Chàng Rể Đào Hoa

Chương 404: Hủy hoại bản thân, ghế tởm chết anh ta




**********
Chương 404: Hủy hoại bản thân, ghế tởm chết anh ta
Đúng vậy!
Cô muốn hủy hoại dung mạo của bản thân. Để khiến bản thân trở nên vô cùng xấu xí! Hàn Tử Minh thấy cô như vậy sẽ vô cùng ghê tởm, cũng sẽ mất sạch hứng thú với cô.
Nhưng mà
Đối với phụ nữ, đặc biệt là đối với một người phụ nữ xinh đẹp mà nói, hủy dung so với chết đi càng đau khổ gấp bội, cho nên cô vô cùng do dự, nhất thời không thể xuống tay với chính mình.
Nhưng ngay sau đó cô liền nở một nụ cười thê lương. "Mình đã tổn thương Trần Hoàng Thiên sâu đậm đến vậy, nếu so với Phương Thanh Vân, Đỗ Nhã Lam, Nhậm Tường Vân càng không xứng trở thành người phụ nữ của anh ấy, anh ấy nhất định cũng không cần mình nữa, bản thân còn quan tâm đến nhan sắc làm gì nữa chứ?"
Nghĩ như vậy, tay cô không còn run rẩy nữa. Ngay lập tức, tay cô liền cử động!
Sau đó, một dòng máu đỏ tươi chảy xuôi theo gương mặt của cô.
Một nhát, một nhát, lại thêm một nhát nữa.
Hai bên má, trên trán, dưới cằm. Tổng cộng mười mấy nhát.
Theo đó.
Từng dòng máu tươi chảy dọc xuống ngực, bụng, đùi của cô. "Hu hu..."
Cô khóc vô cùng thương tâm.
Cô cảm thấy bất lực vô cùng! Cũng vô cùng hối hận! “Đều là tự mình tạo nghiệt, nếu lúc đó mình chịu tin tưởng Trần Hoàng Thiên, thì đã không liên lụy đến Hoàng Đức Thắng và đệ tử của ông ấy phải chết, cũng không khiến Trần Hoàng Thiên phải chịu nhiều đau khổ như vậy, càng sẽ không khiến ông Cổ phải chết thảm, Nhã Lam bị cấm túc ở đây. “Mình đáng chết, thật sự đáng chết mà! Mình đúng người ngu ngốc nhất thế gian, người phụ nữ ngu ngốc nhất thế gian. “Mình hận bản thân sắp điên rồi, chỉ muốn đâm đầu tự sát cho xong, nhưng nếu mình chết đi, thì sẽ liên lụy đến rất nhiều người khác nữa. “Mình không muốn hại người khác thêm nữa, nên mình nhất định không thể chết, nhưng lại không muốn bị tên súc sinh kia vấy bẩn, nên chỉ đành tự hủy hoại chính mình, hu hu hu..."
Cô vừa khóc vừa dùng mảnh gương rạch lên mặt mình.
Mãi đến khi mất máu quá nhiều, đầu óc choáng váng, hai mắt đều hoa lên cả, cô mới vứt mảnh gương trên tay xuống đất, lảo đảo ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, ở bên ngoài phòng. “Tử Minh à, trong lòng mẹ, con vĩnh viễn là con rể của mẹ. Đừng chỉ vì Vân Ninh mà làm rạn nứt quan hệ mẹ vợ và con rể giữa chúng ta.
Lý Tú Lam trưng ra khuôn mặt tươi cười nói.
Hàn Tử Minh tức giận nói: “Nhìn bộ dạng của cô ấy bây giờ, như hận không thể giết chết tôi, tôi và cô ấy sao có thể trở thành vợ chồng được nữa? Còn cái gì mà mẹ vợ, con mẹ nó chứ mẹ vợ!” “Tử Minh, con đừng tức giận mà” Lý Tú Lam cười nói: “Loại chuyện này, con cũng biết mấy loại chuyện cưỡng bức này, ban đầu sẽ phản kháng một chút, đến khi không phản kháng được nữa chẳng phải sẽ hưởng thụ sao.” “Đừng thấy Vân Ninh bây giờ phản kháng kịch liệt như vậy, đến khi con bé không phải kháng được nữa, sẽ chọn cách hưởng thụ thôi, lúc ấy chẳng phải cái gì con bé cũng sẽ thuận theo con sao? Con muốn kết hôn thì con bé sẽ kết hôn với con, con muốn con bé sinh con cho mình, chắc chắn con bé sẽ sinh cho con, đợi sau khi có con rồi, mấy cái thù hận linh tinh gì đó, sẽ chậm rãi phai nhạt thôi.” “Cho nên con đừng nóng vội, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh biết không?"
Lý Tú Lam nói.
Hàn Tử Minh cẩn thận ngẫm lại, vậy mà cảm thấy những lời này cũng rất có lý.
Làm cô có thai rồi, chẳng lẽ cô ấy còn có thể đòi đi chết nữa hay sao?
Anh ta còn đang nghĩ ngợi thì cửa phòng đột nhiên mở
Hàn Tử Minh lập tức nhìn về phía đó.
Vừa nhìn một cái. “Cái đệt!”
Anh ta buột miệng chửi thề.
Sau đó liền ngây ngẩn cả người, trong mắt chỉ toàn cảm xúc không thể tin nổi. “Làm sao vậy?”
Lý Tú Lam thắc mắc, nhìn về phía cửa phòng. “Trời đất!”
Bà ta giật mình hoảng hốt. “Á!”
Dương Bảo Trân cũng che miệng thảng thốt
Chỉ thấy Dương Ninh Vân chỉ mặc đồ lót, cả mặt và cơ thể đều đầy máu, đừng nói là khuôn mặt biến dạng, trên người cô còn không tìm thấy nổi một chỗ lành lặn.
Lúc này Dương Ninh Vân dựa người trên cửa phòng, yếu ớt nói với Hàn Tử Minh: “Anh không phải muốn làm tôi hay sao? Đến đây, tôi không phản kháng, cũng không còn chút sức lực nào để phản kháng, đến làm tôi đi.” “Điên rồi! Cô ta điên rồi!”
Hàn Tử Minh tức đến nổ phổi, quát Dương Ninh Vân: “Vì sao phải giày xéo chính mình như vậy? Tại sao chứ?” “Em xinh đẹp như vậy, gợi cảm như vậy, khiến người khác yêu thích như vậy, tại sao lại hủy hoại chính mình như vậy? Sao em nhẫn tâm xuống tay với bản thân như vậy? Sao em nhẫn tâm xuống tay với mình chứ
Anh ta thấy bản thân sắp phát điên mất.
Giống như món đồ cổ anh ta vô cùng yêu thích, bị người ta phá hư vậy. Cảm giác này khiến anh ta vô cùng buồn bực, lại cũng cực kỳ tức giận.
Vừa rồi anh ta còn đang tưởng tượng khi Dương Ninh
Vận mang thai con của anh ta, có phải sẽ giống như Lý Tú Lam nói vậy. Sau này sẽ dần dần xóa bỏ thù hận, thật sự trở thành người phụ nữ của anh ta.
Nhưng tại sao chỉ trong nháy mắt.
Cô đã hủy hoại chính mình!
Hủy hoại triệt để.
Tự hủy hoại bản thân thành ghê tởm như vậy, ai lại muốn làm tình với cô ta chứ! “Bởi vì tôi không muốn bị kẻ súc sinh như anh vấy bẩn chính mình, sợ bản thân bị anh làm cho ghê tởm phát điên.” Dương Ninh Vân cười nói, bởi vì trên mặt cô lúc này toàn là máu nên cười lên trông vô cùng ghê người.
Hàn Tử Minh không biết phải nói gì nữa.
Nhưng Lý Tú Lam lại tức điên rồi. “Đúng là con gái tốt đấy nhỉ, thật muốn tạo tức chết mà, hủy hoại bản thân thành như vậy, mày có biết bản thân còn lại bao nhiêu giá trị không hả? Lại hủy hoại thành như vậy, mày ngay cả rác rưởi cũng không bằng, mày có biết không hả?
Bà ta tức điên, bước đến tát lên má Dương Ninh Vân một cái.
Chát
Dương Ninh Vân vốn đã mất máu quá nhiều mà đứng không vững, còn bị bà ta tát một cái như vậy, lập tức té nhào trên đất
Đúng lúc này, Hàn Tử Minh tiến đến đá vào lưng vào lưng Lý Tú Lam một củ, đá bà ta ngã nhào vào trong phòng, đầu bà ta bị đập xuống sàn chảy máu. “Con mẹ bà, chẳng có chút tác dụng nào, con gái của mình mà cũng không quản nổi, tôi giữ bà lại có ích gì chứ?”
Hàn Tử Minh tức sắp điên, nói. Lý Tú Lam sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc cầu xin: “Tử Mình à. Đừng giết mẹ mà, nếu không mẹ để Bảo Trân đính hôn với con, nó cũng rất xinh đẹp, còn chưa kết hôn, quan trọng là nó rất nghe lời, con muốn nó bày ra tư thế gì, nó tuyệt đối sẽ không cãi lời!”
Hàn Tử Minh muốn bóp chết Lý Tú Lam luôn cho rồi. “Loại hàng như đứa con gái nhỏ của bà, cho không tôi cũng không cần!” Anh ta nói xong liền rời đi, trước khi đi còn không quên nói thêm một câu: “Đi gọi bác sĩ chữa trị cho cô ấy, nếu cô ấy chết thì hai người cũng đừng hòng sống tiếp!
Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc đi bắt Sâm hoàng đế, ngồi xe của Song Jongseo đến Triều Tiên trước, còn Miyazaki, Cổ An Nhiên và Kim Yahi sẽ đến sau.
Triều Tiên rất gần Hàn Quốc, Song Jongseo có mối quan hệ rất rộng, nên rất dễ dàng tiến vào lãnh thổ của Triều Tiên.
Bọn họ không tốn bao nhiêu sức lực là đã đến tới chân núi Trường Bách nằm trong lãnh thổ nước này.
Người của Song Jongseo đã sớm chờ ở đây. “Sao rồi, Sâm hoàng đế vẫn chưa bị ai bắt mất chứ?”
Song Jongseo hỏi. "Bẩm đại ca, chưa bị ai bắt, nhưng người đến bắt Sâm hoàng đế quá nhiều. Rất nhiều võ sĩ ở Hàn Quốc của chúng ta đã đến rồi, người của các thế gia chuyên về dược liệu ở Đông Bắc tại Lam Hoa cũng đến rất đông. Ngay cả Đông Bắc Vương – Trương Nguyên Hồng ở Lam Hoa cũng đến đây, tất cả đều đến núi Trường Bách tìm kiếm Sâm hoàng đế.
Một cấp dưới trả lời. “Thật là náo nhiệt.” Trần Hoàng Thiên bình tĩnh nói: "Đi, lên núi.
Anh sợ Sâm hoàng đế bị bắt mất, vậy thì không thể hồi sinh được cha vợ, nên không dám trì hoãn thêm chút nào. Đám người nhanh chóng leo lên núi.
Quả nhiên, trên đường leo lên nhìn thấy rất nhiều người cũng leo núi, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, dễ dàng nhận ra bọn họ cũng đến đây để bắt Sâm hoàng đế.
Bởi vì Sâm hoàng đế không chỉ có công hiệu khởi tử hồi sinh, mà còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, dễ dàng gia tăng mười mấy năm tuổi thọ, nếu có thể bắt được dù không dùng cho bản thân, thì cũng có thể đem đi bản, con cháu bảy tám đời cho dù không làm gì cũng tiêu không hết số tiền đó.
Một giờ sau, bọn họ đã lên tới sườn núi.
Đột nhiên có một âm thanh truyền đến. “Hả? Đây không phải Trần Hoàng Thiên sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.