Trong đại học Chicago, Tào Khôn được gọi là kẻ chuyên đi gây rối
Chuyện này kể ra là có liên quan tới chuyện từ trước kia của Tào Khôn.
Tào Khôn đứng trong phòng khách soi gương, càng nhìn càng cảm thấy mình vô cùng đẹp trai.
Nhưng là người có văn hóa, có nội hàm, Tào Khôn cảm thấy vẻ đẹp trai của mình có điểm không thích hợp, liền hàm súc hỏi Đường Mãn Nguyệt: "Chị, chị có cảm thấy việc gần đây em tới phòng tập thể thao rèn luyện đã có hiệu quả rồi? Chẳng những cơ thể săn chắc lên nhiều, khuôn mặt thoạt nhìn càng thêm nét cương nghị?"
Đường Mãn Nguyệt đang xào trứng thịt bò, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: "Cậu càng ngày càng không biết xấu hổ." Tào Khôn khôn mặt trầm xuống, ngồi chồm hổm trên sàn nhà lát gạch hoa: "Chị, chị lại bắt nạt em." Đường Mãn Nguyệt không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt oán khí của hắn, chỉ nói: "Mau ăn cơm, lại đây xới cơm."
Tào Khôn đến Mỹ đã được năm năm, theo học Thạc sỹ chính quy, tính đi tính lại đã từng cùng ở cùng phòng với mấy chục người, từ người da trắng đến người da đen, từ người nước bạn đến người nước mình, Đường mãn Nguyệt tuyệt đối là bạn cùng phòng biết lo toan nhất trong năm năm của hắn.
Từ đầu năm tới nay, những cô gái biết nấu cơm, biết dọn dẹp nhà cửa đã không còn nhiều, vừa biết nấu cơm, quét dọn, lại vừa có tính tình phù hợp lại càng khó hơn. Tuy rằng, trong năm năm nay, Tào Khôn thực sự cũng không phải chưa từng gặp qua cô gái như vậy, ví dụ như trong năm thứ hai, Tào Khôn có ở cùng phòng với một cô gái người Ý, xinh đẹp động lòng người, tính tình cũng tốt, lại còn thích nấu cơm cho hắn, chỉ là a…Sau khi gần một năm chỉ ăn toàn pizza và mỳ ý, Tào Khôn thề cái chăn mềm này cũng không muốn dính thêm lần nào nữa.
Giờ đây, nhìn Đường Mãn Nguyệt, càng nhìn Tào Khôn càng cảm thấy từ ánh mắt đến tràng vị đều cực kỳ vừa lòng.
Nhưng điều duy nhất khiến cho nội tâm Tào Khôn khó chịu, chính là Đường Mãn Nguyệt không có việc gì liền đả kích hắn, mà lại còn nói rất đúng, nghe mãi cũng quen! Nhưng phải nói người này a, chính là tiện. Những cô gái khác thường nói Tào Khôn là tốt như thế nào, tốt ra làm sao, Tào Khôn càng là không muốn nghe; nhưng cô nàng Đường Mãn Nguyệt này, càng không quan tâm đến Tào Khôn, Tào Khôn càng không ngừng vui mừng dán lấy cô, trái họi chị, phải gọi chị. Tào Khôn từng đem chuyện này nói qua với Đường Mãn Nguyệt, kết quả Đường Mãn Nguyệt cực kỳ bình tĩnh nói: Chính cậu hèn kém thì nói thẳng mình hèn kém, đừng quy cho nhữn người khác cũng hèn kém giống mình.
Vì vậy Tào Khôn lại một lần nữa đối với Đường Mãn Nguyệt yêu hận trùng trùng quẩn quýt không thể tự kiềm chế. Đường Mãn Nguyệt so với Tào Khôn lớn hơn hai tuổi, sau khi học đại học lại đi làm hai năm trong nước mới tới Mĩ học Thạc sĩ, hồi tháng tám cô nhìn thấy tin cho thuê phòng của Tào Khôn trên craigslist, liền viết bưu kiện cho hắn, cứ như vậy hai người trở thành bạn cùng phòng hòa hợp. Đây là lần đầu tiên Đường Mãn Nguyệt đến Mĩ, rất nhiều chuyện sinh hoạt cũng như học tập Tào Khôn đều giúp đỡ cô, cho nên để tỏ lòng cảm ơn hắn, liền làm người nấu cơm quét dọn cho Tào Khôn, kết quả chỉ sau một học kỳ, Tào Khôn liền tăng gần hai mươi cân! Gần đây, hắn sờ thấy vòng eo chính mình toàn thịt, không thể không chạy tới sân vận động tập luyện… Tào Khôn ăn cơm xong, bưng lấy chiếc bụng to do ăn quá no của mình đứng lên đi rửa bát. Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, Đường Mãn Nguyệt thuận tay cầm lên đưa cho hắn nghe. Tào Khôn tay dính bọt xà phòng, không tiện nghe, nói: "Chị giúp em ấn vào nút nhận điện, cầm giúp em nghe nhé." Tào Khôn tỏ vẻ chính mình quân tử chính trực không có gì mà không nhận điện thoại của người ta. Mà trên thực tế, đó là do hắn cùng Đường Mãn Nguyệt đã quá thân thiết, tất cả những việc xấu xa trong bụng mình khó chịu thế nào, từ hồi tiểu học hắn cưỡng bức nữ sinh bị đánh, đến lần hắn đồng thời kết giao ba cô bạn gái lại không cho bọn họ biết về nhau, đến sau đó thực thích một nữ sinh, làm cho hắn tiêu hết một năm học phí của gia đình, đến cuối cùng cô nữ sinh đó vẫn không đổ, làm cho hắn thương tâm gần chết, tất cả đều nói cho Đường Mãn Nguyệt nghe. {Hana: Tính trọng lượng kg của Trung khác mình, 1 kg của mình bằng 2kg của họ, vì thế bạn Tào chỉ tăng có 10kg thôi nhá, bạn ấy mà tăng 20kg thật thì chắc chắn lăn nhanh hơn đi}
Đường Mãn Nguyệt đối với việc này từ chối cho ý kiến. Từ điểm đó có thể nói, Đường Mãn Nguyệt thực sự là một đối tượng cực kỳ tốt để thổ lộ tâm tình, cô ổn trọng kín đáo, Tào Khôn không cần lo lắng cô sẽ đem việc ít người biết này của hắn kể cho người khác nghe. Về phần ánh mắt khinh bỉ của Đường Mãn Nguyệt lúc ấy, Tào Khôn sẽ giả bộ không nhận thấy.
Tào Khôn không lo lắng nhìn tên hiển thị trên màn hình, liền hướng về phía điện thoại nói: "Hello?"
Điện thoại kia im lặng đúng hai giây, truyền ra một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tào Khôn, là em." Tào Khôn sửng sốt một chút, vô thức nhìn thoáng qua Đường Mãn Nguyệt, thấy Đường Mãn Nguyệt đem điện thoại đặt trên mặt bàn, trở lại chỗ máy tính cá nhân của mình đánh máy, liền dùng tay trái cọ xát lên quần áo một chút, cầm điện thoại lên, đặt vào bên tai.
"Em có khỏe không?" Tào Khôn nói, để lại chiếc nồi mới chà được một nửa, xoay người trở về phòng.
"Không khỏe." Cô gái đầu bên kia nói., "Em muốn gặp anh, được chứ?"
Tào Khôn trong lòng thở dài một hơi, vẫn nói "Được."
"Bảy giờ tối nay, em đợi anh ở đại sảnh thư viện." Cô nói.
"Được." Tào Khôn lại nói. Cú điện thoại này rất ngắn gọn, từ đâu tới cuối không nói được mấy từ, mà từ hắn nói với cô nhiều nhất, vĩnh viễn đều là "Được". Dù là trong lòng hắn hiểu rõ rằng, cô cho tới bây giờ không hề quan tâm tới chuyện của hắn, hắn hẳn là nên cự tuyệt cô mới đúng.
Tào Khôn tự an ủi mình, làm người, ai không có lúc bị coi thường, ai không từng có một tuổi trẻ bồng bột? Tự ám hiệu mình trong chốc lát, hắn cảm thấy khá hơn nhiều, ra khỏi phòng trở lại phòng khách, đã không thấy Đường Mãn Nguyệt đâu, nồi bát trong bồn cũng đã rửa sạch sẽ, bàn bếp được lau sạch bóng, sáng loáng.
Tào Khôn ngốc trong chốc lát, thuận miệng thở dài một tiếng.
Đối với Đường Mãn Nguyệt, trong lòng hắn mang cảm kích.
Kỳ thật Tào Khôn kể cho Đường Mãn Nguyệt những việc kia cũng không phải phiên bản hoàn toàn. Đúng là hắn có đồng thời kết giao ba người bạn gái, hắn yêu mến cô gái không thích hắn là không sai, nhưng chuyện này không phải vì tác phong của hắn có vấn đề mà bị báo ứng. Hắn không nói cho Đường Mãn Nguyệt biết rằng, kỳ thật hắn yêu mến cô gái kia chính là một trong ba cô gái hắn đồng thời kết giao. Mà hắn vì nguyên nhân gì lại yêu mến người ta lại đồng thời kết giao thêm hai nữ sinh khác? Đó là bởi vì cô gái kia không thích người tự luyến như Tào khôn, một Tào Khôn luôn có một đám con gái đi theo phía sau; hắn rất khó tiếp nhận người khác không thích hắn, hắn lại phát hiện rằng hắn yêu người ta chết đi sống lại. Vì vậy hắn chơi trò chơi mập mờ, đem quan hệ trai gái thành trò chơi, dùng thứ tình cảm đó để đền bù chỗ trống trong lòng người kia mang đến cho hắn. Vì thế, anh em tốt nhất thời đại học của Tào Khôn từng trách cứ hắn thiếu dạo đức, nói: "Tào Khôn, cậu còn tiếp tục như vậy sẽ có ngày gặp báo ứng, từ nay về sau cậu cưới vợ không có ngực, đẻ con không có mắt."
Có lẽ lời nguyền rủa này thật sựu quá ác độc, khiến cho Tào Khôn sợ tới mức đêm không thể ngủ nổi, cuối cùng lương tâm cắn rứt, cùng với hai cô gái đối tốt với hắn chia tay.
Lúc Đường Mãn Nguyệt từ trong thư viện đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tào Khôn ngồi ở đại sảnh, bên cạnh hắn là một nữ sinh, không biết đang nói cái gì, cúi đầu xuống, mái tóc vừa đen vừa dài còn uốn cong trong đẹp mê người, nhìn xa thấy sáng bóng tới mức có thể đem đi đóng quảng cáo. Cô gái ăn mặc thoạt nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại trải qua sự phối hợp tỷ mỷ, trên tay cầm một túi xách Hermes cỡ lớn màu trắng, lộ ra mấy cuốn vở bên trong.
Dùng loại túi xách đắt tiền như vậy để đựng sách, thực sự là nghiệp chướng a! Đường Mãn Nguyệt hét lớn trong lòng. Mà thần sắc của Tào Khôn rất đặc biệt, loại đặc biệt này từ trước tới giờ Đường Mãn Nguyệt chưa bao giờ thấy qua, một loại biểu hiện cực kỳ mềm mại, lại mang theo vẻ nghệ sĩ trẻ tuổi đầy đau buồn.
Đường Mãn Nguyệt vốn tưởng rằng hài từ "nghệ sĩ", "đau buồn" này hoàn toàn không thể đặt trên người Tào Khôn. Nữ sinh kia khi nói chuyện ngẩng lên cúi xuống, từ góc độ Đường Mãn Nguyệt vừa vặn có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt một cách rõ ràng, trong lòng không khỏi bật thốt lên câu tán thưởng: cô gái thật xinh! Bọn họ trao đổi theo hai ba câu rồi cùng đứng lên, đi ra khỏi thư viện. Tào Khôn đi bên người nữ sinh đó lại không thất kề vai sát cánh tỏ vẻ thân mật, mà lại cầm túi bên người cho cô, vì cô mở cửa. Đường Mãn Nguyệt có chút mê hoặc, đây là loại tình huống gì? Theo như phong cách của Tào Khôn, vừa thấy mỹ nữ liền bày ra bộ dáng chảy nước miếng, muốn hắn bày ra phong thái ung dung khi đi cùng mỹ nữ như thế khác nào muốn lấy mạng hắn! Có thể thoạt nhìn không có sự ân cần ngày thường… A a.., ngàn vạn đừng nói đó là em họ phương xa gì đó của hắn, đầu năm nay cũng không thiếu người bị sét đánh. Đêm đó Tào Khôn không có về nhà, sáng ngày hôm sau khi Đường Mãn Nguyệt tỉnh dậy, phát hiện hắn nằm vật trên thảm phòng khách, bất tỉnh nhân sự. Cô lại càng hoảng sợ, chưa tới gần đã thấy một mùi rượu nồng nặc, lật hắn lại, nhìn thấy trên áo sơ mi trắng của hắn loang lổ vết máu, trên mặt cũng có vài vết bầm tím rất khó coi. Đường Mãn Nguyệt nhanh chóng kiểm tra qua cả người hắn, trên người chỉ có vết bẩn, vết ô uế, không có dấu hiệu đổ máu nào hết. Sau đó, cô thử vỗ vào mặt gọi hắn tỉnh lại. Tào Khôn nói lẩm bẩm vài câu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Đường mãn Nguyệt, gọi một tiếng: "Chị…" Sau đó nằm trên tay Đường Mãn Nguyệt tiếp tục ngủ, còn bắt đầu ngáy.
Đường Mãn Nguyệt không biết nên không hay nên cười, đơn giản chỉ đem cánh tay của mình rút ra, lấy chăn mỏng trên ghế salon đắp lên cho hắn, để hắn nằm đó vậy. Hôm sau, Đường Mãn Nguyệt hỏi hắn vì sao lại đánh nhau, Tào Khôn cầm cái gương soi qua soi lại mặt mình nói: "Chị có cảm thấy trên mặt em mang thêm vài vết thương thoạt nhìn càng thêm phong lưu phóng khoáng, tư thế oai hùng a?"
Đưỡng Mãn Nguyệt vung tay lên dọa hỏi hắn: "Có muốn tôi giúp cậu càng thêm lỗi lạc phóng khoáng?". "Không không, cám ơn ý tốt của bà chị, em đã đủ lỗi lạc rồi, lỗi lạc thêm nữa đàn ông khác biết sống thế nào…?" Tào Khôn tranh thủ thời gian tránh ra.
"Tào Khôn, Tào Khôn, mau nhìn ra ngoài cửa sổ, cái gì đang treo trên cây kia?"
"Cái gì?" Tào Khôn quay đầu nhìn lại.
"Da mặt của ngươi."
"…"