Chàng Rể Đào Hoa

Chương 236: Bị hiểu lầm rồi!




**********
Lại nói Trần Hoàng Thiên.
Vừa xuống máy bay, anh liền gọi điện thoại cho Dương Ninh Vân, lần này có thể gọi được, nhưng vừa gọi được đã bị đối phương tắt máy.
Gọi liên tiếp mấy lần đều là như thế này. "Xem ra cô ấy tức giận mình làm liên luỵ đến cô
Trần Hoàng Thiên cười khổ.
Vì vậy, anh liền gọi điện thoại cho Ngụy Nhật Anh. "Anh Thiên, anh đừng lo lắng, Dương Hạ chị ấy đi Kim Đô mở công ty mới rồi, sáng sớm còn gọi điện thoại cho em, để cho em đi qua giúp chị ấy, hiện tại em đã trên đường đi đến sân bay rồi." Ngụy Nhật Anh nghe điện thoại nói.
Trần Hoàng Thiên nghe vậy lộ ra vẻ tươi cười.
Có Ngụy Nhật Anh ở bên cạnh Dương Ninh Vân.Không phải là giống như chính mình có thêm hai con mắt bên cạnh Dương Ninh Vân rồi sao?
Vì vậy anh nói rằng: "Dương Hạ của em không nghe điện thoại của anh, hình như đang giận anh, em đến Kim Đồ giúp đỡ sau đó giúp anh hỏi lý do một chút, sau đó gọi điện thoại cho anh" "Được anh Thiên." Ngụy Nhật Anh nói: "Em sẽ giúp anh hỏi rõ " "Vậy thì tốt rồi, gặp phải chuyện phiền phức gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh."
Trần Hoàng Thiên dặn dò một câu thì cúp điện thoại, cùng Đỗ Nhã Lam đi đến nhà họ Đỗ
Nhà họ Đỗ là một tòa trang viên, chiếm diện tích rất lớn, bãi đỗ xe cùng với bãi đậu phi cơ trực thăng đều có. Ở Kim Đô tấc đất tấc vàng, một mảnh đất lớn như vậy, nói ít thì cũng phải chừng vài chục tỷ. "Ba, ba xem, con đưa anh Trần đến rồi!"
Đỗ Nhã Lam vừa xuống xe. Nhìn thấy ba của mình đang đi bộ, kêu một tiếng thật xa, sau đó kéo cánh tay Trần Hoàng Thiên, sãi bước đi.
Toàn thân mặc áo dài, giữ lại kiểu đầu đinh, nhìn Đỗ Văn Mạnh rất có hình tượng lão đại Kim Đô năm đó, lập tức cau mày hỏi: "Ông Cổ, người này chính là anh Trần mà ngay cả ông cũng không đánh lại, còn trẻnhư vậy sao?" "Đúng vậy anh Đỗ, chính là anh ta." Cổ Văn Huy cười gật đầu.
Đỗ Văn Mạnh liếc nhìn Trần Hoàng Thiên một cái tán thường, cùng với Cổ Văn Huy đi về phía Đỗ Nhã Lam và Trần Hoàng Thiên đang đi đến đón tiếp. "Ba, người này chính là anh Trần." Đỗ Nhã Lam chỉ vào Trần Hoàng Thiên giới thiệu.
Đỗ Văn Mạnh cười ha hạ một tiếng, chắp tay nói: "Anh Trần, cảm ơn thuốc của cậu, đã cứu Đỗ Mỗ tôi một mạng, cuộc đời Đỗ Mỗ không thích cảm ơn người khác, nhưng lần này nhất định phải cảm ơn anh Trần." "Anh Đỗ khách sáo rồi." Trần Hoàng Thiên chắp tay lễ phép, cười nói: "Chúng ta đều có cùng chung kẻ địch, nên hỗ trợ lẫn nhau." "Ha ha!" Đỗ Văn Mạnh cười nói: "Anh Trần nói rất đúng, kẻ địch của kẻ địch thì là bạn bè, cho nên bây giờ chúng ta là bạn bè rồi." "Moi!"
Ông ta dùng tay ra hiệu mời. "Rất cảm ơn."
Trần Hoàng Thiên khoanh tay, sóng vai đi cùng với Đỗ Văn Mạnh, đi về phía ngôi nhà kiến trúc kiểuphương Tây sang trọng.
Vào bên trong, nguy nga lộng lẫy. Giống như hoàng cung.
Trần Hoàng Thiên cũng coi như là người có nhiều va chạm trong xã hội, các trang thiết bị này quả thực có thể bỏ xa nhà họ Trần mấy con phố, quả nhiên là người ăn tiền đen không coi tiền là tiền. "Nói ra cũng buồn cười, năm đó khu giải trí Hoàng Tộc mở ở Kim Đô bị tôi dẫn người đến đập phá, vì thế ông Thẩm, cũng là cậu hai của cậu, dẫn người đến nói chuyện với tôi, hai chúng tôi còn dấy lên oán hận, ông ta muốn tôi chờ xem, tôi bảo ông ta tốt nhất đừng giờ trò lưu manh, cuối cùng hội trưởng Thẩm, cũng là ông ngoại gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đều là lăn lộn trên đường, đừng có làm càn, hiệp hội Thiên Minh có thể không kiếm tiền của Kim Đô, nhưng đập phá khu giải trí Hoàng Tộc nhất định phải giải thích, vì thế tôi phải bồi thường ba ngàn tỷ, chuyện này mới qua đi, sau này Đỗ Văn Mạnh tôi và hiệp hội Thiên Minh nước sông không phạm nước giếng, lại không ngờ rằng sau mười năm, người cứu Đỗ Văn Mạnh tôi một mạng là cháu ngoại của hội trưởng Thẩm, nói đến Đỗ Thiên Hoa tôi cũng có chút hổ thẹn, năm đó vì lợi ích của một mảnh đất nhỏ mà hẹp hòi."
Đỗ Văn Mạnh vừa pha trà. Vừa chậm rãi nói mộtloạt những chuyện ngày xưa.
Chuyện Trần Hoàng Thiên trước đây là chủ tịch Đỗ Nhã Lam đã nói qua với ông ta, cho nên ông ta điều tra sơ qua một chút thì biết được Trần Hoàng Thiên là cháu ngoại của hội trường hiệp hội Thiên Minh.
Trần Hoàng Thiên cười cười: "Phép tắc ngoài đường phố tôi cũng không hiểu, nhưng mọi người đều vì lợi ích, có thể hiểu được, anh Đỗ có thể bồi thường ba ngàn tỷ, có thể thấy là cũng rất nề mặt ông ngoại tôi."
Đỗ Văn Mạnh cười ha ha nói: "Cậu nói đúng, là vì lợi ích, nói thật, sau khi đập phá khu giải trí Hoàng Tộc, tay tôi cũng run rầy vô cùng, thật sự là hiệp hội Thiên Minh thật sự muốn động đến, tôi cũng thật không phải đối thủ." "Nhưng lăn lộn trên đường, cái ăn cũng là tiền gan da, không có cái gan dạ đó, Đỗ Văn Mạnh tôi cũng không có thành tựu ngày hôm nay" "Nhưng so sự gan dạ, tôi nhận ra bản thân mình vẫn kém xe anh Trần, dám tự một mình liều lĩnh với Đằng Thanh Xã. Cả Mã Nguỵ Chân cũng bị giết rồi, không thể không bái phục.
Nói xong, ông ta khoanh tay lại.Phải biết rằng, Mã Nguỵ Chân là trợ lý phó đại tông sư của Đằng Thanh Xã, địa vị trong Đảng Thanh Xã rất cao. Không nói đến Cổ Văn Huy đánh không lại, dù cho có đánh thắng được, ông ta cũng không dám để Cổ Văn Huy đánh chết Mã Ngụy Chân, như vậy sẽ dẫn đến Đằng Thanh Xã điên cuồng trà thù "Địa vị càng cao, của cải càng nhiều, chuyện lo lắng cũng càng nhiều, tôi ở nhà một mình sợ cái gì, đánh được thì đánh, đánh không được thì nói sau." Trần Hoàng Thiên cười nói.
Đỗ Văn Mạnh cười ha hạ một cái: “Ở trên người cậu tôi giống như nhìn thấy mình năm đó. Tay cầm một cây rìu, thiên hạ không có tôi, sau khi có nhà cửa và địa vị thì không giống nhau rồi."
Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Hoàng Thiên rời khỏi nhà họ Đỗ
Vốn dĩ Đỗ Văn Mạnh muốn giữ anh ở lại nhà họ Đỗ, nhưng Trần Hoàng Thiên thích làm theo ý mình, vẫn là tìm một khách sạn ở cho thoải mái, vì thế Đỗ Văn Mạnh đã sắp xếp một phòng Tổng thống, để Đỗ Nhã Lam đưa Trần Hoàng Thiên qua, còn lưu lại số điện thoại nhau, nói rằng ở Kim Đô cho dù gặp chuyện gì, cũng có thể tìm ông ta giải quyết.ở trong khách sạn, Trần Hoàng Thiên sử dụng dược liệu trăm năm mang theo nấu canh thuốc nâng cao sức mạnh.
Mà lúc này, Nguỵ Nhật Anh đến Kim Đô, đi tới phòng của Dương Ninh Vân ở nhà khách. "Dương Hạ, tối hôm qua em nghe nói chị bị em gái chị chém một dao cũng dọa chết em rồi, để em xem xem vết thương có năng không"
Nguỵ Nhật Anh nhìn thấy Dương Ninh Vẫn thì nói. "Không sao, một chút vết thương ngoài da mà thôi." Dương Ninh Vân cười cười.
Sau khi Nguỵ Nhật Anh hỏi một chút về chuyện công ty mới ở Kim Đô, sau đó lại hỏi: "Dương Hạ, thật ra thì chị có thể quay về bên cạnh anh Thiên, như thể thì chi sẽ không mệt như thế, cũng sẽ không bị bắt nạt như thế."
Dương Ninh Vân cười cay đắng một cái: "Phụ nữ vẫn nên tự mình có bản lĩnh thật tốt, đàn ông không đáng tin cậy, anh ấy và những người đàn ông khác giống nhau, đều là động vật háo sắc, chỉ một mình vẫn tốt vô cùng, ít nhất sẽ không bị bỏ rơi lần thứ hai." "Anh Thiên anh ấy... cũng sẽ không phải là loại người đó đâu, anh ấy hẳn là vẫn yêu Dương Hạ chị đó." Nguỵ Nhật Anh nói.Dương Ninh Vân xoa xoa đầu cô ấy: "Đừng suy nghĩ lung tung, nếu như anh ấy còn yêu chị, thì sẽ không đi tìm người phụ nữ khác rồi."
Nguỵ Nhật Anh trong một lúc không nghĩ ra.
Anh Thiên đi tìm người phụ nữ khác rồi?
Ngay sau đó Nguỵ Nhật Anh lén lút nhắn tin cho Trần Hoàng Thiên: Anh Thiên, có phải anh đi tìm người phụ nữ khác rồi không?
Sau khi Trần Hoàng Thiên xem thì không nghĩ ra trà lời một tin nhắn: Không có, tại sao lại nói như thế?
Nguỵ Nhật Anh trả lời lại anh một tin nhắn: Dương
Hạ nói anh thật sự yêu chị ấy thì sẽ không đi tìm người phụ nữ khác rồi.
Trần Hoàng Thiên đầu óc mơ hồ.
Mình nào có đi tìm người phụ nữ khác đâu. Cô ấy nhìn thấy vào lúc nào chứ?
Chẳng lẽ là nhìn thấy người đàn ông có vẻ ngoài giống mình dẫn theo phụ nữ, hiểu lầm mình rồi chứ? Một tuần lễ sau.
Công ty mới của Dương Ninh Vân đã mở rồi, nhân viên cũng chừng hai mười người, khách hàng cũng thảo luận được một chút, vì thế đã kéo không ít hàng từ Đông Đô qua."Ngụy Nhật Anh, đi, đi đến khách sạn Viễn Dương, cùng với tổng giám đốc của bất động sản Thiên Phát bàn chuyện hợp tác." Dương Ninh Vân nói.
Đi đến Kim Đô cô nhận ra không có kẻ thù gây phiền phức, bàn chuyện hợp tác thật sự bàn rất tốt. "Được tổng giám đốc Dương."
Nguỵ Nhật Anh đáp một tiếng. Mang theo tài liệu, cùng với Dương Ninh Vân đi đến khách sạn Viễn Dương.
Mà lúc này, Trần Hoàng Thiên cũng từ khách sạn Viễn Dương đi ra. "Anh Trần, ba của tôi và một nhóm ông chủ đang đợi đó, cũng không biết pháp khí mà vị đạo sĩ kia mang đến có phải là của quý hay không, muốn mời anh đi xem."
Đỗ Nhã Lam đứng ở cửa khách sạn, vừa nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đi ra thì nói.
Vừa nãy Đỗ Văn Mạnh đã gọi điện thoại cho Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Thiên nghe đến pháp khí cũng có hứng thú, muốn đi xem là vật gì.
Trong Chân Võ tu luyện quyết cũng có ghi chép của pháp khí, nhưng Trần Hoàng Thiên chưa từng thấy qua pháp khí, cho nên cực kì hiếu kì."Đi thôi."
Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói, cùng với Đỗ Nhã Lam đi ra khỏi cửa khách sạn.
Đúng lúc Dương Ninh Vân và Ngụy Nhật Anh từ phía bãi đậu xe đi qua, nhìn thấy Trần Hoàng Thiên và một cô gái xinh đẹp đi ra từ khách sạn, lập tức sứng
Ngụy Nhật Anh kêu lên: "Anh Thiên, anh... thật sự có người phu nữ khác, còn thuê phòng rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.