Chàng Rể Đào Hoa

Chương 317: Nuông chiều em trai quá mức




Nghe được những lời độc địa của Cổ Anh Tài, Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Cổ An Nhiên, nhún vai cười khổ: "Em không nên cần anh, bây giờ đánh chết anh ta cũng thế, mà không đánh chết anh ta cũng thế, đều sẽ bị trả thù, như vậy thả giết anh ta cho rồi, như vậy ít nhất cũng giúp em hà giận không đúng sao?" "Đương nhiên. Đây là việc nhà của em, anh chỉ đưa ra kiến nghị mà thôi, có giết hay không là do em toàn quyền quyết định, nếu muốn giết, anh sẽ ra tay giết anh ta ngay, chỉ tốn vài giây là xong." Trần Hoàng Thiên bổ sung thêm một câu
Cổ An Nhiên trầm ngâm tầm mười giây, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Nếu giết anh ta, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng, Ngô Bản Tiên sẽ đuổi giết anh đến tận chân trời góc biển, tình huống hiện tại của anh đã đủ gian nan rồi, em không muốn làm anh phải nhọc nhằn hơn nữa."
Trần Hoàng Thiên tôn trọng lựa chọn của cô ấy.
Là một cô gái không tồi, ít nhất đối xử với anh rất tốt, luôn suy nghĩ cho anh, nhưng cũng là một cô gáingốc ngực to não nhỏ, nếu không cũng sẽ không bị Nhậm Tường Thiên lừa hết ba ngày, khiến cho bản thân cô ấy sống mà không còn gì luyến tiếc.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã cởi bỏ dây thừng giúp mẹ của Cổ An Nhiên là Trương Thanh Tuệ và em trai của Cổ An Nhiên là Cổ Anh Nhạc, anh đi đến buồng vệ sinh tìm một cái khăn lông, dùng nước ấm tầm ướt khăn lông, sau đó thật cẩn thận giúp Cổ An Nhiên lau sạch máu trên mặt.
Trương Thanh Tuệ ở một bên vừa nhìn vừa lau nước mắt: "Cổ Anh Tài thật sự không phải con người mà, sao nó lại có thể đối xử với em gái mình như vậy, thật là..."
Bà ấy cảm thấy tủi thân, lại càng đau lòng thay cho Cổ An Nhiên, cuối cùng che miệng khóc không thành tiếng. "Đều do chị hết!" Cổ Anh Nhạc tức giận chỉ vào Cổ An Nhiên, tức giận quát lớn: "Có câu lấy trứng chọi đá, chẳng lẽ chị không biết sao? Cổ Anh Tài có Ngô Bản Tiên làm chỗ dựa, chị muốn tranh giành tài sản với anh ta, chị tranh nổi sao?" "Còn dùng thân thể mình đi làm giao dịch với người ta, để người ta giúp chị đoạt tài sản về, cuối cùng thì sao? Người ta lừa chị, "chơi" chị miễn phí bangày, còn chọc giận Cổ Anh Tài, đánh chỉ tàn nhẫn như vậy, mẹ tôi cũng thiếu chút nữa đã bị chị hại chết!" "Nếu chị thông minh hơn một chút, thì ba ngày đó thay vì bị lừa, chỉ có thể đi "ngủ" với mấy tên đàn ông ở Côn Châu, bọn họ ham muốn cơ thể chị lắm mà, trong ba ngày là đã có thể kiếm được chín mươi tỷ đồng rồi, nhưng do chị ngu, chẳng những cho người ta ngủ mà còn chẳng vớt được một xu nào, tôi phục chị luôn đó, bộ chị không biết tôi và mẹ đang thiếu tiền xài hay sao?" "Hu hu hu..."
Cổ An Nhiên vốn đã hối hận muốn chết, giờ còn bị em trai mắng như vậy, cô ấy lập tức suy sụp khóc toáng lên.
Trần Hoàng Thiên cũng nổi giận, tát Cổ Anh Nhạc một cái, cả giận nói: "Mày thiếu tiền xài chẳng lẽ mày không biết tự đi kiếm sao, muốn dùng tiền chị mày bán thân để xài, tao hỏi mày, mày có còn là đàn ông không ha?" "Liên quan gì tới anh, anh là cái thá gì mà có quyền chỗ mũi vào chuyện gia đình tôi?" Cố Anh Nhạc gân cổ cãi lại.
Trần Hoàng Thiên lại tát cậu ta thêm một cái,quát: "Tao là người đàn ông của chị mày, nếu mày dám để cô ấy đi bán mình kiếm tiền, tao sẽ đánh chết máy đó!" "Mẹ nó!" Cổ Anh Nhạc giận điên, cậu ta chạy vào phòng bếp cầm một con dao phay ra, chỉ vào Trần Hoàng Thiên rít lên: "Tôi hỏi anh. Có phải anh cũng ngủ chị tôi mà không trả tiền không hả? Ở Côn Châu có biết bao nhiêu cậu ấm nhà giàu ra giá cao mà chị của tôi còn không cho đụng vào, nếu anh ngủ chị tôi, một lần phải trả tôi ba chục tỷ đồng, nếu không tôi chém chết anh!"
Trần Hoàng Thiên cũng bỏ tay không biết nói gì luôn.
Anh chưa thấy qua thăng em trai nào mà không biết xấu hổ như thế này. Đây mà là người sao, quả thực đúng là súc sinh!
Làm gì có người em trai nào ép chị mình đi bán thân kiếm tiền cho bản thân mình sống qua ngày?
Thế cho nên, Trần Hoàng Thiên lập tức đoạt lấy đạo, tính chém chết Cổ Anh Nhạc. "Trần Hoàng Thiên. Đừng làm em trai em bị thương" Cổ An Nhiên vội vàng gọi lại: "Em ấy là con trai út của ba em, nó được nuông chiều từ bé, chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền, giờ đột nhiên mất đinguồn cung tiền, đối với em ấy cũng giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy, em hiểu cảm giác của em ấy, cũng biết em ấy rất khốn khổ, là do em vô dụng quá, không thể giúp em ấy có cuộc sống tốt hon."
Trần Hoàng Thiên nghe xong, nhịn không được tức giận mắng: "Em còn chiều nó à, đã nuông chiều tới mức này rồi còn chưa đủ sao?"
Cổ An Nhiên che miệng khóc rống: "Lúc ba còn sống, em ấy không cần lo nghĩ về chuyện tiền bạc, cũng rất thân thiết với em. Mỗi lần về nhà đều sẽ ôm cổ em từ phía sau, ngọt ngào kêu chị ơi chị à, em rất vui vì có một người em trai như vậy. Hiện tại cuộc sống túng quẫn, em ấy đã thay đổi, nhưng em muốn dùng sự nỗ lực của bản thân thay đổi em ấy, giúp em ấy trở về như xưa, đây cũng là lý do em muốn giành lại tài sản, chỉ vì muốn em ấy có được một cuộc sống tốt hơn, nhưng cuối cùng lại bị lừa..."
Nói đến đây, Cổ An Nhiên đã khóc không thành tiếng. "Thật là..."
Trần Hoàng Thiên cũng không biết nên nói cái gì, người này nuông chiều em trai quá mức, em trai đã đối xử với cô ấy tệ như thế, cô ấy còn muốn quan tâmchăm sóc cho nó, thật khiến anh cạn lời. "Ba chục ngàn đô la này, câu cầm lấy xài tạm đi"
Vì để Cổ Anh Nhạc câm miệng, Trần Hoàng Thiên móc ra ba xấp đô la ném về phía Cổ Anh Nhạc "Ha ha!"
Cổ Anh Nhạc lập tức trở nên vui vẻ, nhặt tiền lên hôn tới tấp, còn không quên nói: "Nếu anh muốn chung sống với chị tôi, vậy sau này kiếm được bao nhiêu tiền đều phải cho tôi đó, mỗi tháng ít nhất cũng phải có mười ngàn đô la, nếu không tôi không cho anh làm anh rể tôi đâu!"
Nói xong, cậu ta lập tức phi thẳng ra ngoài, y hệt như mấy thanh thiếu niên nghiên internet, vừa có tiền là phải ra quán net vậy. "Quay về đây!"
Cổ An Nhiên hô: "Em đừng đi ra ngoài. Nếu để Cổ Anh Tài bắt được, em sẽ xong đời đó!"
Nhưng Cổ Anh Nhạc làm gì quan tâm, hiện tại cậu ta chỉ muốn cầm tiền đi chơi gái, đã mấy ngày rồi cậu ta không được chơi đùa với phụ nữ.
Cổ An Nhiên thở dài.
Xem ra cô phải đi tìm Nhậm Tường Thiên, bất kể phải trả giá bao nhiêu, cũng phải nhờ anh ta giúp cô ấyđối phó Cổ Anh Tài.
Nghĩ vậy, cô ấy nói: "Trần Hoàng Thiên, đừng trở về khách sạn nữa, chúng ta tìm một chỗ ở tạm đi, nếu để Cổ Anh Tài tìm được anh sẽ gặp phiền toái đó"
Trần Hoàng Thiên đồng ý, đỡ lấy Cổ An Nhiên, dắt theo mẹ của Cổ An Nhiên rời đi căn phòng cho thuê.
Bọn họ mới vừa đi không được bao lâu, Cổ Anh Tài đã dắt theo mấy trăm người vọt vào căn phòng cho thuê, đáng tiếc trong phòng đã chẳng còn ai. "Mẹ nó, dù phải tìm đến chân trời góc biển, ông mày cũng sẽ tìm ra mày, khiến mày chết không có chỗ chân thân!"
Cổ Anh Tài nghiến răng nghiến lợi, nói với Hoắc Giang Nhật: "Đi tra cho tôi. Có chết cũng phải điều tra ra cho tôi, tôi muốn băm nát nó ra cho chó ăn!" "Biết rồi, tôi sẽ cho người mở rộng mạng lưới tìm ra anh ta!" Hoắc Giang Nhật nói, sau đó đi gọi điện thoại.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên và Cổ An Nhiên đã đến một khu vực đổ nát, thuê một căn phòng. "Nơi này chắc cũng tương đối an toàn, anh ở yên đây đi, em đi tìm em trai em về." Cổ An Nhiên nói.Trần Hoàng Thiên giữ chặt cô ấy "Anh đi cùng em." Khóe miệng Cổ An Nhiên lộ ra một nụ cười. "Không cần đầu, anh cứ chờ ở đây, em sẽ không có việc gì, anh yên tâm đi, buổi tối trở về tôi sẽ giúp anh "đỡ thèm""
Nói xong, cô ấy gỡ tay của Trần Hoàng Thiên ra, tuy cô ấy đã mất rất nhiều máu, thân thể cũng vô cùng suy yếu, nhưng vì Trần Hoàng Thiên, vì mẹ, cũng vì em trai, cô ấy phải cắn răng kiên trì.
Khi cô ấy ra khỏi khách sạn Hoàng Hậu, có nhìn thấy em gái của Nhậm Tường Thiên, cho nên cô ấy đoán Nhậm Tường Thiên cũng ở tại khách sạn này, cho nên cô ấy bắt một chiếc xe đi đến khách sạn Hoàng Hâu.
Từ thông tin lấy được từ quầy bar, cô ấy biết được Nhậm Tường Thiên đang ở trong phòng tổng thống, sau khi có được số phòng, cô ấy bèn dùng thang máy lên lầu, sau đó gõ vang cửa phòng của Nhậm Tường Thiên.
Rất nhanh, cửa phòng đã bị mở ra, Nhậm Tường Thiên mặc áo tắm dài đứng sau cửa, thấy người tới là Cổ An Nhiên, anh ta lập tức nhăn mày lại: "Sao cô lại bị đánh thành nông nỗi này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.