được sắc phong lập tức chúng ta sẽ đến đó thăm nó."
"Nương nương... vậy còn... còn mẹ ruột của tiểu hoàng tử? Nương nương nghĩ nàng ta..."
"Bệ hạ từ trước đến nay việc nước đều làm theo phép tắc, nữ nhân chưa từng học cung quy, không trải qua quá trình tuyển chọn phi tầng, hẳn cũng sẽ không thể sắc phong hoàng hậu. Việc này ta không lo lắng! Nhưng mà bệ hạ đã giấu đứa trẻ nhiều năm như vậy, có lẽ bệ hạ không muốn đứa trẻ này bị bất kỳ kẻ nào trong hậu cung quản."
"Dạ?"
"Xem ra... người chắc đã có tính toán."
Hàn Yên Thiên ngừng lại một chút.
"Trước đây ta còn nghi ngờ thân thể bệ hạ có chút vấn đề, nên hậu cung ba ngàn mỹ nữ theo người nhiều năm vẫn không có người nào hoài thai. Xem ra vấn đề không phải là ở chỗ bệ hạ..."
"Vậy..."
"Từ nay thuốc của thái y viện mang đến không cần dùng nữa."
"Dạ nương nương!"
***
Lúc này đã là nửa đêm, Hoàng Cảnh Thiên nhìn Bạch Lãng đang nằm trên cánh tay mình mà khẽ rút ra. Y từ từ ngồi dậy khoác áo vào rồi đến bên bàn ngồi xuống rót một ly trà.
"Người đâu?"
"Dạ bệ hạ?"
"Đến giờ nào rồi?"
"Dạ là giờ Tý."
Hoàng Cảnh Thiên nhíu nhíu mày, đến bên cửa sổ nhìn ra ánh trăng soi bên ngoài. Bất giác, eo bị một vòng tay mềm mại ôm lấy.
"Cảnh Thiên, sao huynh không ngủ tiếp?"
Hoàng Cảnh Thiên gỡ lấy cánh tay trên eo mình ra vỗ vỗ.
"Ngươi ngủ đi, trẫm hơi đau đầu một chút."
"Để ta xoa cho huynh!"
"Bạch Lãng, không cần. Ngươi vào ngủ đi. Cũng sắp đến lúc trẫm phải rời đi!"
"Hôm nay không ở lại với ta thêm hay sao? Đây là lần đầu tiên ngươi qua đêm chỗ của ta mà..."
Trước khi Thừa Ngân vào cung, đúng là Hoàng Cảnh Thiên chưa bao giờ qua đêm chỗ của Bạch Lãng. Nhưng mà sau khi hắn vào cung thì số lần Hoàng Cảnh Thiên ở lại đây đến khuya cũng nhiều hơn, đặc biệt hôm nay là lần đầu thực sự y cùng hắn.
Bạch Lãng cũng chưa từng dám tưởng tượng có một ngày mình chân chính có được Hoàng Cảnh Thiên, bởi những khuất tất trước đây của bọn họ. Tưởng rằng chỉ có thể kính hoa thủy nguyệt. Vậy mà cuối cùng vẫn có thể có một ngày được cùng y ở một chỗ.
"Ngủ tiếp đi!"
Hoàng Cảnh Thiên không nói tiếp mà từ từ đi đến bên giường nằm xuống. Bạch Lãng vui vẻ cũng nằm xuống bên cạnh y, còn thành thật tựa vào vai y nhắm mắt lại ngủ. Hoàng Cảnh Thiên cũng nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được.
Gần sáng tổng quản thái giám giúp Hoàng Cảnh Thiên thay long bào, sau đó kiệu từ chỗ của Bạch Lãng rời khỏi. Tin tức nhanh chóng truyền đi rất nhanh.
Lúc này ở trong hoa viên, Thừa Ngân cùng Tào Thiện đang tỉa hoa cỏ.
"Tiểu Hứa, nghe nói bệ hạ đêm qua ở cả đêm chỗ của nam quân."
"Ai?"
"Bạch công tử!"
"Nha... cũng đâu có gì lạ, cả hoàng cung không phải đều thuộc về bệ hạ hay sao? Muốn ngủ ở chỗ nào lại không được? Sao cứ phải chạy tới chạy lui cho mất thời gian chứ?"
"Trước đây bệ hạ chưa từng qua đêm ở chỗ hậu cung."
Thừa Ngân cười cười khinh bỉ một cái cũng không trả lời, nội tâm hắn đang gào thét, vô cùng ganh tị với sự giàu sang của hoàng đế.
"Vậy sao? Con mẹ nó bố có vợ đẹp sẽ ôm tới sáng, quái nào lại chạy tới chạy lui cho mệt vậy chứ? Hoàng đế đúng là hoàng đế!"
"A đúng rồi, Tào công công."
"Hả?"
"Có phải mỗi lần bệ hạ đi thì thị vệ đều phải theo canh giữ hay không?"
"Đúng vậy!"
Thừa Ngân liền lầm rầm chửi trong bụng.
"Móa, chẳng trách a Hà phải chạy tới chạy lui canh cho y. Khổ thân hắn, không được, lần sau về phải quan tâm hắn thêm một chút!"
"Ngươi nói gì đó?"
"A không gì!"
Thừa Ngân cả ngày hôm nay đến giờ nghỉ trưa định chạy đi tìm Hoàng Cảnh Dụ nhưng cũng không thấy nó. Đến tối ăn cơm ngủ nghỉ cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Cảnh Thiên. Đến ba ngày sau vẫn không có tin tức gì của hai người bọn họ. Thừa Ngân đang rầu rĩ nằm trong phòng nghỉ trưa, miệng lầm rầm..
"Hai cha con các người đang giở trò gì chứ? Khi không biệt tích. Móa..."
Bất giác bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Ai đó?"
Thừa Ngân lầm rầm đẩy cửa ra liền nhìn thấy mấy vị công công trẻ tuổi mang theo mấy bộ y phục mới đặt trên khay.
"Hoàng thượng ban thưởng!"
"Nha?"
Thừa Ngân sau khi hành lễ tạ ơn thì bọn họ mang vào phòng, hắn tò mò liền kéo một vị công công quen biết lại hỏi.
"Công công, sao khi không bệ hạ ban thưởng chứ?"
"Ngày mai là đại lễ phong hậu ngươi không biết hay sao? Bất kỳ ai trong cung cũng được thưởng. Phía Bạch công tử còn được thưởng cả vàng ròng."
Thừa Ngân nghe thấy liền chớp mắt mấy cái. Vậy là thâm cung đại chiến không xảy ra, chưa kịp nghe Tào Thiện kể gì thì hôm nay đã có người ngồi lên vị trí hoàng hậu rồi? Thật không thú vị!
"Phong hậu? Ai... ai làm hoàng hậu vậy?"
Thừa Ngân cũng thật tò mò, có phải là Yên phi nương nương trong truyền thuyết hay không?
"Là Yên phi nương nương!"
"Nha... vậy còn Bạch công tử thì sao?"
Thừa Ngân buột miệng hỏi một câu. Hắn lúc này vô cùng tò mò, mấy đêm nay nghe nói bệ hạ đều không rời khỏi nơi ở của Bạch công tử, xem ra chính là an ủi hắn. Nhưng mà làm sao có thể an ủi cho được chứ? Hậu cung ai chẳng muốn ngồi lên vị trí chính cung nương nương?
Thừa Ngân thở dài một hơi, cảm thấy thương thương cho Bạch công tử. Nhưng hắn nhanh chóng ném những thứ đó ra sau đầu, quà của hắn mới quan trọng hơn.
Thừa Ngân sau khi xem qua mấy bộ y phục, quả nhiên tơ tằm thượng hạng, sờ vào mát mẻ liền vô cùng yêu thích. Nhưng mà hắn chỉ là người chăm sóc hoa viên, mặc vậy có phí phạm quá hay không chứ? Hoặc để vài bữa xin nghỉ phép sẽ dẫn Dụ nhi ra ngoài chơi, khi đó có đồ mới mặc cũng thật tốt. Cả nhà ba người cũng không làm a Hà mất mặt.
Hiện tại trong phòng cũng không có chiếc gương nào, hắn chợt nhớ đến bản thân cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt mình nên quyết định đi tìm Trần Ổn một chuyến.
Thừa Ngân đi một vòng liền bắt gặp Trần Ổn đang quét dọn.
"Ổn Ổn!"
"Thừa Ngân?"
Trần Ổn nhìn mấy bộ y phục mới trên tay Thừa Ngân.
"Phòng ngươi có gương soi hay không?"
"Gương? Có nha."
"Hay quá, ngươi cho bố mượn dùng một chút, bố muốn nhìn thấy cái mặt mình."
"Ngươi thật là, đến hồ nước cũng có thể nhìn thấy mà."
"Cái đó làm sao thấy rõ chứ? À phải rồi Ổn!"
"Gì?"
"Ngày mai ngươi có rảnh hay không?"
"Làm chi?"
"Với thân thủ của ngươi, có thể mang ta đi bay lượn một vòng không?"
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Ngày mai là lễ phong hậu, ta muốn tận mắt chứng kiến một lần."
Trần Ổn nhìn Thừa Ngân một cái, ánh mắt khẽ trầm xuống.
"Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, ngươi không muốn ta trở thành nhím đó chứ?"
"Nghiêm trọng vậy?"
"Nghiêm trọng đó!"
"Vậy... đứng ở xa nhìn là được rồi. Bố chỉ muốn xem thử đại lễ sắc phong xa hoa long trọng ra sao, trước giờ lão tử chỉ nhìn thấy trong sách!"
Nhìn bộ dạng chờ mong của Thừa Ngân, Trần Ổn chặc chặc mấy cái.
"Được rồi, mai để quan sát tình hình, nếu thuận lợi ta sẽ mang ngươi đi."
"Ha ha, tốt quá! Ta muốn nhìn thấy sau đó trở về kể cho Dụ nhi nghe. Chắc sẽ vô cùng thú vị!"
Trần Ổn nhìn nhìn Thừa Ngân một cái thật sâu. Y thực sự muốn vạch trần thân phận của Hoàng Cảnh Thiên cho hắn biết, bởi lẽ, y không muốn Thừa Ngân sau này sa đà vào phần tình cảm kia mà chịu ủy khuất. Biết sớm một chút không phải sẽ tốt hơn hay sao?
Thừa Ngân vô cùng hưng phấn chạy về phòng Trần Ổn thay đồ, mà hoàn toàn không biết rằng sau ngày mai, mọi thứ với mình đều thay đổi!
*******
- HẾT CHƯƠNG -