Chàng Rể Đào Hoa

Chương 221: Cậu chết chắc rồi!




Vào lúc này, như thể nút tạm dừng của bộ phim được nhấn. Khán giả chết lặng, tất cả mọi người đều biến thành tượng, há hốc mồm kinh hoàng nhìn Trần Hoàng Thiên đang giẫm Lưu Bạc Sơn trên võ đài. “Lão Lưu bị tên nhóc này giết chỉ bằng một chiêu?” Câu hỏi này nổi lên trong lòng tất cả mọi người.
Họ không thể tin vào mắt mình! Nhất là đối với người biết võ công, trong lòng họ nổi lên sóng to lớn, lâu ngày khó có thể bình tĩnh.
Dù sao đây cũng là bảy mươi năm võ công khổ hạnh, một ngón tay bật ra là giết được hết sáu nội cảnh của con voi. Mà không phải là một lão già trong viện dưỡng lão!
Một ông già họ Lưu mạnh mẽ như vậy, lại bị tên nhóc này giết chết chỉ bằng một chiêu, điều này thật không thể tin được!
Ngay cả trọng tài cũng chết lặng, ông ấy lên võ đài đứng sững sờ. Đáng ra, trong tình huống này khi đếm ngược đồng hồ, người ngã xuống đất trong vòng mười giây nếu không gượng dậy được thì sẽ thua. Sau đó, ông ấy cũng quên mất việc đếm ngược.
Tuy nhiên, Lưu Văn Huy mới là người sợ hãi nhất. Một cặp nhãn cầu còn lớn hơn mắt bò. Bên trong đều là tròng trắng, không thấy nhãn cầu màu đen, trông giống như mắt người chết vậy, cực kỳ kinh người. “Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Trong lòng gã giống như có hàng vạn con ngựa phi nước đại qua đi, gầm rú không ngừng. Không phải anh ta nên bị ông nội đánh chết trên võ đài sao? Tại sao ông nội lại bị anh ta đánh bò cả ra trên võ đài?
Gã cảm thấy rất khó hiểu! Nhất thời, gã chỉ cảm thấy Trần Hoàng Thiên quá đáng
Thật sự vô cùng kinh hoàng!
Kinh hãi gấp trăm lần ông nội Lưu Bạc Sơn! "Ha ha! Ha ha ha!"
Sau nửa phút im lặng, Phan Đình Thọ mới cười lớn vì ngạc nhiên. “Thắng rồi, chúng ta thắng rồi! Anh Trần đã giúp gia đình họ Phan chúng ta thắng Lưu Bạc Sơn! Tỷ số đã được san bằng, gia đình họ Phan chúng ta có hy vọng thành công trong trận chiến!” "Hú hú hú!!!"
Lúc này, các thành viên trong gia đình họ Phan, cùng với các ông chủ ủng hộ nhà họ Phan đều hoan hồ ồ lên. “Anh Trần quá giỏi!” “Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi không thể tin được trên đời lại có một thanh niên lợi hại như vậy!” "Lúc đầu tôi nghĩ anh Trần là cao thủ, nhưng bây giờ tôi mới biết, thì ra anh Trần là một vị vương giả
Đúng như câu nói, có người vui mừng thì sẽ có người buồn lòng. Gia đình họ Lưu và những người ủng hộ họ Lưu đều vô cùng buồn. “Ông Trần này hung dữ như vậy, nhà họ Lưu không có hy vọng trở thành đệ nhất gia tộc võ đạo của Lĩnh Nam sao?”
Trong lòng họ đều nghĩ như vậy. “Hậu sinh khả úy nhỉ!”
Những người lái đò của các gia tộc võ thuật khác đều kinh ngạc thốt lên. “Thật quá kinh khủng!”
Ngụy Hào Phong đang che miệng Ngụy Nhật Anh thì lúc này đột nhiên cả người chấn động. Anh hanh chóng buông Ngụy Nhật Anh ra, nhớ lại lời giễu cợt đối với Trần Hoàng Thiên lúc trước, sắc mặt anhtái nhợt, toàn thân run ray.
Ngay sau đó, anh nắm lấy cánh tay Ngụy Nhật Anh, sợ hãi nói: “Nhật Anh, anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ ngăn cản em qua lại với anh Trần nữa, càng không cản trở việc em thích cậu ấy. Nếu em có thể theo đuổi được cậu ấy, hãy cứ làm vợ cậu ta. Anh trai cho em một nghìn vạn sự ủng hộ!”
Nói đến đây, anh ta cười tủm tỉm hỏi: "Nhật Anh, em có thể nói với cậu Trần sau này đừng giận anh nữa được không? Nếu được thì hãy giới thiệu cậu Trần với anh nhé, anh ấy bỗng thấy mình hâm mộ cậu Trần quá đi!” “
Ngụy Nhật Anh sững sờ, đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn lại. Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào Trần Hoàng Thiên trên sàn đấu. Ánh mắt cô đầy kinh ngạc, ngạc nhiên, khó hiểu, vui mừng và nhiều biểu cảm phức tạp khác. “Anh Trần quá ác liệt!”
Cô không khỏi cảm thán, khi nhìn Trần Hoàng Thiên lần nữa, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết cùng sự ngưỡng mộ. “Anh Trần sẽ tái hôn với Tổng giám đốc Dương sao?” “Anh Trần sẽ thích mình chứ?" “Mình có đủ tư cách để đuổi theo anh Trần không?”
Nhất thời, đủ loại câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Lúc này, trọng tài thông báo: “Vòng đấu lần này, anh Trần – trợ thủ của nhà họ Phan đã thắng. Tỷ số được chia thành 11!” Nói xong, Trần Hoàng Thiên mới bỏ chân ra khỏi ngực của Lưu Bạc Sơn.
Khụ khụ...
Lưu Bạc Sơn bị Trần Hoàng Thiên đánh gãy xương sườn, xấu hổ đứng dậy sau khi họ vài ngụm máu. Vẻ mặt ông ấy ảm đạm nhìn Trần Hoàng Thiên rồi nhảy ra khỏi sàn đấu.
Do chấn thương quá nặng, sau khi nhảy khỏi sàn đấu, ông ấy đã trực tiếp ngã xuống đất. “Ông à!” “Ông nội!”
Một nhóm người nhà họ Lưu vội vàng chạy đến đỡ
Lưu Bạc Sơn dậy. “Ông nội, ông có sao không?” Lưu Văn Huy vội vàng hỏi.
Lưu Bạc Sơn trực tiếp cho Lưu Văn Huy một cái tát vô cùng mạnh tay. Nghiến răng nói: “Đều là do mày làm đấy, bằng không hẳn làm sao ra tay nặng như vậy, khụ khụ...
Lưu Văn Huy bị đánh tới nỗi không nói nên lời.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên trên võ đài nhìn Lưu Bạc Sơn một cách xem thường. Anh nhàn nhạt hỏi: “Nhà họ Lưu các người thừa nhận thất bại, hay là nhờ người trợ giúp đấu vòng thứ ba?”
Nghe vậy, Lưu Bạc Sơn nhìn về phía khu ghế ngồi dãy thứ nhất. Đó là một ông lão với hai mắt hơi nhắm lại, da hơi đen. Lưu Bạc Sơn quát lớn: “Sư phụ Ba Tụng, ông có dám lên không?”
Vừa nói lời này, ông lão đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời, nhàn nhạt đáp lại một tiếng không tiêu chuẩn cho lắm: “Có gì mà không dám” “Rất tốt!”
Lưu Bạc Sơn trong lòng vui mừng khôn xiết, hét lớn: “Trận thứ ba, nhà họ Lưu của tôi sẽ cử một cao thủ môn Cổ Thái Quyền đến từ Thái Quốc – Ba Tụng sẽ thay thế nhà họ Lưu chúng tôi đấu lôi đài!”
Ngay khi câu nói này phát ra, lập tức có người hét lên kinh ngạc: “Cái gì! Đại sư Ba Tùng của Thái Quốc? Đó là cao thủ đứng đứng thứ ba trong mười đại cao thủ Cổ Thái Quyền của Thái Quốc đấy! Các đệ tử đều trải đều ở khắp nơi trên thế giới. Tôi không ngờ rằng ông Lưu lại có thể mời được cao thủ tới như vậy. Hèn gì ông ấy lại có thể tự tin nắm lấy phần thắng!”
Ngay khi nhận xét vừa đước nói ra, nó ngay lập tức gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi trong số khán giả. “Ông nội, ông nội, ông có nghe nói đến Đại sư Ba Tùng này chưa? Liệu có lợi hại như anh Trần trên võ đài không?”
Đứng bên cạnh người đứng đầu gia tộc Cổ Cổ Văn Cảnh là một cô gái có dáng vẻ loli tò mò hỏi.
Cổ Văn Cảnh cười: “Đại sư Ba Tụng đang tập môn Thái Cổ Quyền. Người ta nói rằng nằm đấm của ông ấy sắc như dao cắt, tông sư bị đấm tới nổi da thịt trầy xước. Nếu bị nằm đấm ấy đánh trúng, hậu quả sẽ rất thảm khốc. “Theo tôi biết, năm ngoái có một tông sư người Hoa của Đan Cảnh Thất Trọng đến thách đấu với đại sư Ba Tụng. Mới bị đánh ba đấm là đã nằm xuống. “Lợi hại vậy sao?” Cổ Tạ Đình bị sốc!
Cổ Văn Cảnh gật đầu: "Ông sớm đã để ý đến Ba Tụng này từ lâu rồi. Có thể thấy ông ấy là cao thủ, nhưng không ngờ ông ta lại là trợ thủ nhà họ Lưu. Nếu nhà Phan mà không có anh Trần làm người trợ giúp, thì lôi chủ nhất định thất bại. Mười ông Phan Đình Thọ liên kết lại cũng không phải là đối thủ của Ba Tụng. “Anh Trần có đánh lại ông ta không?” Cố Tạ Đình hỏi lại.
Cổ Văn Cảnh vừa cười vừa lắc đầu: “Chuyện này thì ông nội này không dám nói bậy, phải đánh rồi mới biết thế nào. Nhưng mà ông nội dám chắc, xác suất Ba Tụng chiến thắng cao tới 90%!”
Khi nghe điều này, Cổ Tạ Đình lập tức nhìn Trần Hoàng
Thiên một cách buồn bã. Vừa rồi giả bộ hơi thái quá, tiếp theo sợ bị ăn đòn rồi!
Lúc này, không biết Lưu Bạc Sơn đang cùng Ba Tụng lẩm bẩm cái gì đó, chỉ thấy Ba Tụng liền gật đầu.
Giây tiếp theo!
Ông ta nhón chân một cái, cả người phóng lên võ đài. Bùm!
Xi măng xung quanh mà anh ông dẫm phải liền nứt toạt, lộ ra các thanh thép, và chân ông ta cắm sâu hơn chục cm vào võ đài. Suýt chút nữa đã làm rung chuyển võ đài. "Lợi hại quá!”
Có một sự kinh hoàng lan ra khắp căn phòng. “Trọng tài, ông ra khỏi sàn đấu, kẻo bị quyền phong của tôi đấm chết." Bas Tụng nhìn trọng tài nhẹ nhàng nói.
Trọng tài gật đầu liên tục rồi la lên: “Trận đấu này hai người sẽ tự do thi đấu. Ai có thể duy trì tới cuối, người đó thắng.
Nói xong, Ông ta nhảy khỏi sàn đấu
Phan Đình Thọ cũng nuốt một ngụm nước bọt, hét lớn: "Anh Trần, người này cực kỳ đáng sợ. Hay là trận đầu mình nhường họ thằng đi. Thời gian còn dài, với tư chất của cậu, năm năm sau có thể đánh bại hắn thôi!”
Ông ta sợ Trần Hoàng Thiên bị đánh chết, sau đó nhà họ Phan sẽ không có cơ hội tiến lên, còn nếu bây giờ chịu bị nhà họ Lưu chà đạp thêm năm năm, thì năm năm sau, Trần Hoàng Thiên sẽ càng tăng thêm sức mạnh. Tới lúc đó anh sẽ giúp nhà họ Phan vĩnh viễn đạp lên nhà họ Lưu. “Không cần đầu." Trần Hoàng Thiên thờ ơ đáp: “Tôi nghĩ mình vẫn có tự tin đánh bại ông ta.
Những lời này khiến Ba Tụng vừa nghe đã thấy đặc biệt khó chịu. Ông ta lập tức lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi muốn xem xem cậu có khả năng đó không!"
Khi lời nói ấy vừa dứt, ông ta nằm chặt quyền cả hai
Rắc rắc, rắc rắc
Vang lên một tràng pháo nổ
Ngay sau đó, người ta nhìn thấy ông ta đánh ra như một quả đạn đại bác, từ không trung kéo thành một đường parabol đánh vào trán Trần Hoàng Thiên bằng một năm đấm. Hai củ quyền phong của ông ta như một con dao, có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường. ực ực
Nhiều người xem mà nuốt nước bọt ừng ực, ai nấy đều toát mồ hôi hột thay cho Trần Hoàng Thiên.
Đúng lúc này, nhìn thấy Ba Tụng tiến đến, Trần Hoàng
Thiên đột nhiên nằm chặt cú đấm ra nghênh đón.
Chỉ mhìn thấy một trắng, một đen, và hai quả đấm và chạm trên không, như thể hai chiếc xe tải đang đi với tốc độ cao va vào nhau. Chúng tạo ra một tiếng nổ lớn.
Sau đó thì thấy Trần Hoàng Thiên lui về phía sau năm sáu bước, Ba Tụng đáp xuống, cũng lùi sau hai bước rồi đứng yên. “Woa woa woa!”
Gia đình họ Lưu bỗng nhiên mất vui khi nhìn thấy điều này.
Đặc biệt là Lưu Văn Huy không giấu được kích động kêu lên: “Đồ ngốc, cho cậu giả tạo, lần này đã biết đại sư Ba Tụng lợi hại chưa?"
Nói đến đây, gã không quên hô to: “Đại sư Ba Tụng, giết hắn đi, tôi đặc biệt xem trọng ông đấy!” “Đừng lo lắng, tôi sẽ giết hắn!” Ba Tụng đáp lại, nhìn Trần Hoàng Thiên nở nụ cười ảm đạm, lại nằm chặt tay tung quyền.
Trần Hoàng Thiên híp mắt: “Ông thật sự còn nghe lời hắn, muốn giết tôi ư?” “Hì hì!” Ba Tụng cười nói: “Nước Thanh Khâu của cậu không phải có câu nói: Người nhận tiền tại mà tiêu diệt kẻ khác sao? Người ta đã ra giá với tôi. Đương nhiên tôi phải hoàn thành nhiệm vụ do bọn họ giao cho. Cho nên ngại quả, tôi phải giết chết cậu!"
Nói xong, ông ấy lại nhảy lên tấn công Trần Hoàng Thiên, lần này luồng gió lướt qua hai bên nằm đấm của ông còn dữ dội hơn trước. Rõ ràng là ông ta đã dốc toàn lực chuẩn bị giết Trần Hoàng Thiên! “Không hay rồi!”
Cơ thể Phan Đình Thọ đột nhiên run lên, vội vàng hét lên: “Anh Trần, hắn ta sắp giết cậu. Cậu nên nhảy ra khỏi võ đài!”
Cổ Văn Cảnh cũng nghiêm nghị nói: “Anh Trần này, hầu hết bọn họ đều sẽ chết dưới cú đấm này. Sức mạnh của Cổ Thái Quyền rất lớn, có thể làm rung chuyển núi non và phá hủy mọi thứ!” "Ha ha ha!!!"
Lưu Văn Huy không khỏi cười điên cuồng: “Thằng ngốc, cậu chết chắc rồi! Đại sư Ba Tụng lần này sẽ dùng toàn lực đánh gãy xương cốt toàn thân của cậu, sau đó giẫm chết cậu luôn!”
Vừa dứt giọng, Trần Hoàng Thiên giơ tay phải lên, đột nhiên thúc động chân khí trong cơ thể. Anh ngưng tụ ra một thanh trường kiếm dài một thước tám tấc.
Thoạt nhìn, đồng tử của Bá Tụng đột nhiên co rút lại. cảm giác chết chóc đáng sợ lập tức bao trùm khắp cơ thể ông ta. “Không được rồi! Đây là cao thủ!”
Ông ta bị sốc đột ngột và định tránh ra.
Đúng lúc này, Trần Hoàng Thiên hét lên: “Ông chết chắc nhé!” Khi lời nói vừa dứt, anh cầm thanh kiếm trong hai tay và đột ngột chém xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.