Chàng Rể Đào Hoa

Chương 205: Đánh chết mày cái đồ Phá gia




**********
Chương 205: Đánh chết mày cái đồ phá gia
Phan Đình Thọ gần như là gào khóc ra, trên người giống như là động cơ chạy bằng điện không ngừng run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh lại càng chảy xuống như mưa...
Có thể nói, lá gan của ông ta đều bị dọa hư luôn rồi!
Nói đùa, Mã Ngụy Chân chính là đại tông sư đan cảnh tầng tám còn bị Trần Hoàng Thiên giết chết, cậu ta tự nhận là mình có thể đánh ngang với Trần Hoàng Thiên. Nhưng trong vòng mười hiệp đã bị chém chết!
Cho dù là Trần Hoàng Thiên đã đánh một trận lớn, khó tránh được tinh thần và sức lực đều cạn kiệt, nhưng ông ta cũng không dám lấy mạng mình đi cược.
Dù sao gia đình, sự nghiệp, tiền tài và cả thế lực bản thân ông ta đều đã có được, vì thế ông ta rất luyến tiếc mạng sống! "Tôi đã đánh cháu trai ông bị thương, ông có phục hay không?" Trần Hoàng Thiên dừng bước, nhìn xuống Phan Đình Thọ nhàn nhạt hỏi. "Phục! Đệ tử phục!" Phan Đình Thọ gật gật đầu. "Tôi giết vệ sĩ của cháu trai ông, ông phục hay không?" Trần Hoàng Thiên tiếp tục hỏi. "Phục phục! Đệ tử phục từ tận đáy lòng!" Phan Đình Thọ liên tục gật đầu. "Ông đập bể cửa lớn nhà tôi, vào nhà tôi giở thói ngang ngược, tôi phạt ông ba trăm tỷ ông phục hay không?" Trần Hoàng Thiên lại hỏi. "Phục phục phục! Đệ tử không dám không phục!" Phan Đình Thọ gật đầu như giã tỏi. "Vậy thì đứng lên đi, sắp xếp chuyển khoản, tiền được chuyển đến rồi ông mới có thể sống mà rời đi." Trần Hoàng
Thiên thản nhiên nói.
Anh phải thu thập các dược liệu trên trăm năm ở khắp thế giới, việc này phải bỏ ra một số tiền cực lớn. Mặc dù có thể lấy tiền từ chỗ ông ngoại, nhưng mà cứ thiếu tiền là tới tìm ông ngoại, anh cũng chưa có mặt dày đến vậy. "Vâng vâng vâng! Đệ tử bây giờ liền sắp xếp người chuyển khoản cho đại tông sư Trần!" Phan Đình Thọ vội vàng đứng dậy, lau mồ hôi lạnh, lấy số tài khoản của Trần Hoàng Thiên rồi gửi đi, sau đó điện cho một số điện thoại. "Ngay lập tức chuyển ba trăm tỷ đến tài khoản này cho tôi. Nếu như nửa tiếng sau mà không thấy ba trăm tỷ được chuyển đến, thì đừng trách tôi không khách khí." "Vâng ông chủ! Bây giờ tôi lập tức đi thu xếp chuyển khoản!"
Phan Đình Thọ cúp điện thoại, vẻ mặt tươi cười nói: "Đại tông sư Trần, đệ tử đã sắp xếp chuyển khoản rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì trong vòng nửa tiếng ngài liền có thể nhận được tiền."
Trần Hoàng Thiên gật đầu, ngồi lại ghế bên bàn cà phê, thản nhiên nói: "Ngồi đi." Phan Đình Thọ vội vàng nói cảm ơn, ngồi xuống bên cạnh Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt trông có vẻ rất vinh hạnh. "Sau khi trở về, không được nói ra thực lực của tôi với cháu ông, biết chưa?" Trần Hoàng Thiên chăm chú lại nghiêm túc nói.
Nói ra ngoài, khẳng định sẽ truyền đến tai bọn Chu Minh Tâm, Chu Minh Tâm mà truyền ra, Trần Hạo Thịnh sẽ biết được, Trần Hạo Thịnh mà biết được rồi thì cả nhà họ Trần đều sẽ biết, nhà họ Trần biết thì khẳng định nhà họ Tiêu cũng sẽ biết, nhà họ Tiêu vừa biết được nhất định sẽ diệt trừ anh.
Dù sao nhà họ Tiêu cũng sợ một ngày nào đó ông cụ Tiêu không còn nữa, nhà họ Tiêu sẽ không còn người nào trấn được Trần Hoàng Thiên, mà bọn họ lại luôn gây rắc rối cho Trần Hoàng Thiên, sợ đến lúc đó Trần Hoàng Thiên sẽ tiêu diệt cả nhà họ Tiêu.
Cho nên anh phải thận trọng, đề phòng chuyện tình truyền ra ngoài. "Đệ tử đã hiểu, tuyệt đối sẽ không để lộ ra nửa chữ!" Phan Đình Thọ vỗ ngực nói.
Trần Hoàng Thiên gật gật đầu: "Còn nữa, cái chết của Mã Ngụy Chân, ông hãy nói là bị nhà nước giết chết, dù sao thì cậu ta cũng là tội phạm truy nã của nhà nước." "Đã biết!" Phan Đình Thọ lấy điện thoại ra: "Bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý chuyện này, nhất định sẽ làm cho chuyện này rõ rõ ràng ràng!" Nói xong, ông ta gọi điện đi.
Gọi điện xong, ông ta cười hì hì hỏi: "Đại tông sư Trần, còn chuyện gì cần dặn dò nữa, đệ tử quyết sẽ nghe theo!" "Giúp tôi để ý có dược liệu trên trăm năm hay không. Có thì giúp tôi thu thập lại, ngày nào đó nhà họ Phan của ông có chuyện gì cần tôi giúp, tôi sẽ xét theo hiệu suất làm việc của ông mà đến giúp." Trần Hoàng Thiên nói.
Phan Đình Thọ nghe thấy lời này thì mừng rỡ, lập tức đứng dậy bái lạy nói: "Nhà họ Phan có thể được đại tông sư Trần che chở chính là vinh hạnh của nhà họ Phan, đệ tử cực kỳ biết ơn. Tôi nhất định sẽ cố gắng giúp đại tông sư Trần thu thập dược liệu trên trăm năm. Nhà họ Phan của tôi có một gốc nhân sâm và nấm linh chi đều là trên trăm năm. Tôi sẽ bảo người mang hai thứ này đến cho đại tông sư Trần!"
Trần Hoàng Thiên ừm một tiếng, anh khá hài lòng với thái độ của Phan Đình Thọ. Sau đó nói chuyện thêm vài câu cảnh sát liền đến, đem xác của Mã Ngụy Chân đi. Phan Đình Thọ đi đến nói vài câu cho bọn họ biết nên làm thế nào, sau đó liền rời đi.
Ngay sau đó, Trần Hoàng Thiên nhận được ba trăm tỷ, liền cho Phan Đình Thọ rời đi. Nửa tiếng sau, tại bệnh viện chỉnh hình. "Ba, đã qua một thời gian lâu như vậy rồi, chắc ông nội đã xử được tên kia rồi đi?" Phan Tùng Dương hỏi. "Chắc là đã xử xong rồi." Phan Đình Thông nói: "Hiệu suất làm việc của ông nội con luôn luôn nhanh. Đoán chừng bây giờ là đang giải quyết hậu sự, chắc một lát nữa sẽ điện thoại qua "Quá tốt rồi!"
Phan Tùng Dương kích động nói: "Dám đánh con, cũng không tự nhìn xem sức mình đến đâu, quả thật là tìm chết!"
Nói đến đây, anh ta lại nhìn về phía đám người Chu Minh Tâm, hãnh diện nói: "Thấy thế nào, các người vắt hết óc, hết bày ra kế hoạch tai nạn xe, rồi lại tìm lính đánh thuê bắn lén, đều không giết được hẳn. Tôi vừa ra mặt, liền xử đẹp hắn ta, có phải là thực lực của tôi vô cùng mạnh không?" "Lợi hại! Vẫn là cậu Phan lợi hại"
Chu Minh Tâm và đám người Dương Chí Văn giơ ngón cái, vẻ mặt kích động, có lỗi giác như hận gặp được Phan Tùng Dương quá muộn "Ha ha!"
Phan Tùng Dương ngửa đầu cười nói: "Vậy mấy người định cảm ơn tôi thế nào đây?" "Cái này...
Đám người Chu Minh Tâm vò đầu, vẻ mặt cười xấu xa, dù sao thì cũng có Phan Đình Thông ở đây, có vài lời bọn họ không tiện nói ra. Trên thực tế, bọn họ là muốn bắt Dương Ninh Vân đến cho Phan Tùng Dương hưởng thụ một chút.
Dù sao sắc đẹp của Dương Ninh Vân còn bày ở đó, bọn họ tin chắc Phan Tùng Dương khẳng định sẽ thích, cũng tuyệt đối sẽ chơi rất vui. "Được rồi được rồi, tôi đùa với mấy người thôi, không cần mấy người phải cảm ơn." Phan Tùng Dương biết bọn họ muốn cảm ơn anh ta, nhưng không tiện nói, nên cũng không bảo bọn họ nói nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Phan Đình Thông kêu lên. "Ba, xem thử có phải là ông nội gọi tới không" Phan
Tùng Dương kích động lên.
Phan Đình Thông lấy điện thoại ra nhìn, nói là điện thoại của ông nội con gọi tới, sau đó bấm nghe: "Ông nội, đã giải quyết chuyện tình xong rồi phải không?" "Các con ở bệnh viện nào, ba đi qua" Phan Đình Thọ
Phan Đình Thông nói địa chỉ xong thì điện thoại liên bị cúp. nói. "Sao rồi ba, có phải là đã xử đẹp rồi?" Phan Tùng Dương hỏi.
Phan Đình Thông nhíu mày nói: "Ông nội con không nói, chỉ là hỏi ba ở bệnh viện nào, ông muốn qua đây thăm con." "Ha ha!" Phan Tùng Dương lập tức cười lớn: "Vậy khẳng định là đã xử đẹp rồi, cho nên ông nội mới muốn qua đây thăm con, nếu không thì đâu có rảnh rỗi như vậy!
Nói xong, anh ta thúc giục nói: "Đám các người nhanh đi khỏi đây, đừng để cho ông nội tôi biết. Tính tình ông nội tôi không tốt, nếu như để ông ấy biết là đám các người hại xương tay tôi bị vặn gãy, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng mà tha cho các người" "Cảm ơn cậu Phan đã nhắc nhở!" Chu Minh Tâm và đám người Dương Chí Văn chắp tay, rời đi mà như chạy trốn.
Không bao lâu, Phan Đình Thọ đã tới. "Ha ha! Ông nội, ông tới rồi à!"
Phan Tùng Dương kích động lên, từ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi: "Tên khốn tên Trần Hoàng Thiên kia có phải đã bị ông nội xử chết rồi không? Hắn chết có phải là rất...
Nhưng không ngờ là anh ta còn chưa nói xong, Phan Đình Thọ đã bước nhanh đến trước mặt anh ta, hung hăng tát cho anh ta một phát.
Chát
Tiếng tát tại nhưng sấm sét nổ vang.
Đầu Phan Tùng Dương đều lệch đi, hộc một miệng máu lên giường đơn, cộng thêm hai cái răng "Ông nội, đây đây đây..
Vẻ mặt Phan Đình Thông chết lặng rồi, dáng vẻ không biết phải làm sao. "Mày sinh một đứa con trai thật tốt đấy!" Phan Đình Thọ quát về phía ông ta: "Bởi vì đứa con trai tốt của mày, mà ông già đây suýt nữa thì mất luôn cái mạng này rồi!" "Cái gì!"
Phan Đình Thông nghe thấy thì nhảy dựng lên.
Ngay cả gương mặt Phan Tùng Dương cũng nhìn về phía Phan Đình Thọ một cách máy móc: "Ông nội, hắn hắn hắn... lợi hại hơn cả ông sao?" "Hừ!" Phan Đình Thọ tức giận nói: "Kia cũng không phải, là Mã Ngụy Chân. Cậu ta cũng chạy đến nhà Trần Hoàng Thiên giết Trần Hoàng Thiên, ông nội suýt nữa thì bị cậu ta giết. Cũng may Mã Ngụy Chân là tội phạm truy nã, bị cảnh sát biết được tung tích, bắn một phát chết luôn. Nhờ vậy ông nội mới nhặt được cái mạng già này về, nếu không ông nội đã bị giết rồi, nhà họ Phan coi như tàn!" "Mà tất cả mọi chuyện này, đều là do mày ban tặng, coi tạo có đánh chết mày không cái đồ phá gia này!"
Phan Đình Thọ tức đến mức tay đấm chân đá Phan Tùng Dương một trận. Phan Tùng Dương bị đánh cho kêu cha gọi mẹ không ngớt, sau đó bị Phan Đình Thọ túm đi xuất viện, chạy về Hoàng Đông ngay trong đêm.
Ngày hôm sau, chuyện Mã Ngụy Chân bị cảnh sát xử chết ở Đông Quan lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tại mà truyền khắp giới võ đạo, khiến cho giới võ đạo quốc tế bị chấn động.
Đặc biệt là võ sĩ Nhật Bản, thương xót bị ai vì Mã Ngụy
Chân.
Đẳng Thanh Xã càng là có nỗi khổ mà nói không nên lời, có thù mà không thể bảo. Bọn họ có ngông đến đâu, cũng không dám đối đầu với nhà nước Thanh Khâu, bằng không chính là tìm chết
Nên cũng chỉ có thể cắn chặt răng nuốt xuống bụng mà thôi.
Mà hiệp hội Thiên Minh lại là vui muốn chết, toàn bộ trên dưới hiệp hội đều là một cảnh chúc mừng, đặc biệt là ông ngoại của Trần Hoàng Thiên, biết là Trần Hoàng Thiên làm, ông vui đến muốn khóc. "Hiện tại cứ để cho đám người Đằng Thanh Xã kia kiêu ngạo một thời gian, đợi đến ngày cháu ngoại tôi đủ lông đủ cánh rồi, đó sẽ là lúc Đăng Thanh Xã bị tiêu diệt" "Ngày đó sẽ không còn xa! Sẽ không còn xa nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.