Chàng Rể Đào Hoa

Chương 281: Ông sợ ông ta, tôi không sợ




**********
“Tên rác rưởi này, sao lại tự về khách sạn, hai người phụ nữ kia của mày đâu?” Trần Hoàng Thiên đang đi theo sau phía xa của doanh nhân Côn Châu, đột nhiên một giọng nói vang từ sau lưng, anh quay người nhìn, chỉ thấy đám người Tiêu Hùng, Trần Hoàng Dương, còn có ông chủ nhà họ Tiêu, nhà họ Khổng và cả Trần Hiếu Sinh và đám người nhân vật nổi tiếng ở thủ đô. không cần nghĩ cũng biết, những người này đều là đi theo người doanh nhân Còn Châu kia.
Vì thế nên Trần Hoàng Thiên dừng bước lại, lui sang một bên, để cho bọn họ đi trước. “Xem như là mày thức thời, biết nhường đường. Tiêu
Hùng đặc ý mà nói, "Hừ!" Ông chủ nhà họ Khổng đi đến bên cạnh Trần
Hoàng Thiên, hung tợn mà liếc xéo Trần Hoàng Thiên một cái: "Mày tránh ra cho tạo, chuyện bắt cháu tạo quỳ xuống tao sẽ không bỏ qua đâu!” Trần Hoàng Thiên cũng không phản ứng, một đảm người cũng không quan tâm Trần Hoàng Thiên, nhanh chóng bước vào trong khách sạn “Ông Hứa Trương Cổ, xin chờ một chút.
Trần Hoàng Thiên đi theo phía sau nghe thấy ông chủ Tiêu hồ một tiếng, anh mới biết người doanh nhân của Côn Châu, là con cá sấu của tài chính Côn Châu tên là Hứa Trương Cổ, vô cùng có tiền, có vẻ là tài sản có hơn một nghìn tỷ. “Các người là?” Hứa Trương Cổ xoay người hỏi.
Tiêu Hùng cười ha ha một tiếng rồi giới thiệu cho Hứa Trương Cổ. "Hóa ra là anh Tiêu, ông Khổng và ông Trần, ngưỡng mộ đã lâu rồi, rất vinh hạnh được làm quen với mọi người!” Hứa Trương Cổ cười rồi bắt tay với bọn họ.
Sau khi làm quen một hồi, ông chủ Tiêu hỏi: “Anh Hứa, có thể nói cho chúng tôi biết, ông lấy Trường Thọ Đan ở đâu không?” “Nói thật với mọi người.” Hứa Trương Cổ nói: “Đan dược này, là chủ tịch tập đoàn Ưng Hoàng, con gái của Cổ Chấn Đan, Cổ An Nhiên đưa cho tôi.” “Quãng thời gian trước, ông Cổ bệnh nặng liệt giường, toàn bộ bác sĩ nổi tiếng ở Côn Châu đều không chữa được, nói là sắp không ổn rồi. Nhưng Cổ An Nhiên hiếu thuận, vì cứu ông Cổ nên đã đi tìm thuốc, đi rất nhiều ngày mới tìm được một viên thuốc như thế về “Kết quả vừa về, ông Cổ đã qua đời, tài sản của Ưng Hoàng cũng bị mợ cả và mợ hai chiếm lấy, cả nhà Cổ An Nhiên không có phần, còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, ngay cả tiền trong sổ sách cũng bị lấy đi hết.” “Cổ An Nhiên không nuốt trôi được cơn giận này, vì thế nên tìm tôi giúp đỡ, đưa cho tôi viên Trường Thọ Đan này, nói là có thể sống thọ thêm mười năm, bảo tôi giúp cho cô ấy mời luật sư. “Lấy được viên thuốc này, tôi cũng không dám ăn, vì sợ có độc, vì vậy mới đưa viên thuốc đến giám định, lúc đó cũng hỏi cô ấy lấy được nó từ đâu, cô ấy nói là trên đường gặp phải một đao nhân cho, cũng không biết đạo nhân đó tên tuổi thế nào, vừa cho cô ấy thuốc thì đã rời đi, vì thế cụ thể tôi cũng không biết tìm đạo nhân kia ở đâu, chắc là Thần Núi rồi.” “Đương nhiên, chúng ta cũng có thể hỏi ông Chu xem, ông ấy có mười viên, chắc chắn cũng đã gặp thần tiên đó, các người tìm ông ấy tra hỏi, xem xem có gì không đúng không
Trần Hoàng Thiên lén nghe đến mấy câu này, mới biết Cổ Chấn Đan chết rồi, Cổ An Nhiên bị đuổi ra khỏi nhà, tiền để kiện cũng không có.
Giờ anh còn đang nghĩ là Cổ Chấn Đan vẫn chưa chết, đan dược là bị cướp đi, vậy thì anh phải đi một chuyến đến Côn Châu. Đưa viên thuốc đó đến cho Cổ Chấn Đan ăn, nếu đã chết hết rồi, vậy anh cũng chẳng muốn đi nữa, tự anh cũng đủ khổ rồi, cũng không có tâm trạng đầu mà đi giúp Cổ An Nhiên nữa.
Vì vậy liền xoay người rời đi. “Được, cảm ơn ông Hứa đã cho biết." Ông chủ Tiêu nắm lấy cây quyền trượng, cũng xoay người rời đi. “Mày đứng lại cho tao!”
Một đám người đi ra khỏi khách sạn, ông chủ Khổng, Khổng Văn Huân hét lớn.
Trần Hoàng Thiên quay lại lạnh nhạt hỏi: “Ông có chuyện gì?” “Mày dám bắt cháu tạo quỳ xuống, làm cho nhà họ
Khổng mất hết mặt mũi, mày nói xem tạo có chuyện gì?”
Khổng Văn Huân tức giận mà nói.
Lúc này Trần Hiếu Sinh cũng quát lên: “Còn không mau quỳ xuống bồi tội cho ông chủ Khổng đi?” “Ha ha.” Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Trần Hiếu Sinh, ông không có tư cách bảo tôi quỳ xuống, ông sợ ông ta, tôi không sợ có gan thì ông bảo ông ta đến giết tôi đi!” “Mày..
Phổi Trần Hiếu Sinh sắp nổ tung rồi, tên súc sinh này, lại dám gọi thẳng tên mình?
Thực sự là tên này đã làm phản rồi! “Được, vậy tao làm thịt mày luôn!”
Khổng Văn Huân vừa nói, đột nhiên giảm chân một cái, bay thẳng lên không, đám ra một đường cong, bay thẳng về hướng Trần Hoàng Thiên. “Ha ha! Mày chết chắc rồi thẳng rác rưởi!”
Đám người Tiêu Hùng vui sướng, Khổng Văn Huân muốn giết Trần Hoàng Thiên, Đỗ Văn Mạnh cũng đi bảo thù nhà họ Khổng, chứ không báo thù nhà họ Tiêu bọn họ, này vừa đúng ý của bọn họ. “Bảo mày quỳ thì mày không quỳ, giờ thì xem tên súc sinh nhà mày chết như thế nào!” Trần Hiếu Sinh tức giận nói, đã đến nước đường này rồi, ông ta cũng không cần sau này Trần Hoàng Thiên kế thừa nhà họ Trần nữa, cứ để oan gia này thừa kế, nhà họ Trần sẽ không được yên bình, dù cho thiên phủ võ đạo của Trần Hoàng Thiên có tốt đến mấy. Ông ta cũng không cần nữa.
Ngay lúc Trần Hoàng Thiên chuẩn bị uy hiếu Khổng Văn Huân.
Đột nhiên
Soạt
Một tia sáng bay đến, xẹt qua giữa Khổng Văn Huân và Trần Hoàng Thiên, va vào một tấm biển quảng cáo, ầm một tiếng, biển quảng cáo nổ nát. "Không ổn!”
Lúc này Khổng Văn Huân mới kinh hãi, vội vàng rơi xuống đất mà nhìn lại. Chỉ thấy một đám người đang chậm rãi đi đến trước mặt, rõ ràng là đại trưởng lão của phái Long Hồ, Huyền Linh Chân Nhân.
Tia sáng kia, chính là ông ta dùng cây phất trần tạo ra. “Chân Nhân!”
Khổng Văn Huấn khẽ run rẩy, lập tức hành lễ. “Chân Nhân!” “Chân Nhân!” “Chân Nhân!”
Ông chủ Tiêu và đám Trần Hiếu Sinh đều hành lễ chào
Nói đùa.
Địa vị của bọn họ tại thủ đô, cũng phải kính Huyền Linh Chân Nhân bảy phần.
Thứ nhất, thực lực của Huyền Linh Chân Nhân cao sâu khó lường, hơn xa ông cụ Tiêu; thứ hai, phải Long Hồ không phải là thứ bọn họ có thể trên chọc được, mặc dù phái Long Hổ không dễ dàng ra tay với một dòng tộc, nhưng nếu muốn ra tay, thì chính phủ cũng không can thiệp, không sợ mới là lạ.
Huyền Linh Chân Nhân nhàn nhạt ừ một tiếng. Khổng Văn Huấn cười hì hì mà hỏi: “Chân Nhân à, ngài có ý gì vậy?” hỏi. “Không có gì, chỉ là gặp chuyện bất bình thì rút đạo tương trợ thôi, cháu của ông bảo cậu ta quỳ xuống, còn giẫm đạp cậu ấy, là không có đạo lý trước, cậu ta đánh cháu của ông là không đúng, này cũng tính là hòa nhau, vì việc cháu của ông bắt cậu ta quỳ xuống là ý của ông Chu. Không quỳ thì phái Võ Đang sẽ không mua được Trường Thọ Đan, chưởng phái phái Võ Đang cũng vì thế mà tức giận, định giết cháu ông, vì vậy ông không thể ra tay giết cậu ấy được, tôi ngăn cản ông là đang cứu cháu ông, nếu không ông Chu đổi ý không bán. Cháu của ông sẽ chết chắc" Huyền Linh Chân Nhân chậm rãi nói.
Khổng Văn Huân nghe xong liền run rẩy, nghiền ngẫm một hồi, không nhịn được mà toát một thân mồ hôi lạnh, lúc này chắp tay hành lễ: “Cảm ơn Chân Nhân đã ngăn cản “Không sao.
Huyền Linh Chân Nhân vung phất trần lên, đi về phía khách sạn. “Này, sư phụ bọn tôi cứu cậu, sao cậu lại không nói cảm ơn?” Lâm Lạc Tính nói với Trần Hoàng Thiên, trên thực tế là cô ta bảo Huyền Linh Chân Nhân ra tay cứu Trần Hoàng Thiên. "À..."
Trần Hoàng Thiên hoàn hồn lại, chắp tay nói: “Cảm ơn Chân Nhân cứu giúp.
Thực ra Huyền Linh Chân Nhân không ra tay, anh cũng sẽ không bị khổng Văn Huân đánh chết, nếu như mà đánh nhau thật, thì anh có thể giết chết Khổng Văn Huân. Bởi vì Khổng Văn Huân chỉ có đan cảnh thất trọng, giết khổng Văn Huân chỉ như là giết gà. “Tôi thay mặt sư phụ tôi nói được rồi.” Lâm Lạc Tinh nhoẻn miệng cười: “Cậu tên là Trần Hoàng Thiên đúng không, tôi tên là Lâm Lạc Tịch, dáng vẻ cậu đánh Khổng Hoa Binh rất đẹp trai, có thời gian rảnh thì đến phải Long Hồ chơi, tôi mời cậu đi tham quan phái Long Hổ.
Dứt lời, cô ta nhảy tung tăng đi theo Huyền Linh Chân
Nhân.
Tiêu Hùng và Trần Hoàng Dương đều ngây ngẩn.
Nếu như để thắng rác rưởi Trần Hoàng Thiên hốt được em hái này, vậy thì sẽ có Huyền Linh Chân Nhân làm chỗ dựa, làm sao mà xử được anh nữa?”
Trần Hoàng Thiên cười: “Lâm Lạc Tịch, tên thật là dễ nghe.
Lúc này, ở một biệt thự nào đó trong Tứ Hợp. “Ông nội, lấy được Trường Thọ Đan chưa?” Thấy Hàn
Bình Minh quay về, Hàn Tử Minh vội vàng hỏi. “Lấy được rồi ăn rồi.” Hàn Bình Minh gật đầu. Khuôn mặt Hàn Tử Minh tràn đầy vẻ vui mừng: “Ra giá bao nhiêu là được?” "Không tiêu một đồng nào.” Hàn Bình Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi sóng bước với Hàn Tử Minh, nói: “Đan dược này là sư phụ ông đưa cho Chu Kình Thượng, cố ý bảo Chu Kình Thượng để lại cho ông một viên. Sư phụ ông còn nói với Chu Kình Thượng, bảo ông bỏ đi ý nghĩ lấy Chân Vũ Tu Luyện Quyết, nếu không ông ta sẽ đến nhà họ Hàn thanh lý môn hộ. “Chuyện này.” Hàn Tử Minh rất mông lung: “Sao sư phụ của ông lại biết chúng ta định lấy Chân Vũ Tu Luyện Quyết?"
Hàn Bình Minh cười ha ha: “Chân Vũ Tu Luyện Quyết là bí mật, ngoại trừ mấy người thầy trò bọn ông biết, không có người ngoài nào biết. Chắc chắn là Trần Hoàng Thiên nói cho Chu Kình Thượng, Chu Kình Thượng nói cho sư phụ, vì thế nên sư phụ nghi ngờ ông” Hàn Tử Minh gật đầu, lại hỏi: “Vậy chúng ta không lấy
Chân Vũ Tuy Luyện Quyết nữa sao?”
Hàn Bình Minh lắc đầu: “Đạt được Chân Vũ Quyết là mong ước cả đời của ông nội, không thể vì thế mà từ bỏ được, nhưng cũng không thể dùng mấy biện pháp đơn giản thô bạo kia nữa, phải tìm được biện pháp tốt hơn”
Hàn Tử Minh lại gật đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Một lát sau, Hàn Tử Minh cười nói: “Ông nội, cháu dụ dỗ vợ của Trần Hoàng Thiên, ra tay từ chỗ cô ta, ông thấy cách này có được không?” “Ha ha!” Hàn Bình Minh cười nói: “Tùy cháu, chỉ cần không ra tay, không làm cho ông già tức giận chạy đến nhà họ Hàn giết chết ông nội là được. “Vâng, cháu nhớ rồi!”
Trong tòa nhà công ty Hoàng Gia Entertainment. “Cậu Khổng, các anh em còn chưa khui rượu, đều đang đợi cậu đấy, ngồi xuống đi.
Thấy Khổng Hoa Binh vào trong phòng, đám người Tiêu Hùng lập tức chào hỏi. “Tức chết tôi rồi!”
Khổng Hoa Binh ngồi xuống ghế sô pha, tức giận mà nói: “Thắng chó Trần Hoàng Thiên, không chỉ làm tôi mất hết thể diện, còn bị thầy tôi chửi cho té tát, tôi thực sự muốn đánh chết hắn ta l “Cậu Khổng đừng tức giận, đến đây. Chúng tôi kính cậu Khổng một lỵ, để cho cậu Khổng bớt giận. Tiêu Hùng nói.
Mọi người đều nâng chén kính Khổng Hoa Bình.
Uống được vài chén, Tiêu Hùng nói: “Cậu Khổng, vừa nãy ông nội cậu định giết chết Trần Hoàng Thiên, lại bị Huyền Linh Chân Nhân của phái Long Hổ cứu, hình như cô Lâm Lạc Tịch kia có ý với Trần Hoàng Thiên. Còn khen dáng vẻ Trần Hoàng Thiên đánh cậu rất đẹp trai, còn bảo lúc nào Trần Hoàng Thiên rảnh thì đến phái Long Hổ chơi” “Cái gì cơ?” Khổng Hoa Binh muốn nổ tung: “Con khốn Lâm Lạc Tịch thực sự nói như vậy sao?” “Đúng vậy.” Tiêu Hùng nói: “Tên rác rưởi Trần Hoàng
Thiên này quá làm người ta tức giận rồi, nổ tung cả cổng nhà tôi, tôi còn định hành hạ hắn và con của Phương Thanh Vân để trả thù hắn, nhưng mà sợ nếu như hắn ta mà ông được đùi của phái Long Hồ, thì có khi nào sẽ bất lợi cho chúng ta không?” “Không đâu!”
Khổng Hoa Binh nói: “Phải Long Hổ cũng giống như phái Võ Đang của bọn tôi. Đều không nhúng tay vào chuyện ngoài giới, các người cứ việc đi xử hắn, phái Long Hổ sẽ không giúp đỡ tên rác rưởi đó đâu, nếu như phải Long Hổ mà giúp đỡ bọn chúng, tôi cũng có thể bảo phái Võ Đang giúp đỡ các người, phái Võ Đang bọn tôi cũng không phải ngồi không, mới không thèm sợ phải Long Hổ của hắn!” "Ha ha!"
Mọi người nghe thế liền bắt đầu cười lớn. “Cậu Khổng, có lời nói này của cậu, chúng tôi lại yên tâm đi xử lý con của tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên rồi, hắn mà biết mình mất con rồi, chắc chắn sẽ thổ huyết mà chết!” Trần Hoàng Hạo cười trên sự đau khổ của người khác.
Mọi người lại cười to. “Các người ai nghĩ ra được các báo thù tốt như vậy?” Khổng Hoa Binh cười hỏi, tâm trạng lập tức tốt lên.
Tiêu Hùng cười hì hì, ôm lấy Dương Bảo Trân mà nói: “Đương nhiên là bạn gái của tôi rồi, là em vợ của Trần Hoàng Thiên, Dương Bảo Trân nghĩ ra ý này đấy. "Không phải là em nghĩ ra đâu, là anh Chí Vân nghĩ ra đấy!” Dương Bảo Trân nũng nịu mà nói.
Mọi người đều ngồi khen Dương Chí Văn, làm cho Dương Chí Văn phổng mũi rồi, nâng ly lên nói: “Con người tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có chút bản lĩnh đi báo thù tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên này thôi, chúng ta hãy ăn mừng Trần Hoàng Thiên thổ huyết chết mà cạn một ly nào.”
Một đám người bắt đầu uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.