"A!"
Bị Hàn Tử Minh đột ngột ôm chặt lấy, Dương Ninh Vân liền hét lớn lên, cố hết sức đẩy Hàn Tử Minh ra.
Nhưng mà.
Hàn Tử Minh là một người đàn ông, lại còn là võ sĩ, thể lực vô cùng tốt, một cô gái yếu đuối như cô sao có thể giấy thoát? “Buông tôi ra! Tên súc sinh này! Buông tôi ra!”
Cô vừa mắng chửi vừa cố hết sức giấy thoát, giống như phát điên vậy. “Vân Ninh, tôi nhớ thương em đã lâu, dáng người của em, khuôn mặt của em, đều khiến tôi mê đắm, đến một ngày nào đó tôi nhất định phải có được em, nhất định phải có được!"
Khi Hàn Tử Minh nói ra những lời này, tim anh ta đập thình thịch.
Ngay sau đó!
Anh ta giống như cương thi, cắn lên cổ Dương Ninh
Vân. “A! Anh đừng làm bậy! Đừng làm bậy mà!”
Cảm nhận thấy hơi ấm ấm và cảm giác ẩm ướt trên cổ, và hơi thở nặng nề như dã thú của Hàn Tử Minh.
Dương Ninh Vân sợ đến mức sắp hỏng mất Đây là muốn cưỡng bức cô rồi! Nếu anh ta thành công thì cô còn sống tiếp trên đời này làm gì nữa chứ?
Anh ta chính là hung thủ hại chết ba của cô, còn lừa gạt cô triệt để, nếu như cô bị anh ta vấy bẩn, thì cho dù còn sống thì cũng như đã chết mà thôi.
Nhưng mà
Cho dù cô có dùng toàn bộ sức lực để chống lại, giấy thoát, thì cũng không thoát khỏi vận mệnh xui rủi bị vấy bẩn.
Áo sơ mi của cô chẳng mấy chốc đã bị cởi ra.
Nếu là lúc chưa biết Hàn Tử Minh là kẻ thù giết ba, có lẽ lúc này cô đã từ bỏ chống cự rồi. Nhưng bây giờ cô lại vô cùng tỉnh táo. Hàn Tử Minh tấn công càng mãnh liệt, căm hận trong lòng cô liền càng sâu sắc.
Đột nhiên!
Cô đột nhiên nghĩ đến, cắn mạnh vào bả vai của anh "A!"
Tiếng hét như heo bị chọc tiết lập tức vang lên. “Cô nhả ra! Cô mau nhả ra đi!”
Dương Ninh Vân nhất quyết không nhả ra.
Dường như muốn ăn luôn miếng thịt này! Máu tươi nhanh chóng thấm vào quần áo của Hàn Tử Minh. ta.
Ánh mắt Hàn Tử Minh vì quá đau mà trở nên vô cùng dữ tợn.
Âm!
Cửa phòng nhanh chóng bị đạp mở. Hàn Bình Minh liền tiến vào trong.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Bình Minh lạnh lùng quát: “Tiện nhân, còn không mau nhả ra, cô có tin bây giờ tôi lập tức bóp chết Đỗ Nhã Lam hay không!”
Dương Ninh Vân hơi run rẩy.
Quay đầu giật mạnh một cái.
Cô cắn rách ra một mảng thịt, phun ra đất, bên môi tràn ngập máu tươi. Sắc mặt của Hàn Bình Minh lập tức trở nên vô cùng
Răng rắc! khó coil
Nếu không phải vì Dương Ninh Vân vẫn còn giá trị lợi dụng, thì ông ta nhất định đã đánh cô chết ngay lập tức rồi!
Hàn Tử Minh ôm bả vai lại, khuôn mặt cô vặn vẹo hẳn đi, hét lên: “Nếu không nhờ tôi, lúc cô nhảy xuống cầu vượt thì đã chết rồi, mạng của cô là do tôi cứu, cô không thể thỏa mãn tôi một chút sao?” "Ha ha ha."
Dương Ninh Vân nở nụ cười, lộ ra hàm răng dính đầy máu, nhìn vô cùng dọa người, vừa khóc vừa nói: “Tôi thà lúc bản thân nhảy cầu vượt đó nên chết luôn đi, cũng không muốn anh cứu, nếu không ba tôi cũng sẽ không chết, tôi cũng sẽ không đính hôn với kẻ thù giết ba của chính mình, càng sẽ không khiến Trần Hoàng Thiên đau lòng đến vậy!” “Tôi hận anh! Hận anh muốn chết. Tôi muốn chết đi cho rồi! Cũng sẽ không phải thỏa mãn dục vọng của tên súc sinh như anh!”
Nói đến câu cuối cùng, cô gần như hét ra
Nếu không phải do không muốn liên lụy đến Đỗ Nhã Lam, cô nhất định sẽ đâm đầu tự sát ngay trước mặt anh ta.
Hàn Tử Minh hít sâu một hơi. “Chờ đó, cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô ngoan ngoãn phục tùng!”
Nói xong những lời cô, Hàn Tử Minh tức giận bỏ đi.
Bức màn dối trá bị xé rách, bản tính hung ác của anh ta cuối cùng cũng lộ ra, không hề che giấu chút nào. Nếu anh ta muốn Dương Ninh Vân ngoãn ngoãn đi vào khuôn khổ, thì có rất nhiều cách.
Râm!
Cửa phòng bị đóng sầm lại. "Hu hu..."
Dương Ninh Vân ôm lấy cái ao lót duy nhất còn sót lại trên người, thu mình trong một góc gào khóc thảm thiết.
Cô rất hối hận!
Thực sự vô cùng hối hận!
Hối hận đến ruột gan đều đau! “Trần Hoàng Thiên, em nhớ anh, hu hu.
Giữa trưa hai ngày sau.
Trần Hoàng Thiên đã thu thập được ba trăm cây nhân sâm trăm năm quý giá.
Tuy rằng thực lực của anh vẫn còn chưa thể đạt đến Thần Cảnh tầng thứ năm,
Nhưng cách Thần Cảnh tầng thứ năm cũng chỉ còn vài bước dài.
Còn về chuyện của Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam, bởi vì Chu Kình Thượng vẫn chưa nói chuyện này với anh, nên anh vẫn không hề hay biết gì. "Zaki, buôn bán có tốt không?”
Đi đến dưới lầu, Trần Hoàng Thiên vỗ vai của Miyazaki “Tốt hơn trước nhiều rồi, ông chủ. Miyazaki cong môi mỉm cười.
Trần Hoàng Thiên vui mừng nói: "Lúc trước giữ ông lại, không giết ông quả thực là quyết định đúng đắn nhất của tôi, nhưng thời gian tới, lại khiến ông vất vả nữa rồi.” “Ông chủ tuyệt đối đừng nói như vậy. Miyazaki nói: "Sống trên đời có ai không phải chịu khổ đầu? Có thể sống tiếp đã là điều đáng quý nhất rồi."
Trần Hoàng Thiên gật đầu “Cậu Trần đến đấy sao?"
Đột nhiên bên ngoài vang lên giọng nói.
Không lâu sau, Song Jongseo – lão đại của thế giới ngầm ở Hàn Quốc vô cùng sốt sắng chạy vào. "Có chuyện gì vậy?” Trần Hoàng Thiên hỏi.
Song Jongseo không kịp ổn định hơi thở của mình, liền vội vàng nói: "Những người tôi phải đi Triều Tiên tìm kiếm nhân sâm trăm năm, vừa mới gọi điện cho tôi, nói ở núi Trường Bách nằm trong lãnh thổ của Triều Tiên đột nhiên xuất hiện Sâm hoàng đế, nhưng nó chạy rất nhanh, rất nhiều người đi đào sâm đều không thể bắt được nó. Tin tức này khi truyền đến Lam Hoa, thì có rất nhiều võ sĩ cũng kéo đến tìm kiếm, để tôi báo cho Minami Miya Suzuki xem cậu ta có thể bắt được không. Nhớ đến cậu Trần cũng yêu cầu nhân sâm trăm năm, nên chắc hẳn cũng có hứng thú với Sâm hoàng đế, nên tôi mới đến hỏi thử xem ý cậu thế nào.” “Thật sao?”
Trần Hoàng Thiên nhảy dựng lên từ sô pha.
Thật sự là Sâm hoàng đế sao?
Đó chính là nhân sâm thành tinh sau khi đã hấp thụ tinh hoa của trời đất đã được ngàn năm, xác thực là có tác dụng khởi tử hoàn sinh. Có thể nói là trăm năm hiếm gặp.
Không ngờ lại đột nhiên xuất hiện ở núi Trường Bách trong lãnh thổ Triều Tiên.
Nghe được chuyện này sao anh có thể không kích động cho được. Bởi vì nếu anh lấy được Sâm hoàng đế, thì có thể hồi sinh được cha vợ của anh!
Đương nhiên đây cũng chỉ là phương thức được ghi chép trong Dược Vương Kinh, còn có thực sự có thể khởi tử hoàn sinh hay không thì phải thử mới biết được.
Nhưng anh tin nếu Dược Vương Kinh đã nói được thì nhất định sẽ được! Hơn nữa, trong Dược Vương Kinh còn có phương pháp để bắt được Sâm hoàng đế. “Vô cùng chính xác! Người của tôi không dám lừa gạt tôi đâu.”
Song Jongseo vỗ ngực bảo đảm. “Quá tốt rồi!”
Trần Hoàng Thiên mừng sắp điên rồi, vội vàng nói: “Trước tiên cùng tôi đi mua những dụng cụ cần thiết để bắt được Sâm hoàng đế, trước khi đi một chuyến đến Triều Tiên.” “Được! Cậu Trần.
Lúc này ở biệt thự số năm mươi sáu Ngọc Long Loan. Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân đến đây. “Tử Minh, cậu gọi tôi và Bảo Trân đến đây, có phải vì có cậu chủ nhà họ Triệu ở Trung Nguyên đến, muốn gặp Bảo Trân của tôi hay không?” Lý Tú Lam tươi cười hỏi chuyện.
Hàn Tử Minh đang ngồi trên sô pha, đứng lên nói nhạt: “Lên lầu với tôi.
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân vô cùng ngạc nhiên. “Mẹ, có phải anh rể định đem con lên cho cậu Triệu chơi?” Dương Bảo Trân hơi hoảng hốt.
Lỡ như cậu Triệu kia rất xấu xí thì biết làm sao bây giờ? “Chơi thì chơi thôi, có gì mà không được chứ, đàn bà chẳng phải là đồ chơi của đàn ông thôi sao? Cậu Triệu chơi con mà vừa ý rồi, chẳng phải con sẽ gả được vào nhà họ Triệu, vậy thì chúng ta phát tài rồi.”
Lý Tủ Lam vừa nói vừa túm chặt cánh tay của Bảo Trân kéo lên lầu.
Dương Bảo Trân cảm thấy mẹ nói rất đúng, nên cũng dần bình tĩnh lại.
Hàn Tử Minh rất nhanh đã dẫn bọn họ lên đến phong. Vừa nhìn một cái.
Lý Tú Lam liền sợ đến ngày người
Chỉ thấy Dương Ninh Vân với một khuôn mặt tái nhợt, cuộn mình trong góc phòng, mái tóc rối tung, giống như bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần vậy. “Vân Ninh, con làm sao vậy?”
Lý Tủ Lam lập tức chạy đến hỏi. “Cút!”
Dương Ninh Vân gào lên với bà ta một tiếng, rồi nhìn về phía Hàn Tử Minh bằng ánh mắt oán độc: “Tên súc sinh nhà ngươi, gọi hai người bọn họ đến để làm gì?”
Hàn Tử Minh lạnh lùng cười: "Nếu em còn không chịu ăn cơm, lại không vâng lời tôi, vậy thì tôi sẽ giết cả mẹ và em gái của em. “Cái gì!”
Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân nghe xong vô cùng hoảng sợ.