Chàng Rể Đào Hoa

Chương 408: Cao thủ theo đuôi nhau mà đến




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 408: Cao thủ theo đuôi nhau mà đến
Nghe thấy lời nói này, Trần Hoàng Thiên quay người nhìn lại, chỉ thấy một người võ sĩ già đang đi tới, ăn mặc cũng không giống khẩu âm của mình, chắc chắn là ông ta đến từ Hàn Quốc.
Không đợi Trần Hoàng Thiên mở miệng thì Song Jongseo đã quát lên: “Lee Sun Ki, có phải là ông chán sống rồi hay không, đến đồ của ông chủ chúng tôi mà cũng dám đoạt, là ai đã cho ông lá gan này hả?”
Nghe thấy vậy thì cơ thể của Lee Sun Ki chấn động mạnh, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại.
Một giây sau ông ta kinh sợ nói: “Đại ca Song, tôi không biết đây là ông chủ của ông, mong ông thứ lỗi cho tôi!”
Dứt lời, Lee Sun Ki ngã xuống núi. “Rất được đấy đại ca Song” Cổ An Nhiên giơ ngón tay cái lên cười nói.
Song Jongseo cười đen tối: “Ở Hàn Quốc, tôi là người rất có mặt mũi, cho nên có rất nhiều người kính sợ tôi.” Kết quả khi ông ta vừa dứt lời thì ngay lập tức có một tiếng cười nhạo lớn truyền đến "Song Jongseo, cho cậu làm con chó của người Nhật mà bây giờ lại có thể cứng miệng nói chuyện như vậy sao?" Mọi người đều quay lại nhìn.
Có một đám người đi tới.
Người đứng đầu chính là một lão giả, vẫn là người mặc trang phục truyền thống Hàn Quốc, đến lời nói cũng là tiếng Hàn Quốc.
Song Jongseo nhưởng mày, cười lạnh nói: “Lee JaeJong, ông cũng muốn cướp đồ sao?” “Cậu nói thử xem?”
Lee JaeJong cười như không cười: “Mặc dù cậu làm con chó cho nhà Nam Cung, lúc ở Hàn Quốc tôi đã phải nhịn, chịu đựng cậu, nhưng mà hiện tại thì người nhà Minami không có ở đây, tôi có thể nhân cơ hội này giết chết mấy người các cậu, thì nhà Minami có biết được là tôi đã làm điều này không?” "Ha ha!"
Song Jongseo cười lớn: “Việc này thì phải xem xem, ông có đủ năng lực để giết được chúng tôi hay không đã
Cứ thích nói đùa. Có Trần Hoàng Thiên và Mayazaki ở đây, mặc dù Lee JaeJong chính là một trong sáu cao thủ về võ thuật ở Hàn Quốc nhưng mà hiện tại có hai người họ ở đây thì ông ta chỉ là một con kiến bình thường mà thôi, chỉ cần một chưởng của bọn họ thì có thể giải quyết được ông ta, cho nên anh ta hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi. “Muốn chết sao!”
Sắc mặt của Lee JaeJong trở nên lạnh lẽo, đang chuẩn bị muốn tiến lên giết người. Đúng vào lúc này thì có một giọng nói vang lên. “Sâm hoàng đế chính là của tôi, nếu không muốn chết thì cút sang một bên, đừng khiến tôi phải động thủ giết người."
Chính là khẩu âm tiêu chuẩn của Lam Hoa.
Lee JaeJong quay về phía người nói hỏi: “Ông là ai?” “Hắc Tỉnh Địa Hạ Vương của Đông Bắc Tôn Sơn Trung.
Người đàn ông trung niên kia thản nhiên nói, ở phía sau còn có một đám đồ đệ và hai lão giả. “Hừ!”
Giọng Lee JaeJong lạnh lùng nói: “Đến Đông Bắc vương cũng không khiến tôi phải sợ, muốn chết sao!”
Dứt lời, thân thể của ông ta nhoáng lên một cái, lập tức ra một quyền.
Lúc này, ở phía sau của Tôn Sơn Trung có một lão giả đứng dậy, sử dụng một quyền để đỡ
Bùm!
Hai cú đấm va chạm vào nhau ở trên không trung.
Lee JaeJong lập tức phải lùi lại bảy tám bước mới có thể đứng vững được. “Thật là lợi hại!”
Lee JaeJong bị chấn động thật mạnh, ông ta biết rằng mình không thể chiếm đoạt được Sâm hoàng để rồi.
Lúc này, ánh mắt của Tôn Sơn Trung dời đến chỗ của Trần Hoàng Thiên: “Cậu nhóc, hãy giao Sâm hoàng để ra đây ngay cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu ba trăm tỷ đô, đủ để cho cậu sống thoải mái cả đời.
Trần Hoàng Thiên giữ lấy Sâm hoàng đế cho Miyazaki buộc lại, không muốn phải nói nhảm với Tôn Sơn Trung. “Xem ra là cậu không muốn rồi?” Tôn Sơn Trung lạnh giọng hỏi. “Cút!”
Trần Hoàng Thiên tức giận trả lời. “Con mẹ nó!”
Tôn Sơn Trung lập tức cảm thấy tức giận: “Chết tiệt, thằng nhóc này tôi đã cho cậu mặt mũi vậy mà lại không muốn nhận, vậy thì đừng trách tôi đây âm ngoan thủ đoạn
Nói đến đây thì ông ta hét lớn một tiếng: "Lão Dương, mau đi đến mạng Sâm hoàng đế về đây cho tôi, thuận tiện cũng xử lý luôn thằng nhãi này cho tôi!” “Vâng!”
Lão Dương đang chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên có mấy người đi đến, sử dụng tiếng Lam Hoa không tiêu chuẩn mà gào thét: “Sâm hoàng đế là của tôi, không ai được động vào!”
Lee JaeJong quay người nhìn lại, thấy là người mình quen cho nên vội vàng chạy lại nói: “Choi Ji Jang, Han Jing Shu, hai người đến thật đúng lúc, mấy người Lam Hoa này không cho phép tôi đoạt Sâm hoàng đế, thực lực của bọn họ rất mạnh. Nhưng mà nếu như ba người chúng ta cùng liên thủ thì nhất định có thể đánh thắng được bọn họ, đến lúc đó chúng ta chia đều Sâm hoàng đế cho ba người có được không?”
Hai nhóm người đi lên, người đứng đầu là một lão giả, ánh mắt ông ta nhìn về phía đám người Tôn Sơn Trung. Choi Ji Jang nói: “Có rất nhiều cao thủ Lam Hoa đến đây để bắt Sâm hoàng đế, tất nhiên chuyện hợp tác là có thể nhưng mà tôi lại là đệ nhất cao thủ ở Hàn Quốc, cho nên tôi sẽ chia Sâm hoàng đế thành ba phần, sau đó nhận hai phần, còn dư lại một phần ba thì hai người tự chia, nếu như đồng ý thì chúng ta cùng hợp tác, nếu không đồng ý thì chính tôi tự sẽ làm một mình." “Đồng ý! Đồng ý!”
Lee JaeJong trả lời đầu tiên.
Nếu như không hợp tác thì ngay cả một phần nhỏ của Sâm hoàng đế ông ta cũng không lấy được, nếu như hợp tác thì sẽ có cơ hội nhận được Sâm hoàng đế, như vậy đã khiến cho ông ta cảm thấy rất hài lòng.
Mặc dù Han Jing Shu không tình nguyện nhưng mà ông ta cũng đồng ý.
Phân chia một phần ba, đến lúc đó ông ta chỉ cần tỏ thái độ một chút đối với Lee JaeJong để cho ông ta lấy hết phần đó, chắc chắn rằng Lee JaeJong không dám không đồng ý.
Vì vậy Han Jing Shu mở miệng nói: “Nếu như các người biết thức thời thì hãy cút khỏi hết chỗ này cho tôi, nếu không thì ba người đứng đầu, đứng thứ hai và đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng võ thuật ở Hàn Quốc là chúng tôi sẽ liên thủ, chắc chắn mấy người cũng sẽ không thể đấu lại được.
Khóe mắt Tôn Sơn Trung co lại. Khẩu khí lớn đến như vậy sao? “Ông chủ Tôn, đừng nói đến việc ba người bọn họ liên thủ lại, chỉ cần một Choi Ji Jang thì cả tôi và Lão Dương hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của ông ta. Có một lão giả nói khẽ. “Con mẹ nó."
Tôn Sơn Trung cắn rằng, đang chuẩn bị từ bỏ ý định.
Đúng lúc này lại có vài nhóm người đi lên.
Ngay sau đó có vài giọng nói khó chịu vang lên. “Mấy người võ giả Hàn Quốc đã kiêu ngạo như vậy thì mấy người chúng ta cũng liên thủ lại, thì cũng có thể đánh thắng được hết tất cả bọn họ không phải sao?” Nhìn thấy người này thì Tôn Sơn Trùng liền trở nên vui vẻ. “Ông chủ Trịnh, ông chủ Lưu, hai người đến thật đúng lúc, ba bên chúng ta cùng nhau liên thủ sau đó giết chết mấy cái người võ giả Hàn Quốc này sau đó chúng ta chia đều Sâm hoàng để có được không?” “Có thể!”
Hai người này đều tỏ vẻ đồng ý. "Ha ha!"
Tôn Sơn Trung lập tức cười nói: “Nếu các người không sợ chết thì hãy đến đây, chúng ta sẽ làm một trận, để nhìn xem mấy võ giả Hàn Quốc của các người lợi hại hay vẫn là võ giả nước Lam Hoa của chúng tôi lợi hại!”
Ngay lập tức, Choi Ji Jang, Han Jing Shu, Lee JaeJong, sắc mặt của tất cả bọn họ đều ngưng đọng lại. Đang suy nghĩ có nên quyết đấu một trận hay không thì đột nhiên có một giọng nói kiêu ngạo vang lên. “Tất cả đều đi sang một bên cho tôi, Sâm hoàng đế chính là của ông nội tôi. Ai dám đụng vào thì ông nội của tôi sẽ lập tức giết chết người đó!”
Lời kia vừa thốt ra thì mọi người lập tức nhìn thấy có một đội ngũ khoảng hơn năm mươi người đi đến. “Là Đông Bắc vương!
Tôn Sơn Trung cùng với hai ông lớn khác đều đang bình thản nhưng khi nhận ra người đứng đầu chính là Đông Bắc Vương thì đều sửng sốt, sau đó cúi lưng xuống như mèo mà nghênh đón ông ta, trông vô cùng cung kính. “Bái kiến Đông Bắc Vương. "Ừ"
Đông Bắc vương Trương Kỳ Vĩ hai tay để ở phía sau lưng, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, nói: “Tôi đã bảo là muốn Sâm hoàng đế, các người có ý kiến gì không?” “Không có ý kiến! Không có ý kiến!”
Tôn Sơn Trung giống như người máy mà lắc đầu liên tục.
Cứ nói đùa, Trương Kỳ Vĩ chính là người đứng đầu ở ba tỉnh Đông Bắc, cho dù có cho bọn họ cả nghìn cả vạn lá gan thì cũng không dám lấy đi những thứ mà Trương Kỳ Vĩ muốn, nếu không thì với tính cách tàn nhẫn của Trương Kỳ Vĩ thì rất có thể sẽ dùng một chiêu giết chết bọn họ. “Vậy thì hãy đi sang một bên.”
Trương Kỳ Vĩ vung tay lên, giống như xua đuổi mấy con ruồi “Vâng thưa Đông Bắc Vương.”
Một đám người Tôn Sơn Trung lập tức lui sang một bên, đến thở cũng không dám.
Vào thời điểm lúc này, ánh mắt của Trương Kỳ Vĩ lại rơi vào mấy người Hàn Quốc, thản nhiên hỏi: “Còn các người thì sao? Có ý kiến gì không?” “Cái này.
Choi Ji Jang, Han Jing Shu, Lee JaeJong, cả ba người bọn họ đều quay lại nhìn nhau, đều cảm thấy không cam lòng.
Sâm hoàng đế trăm năm khó gặp một lần, cứ như vậy lại chắp tay dâng lên cho người ta sao?
Trong khi ba người họ còn đang do dự thì Trương Kỳ Vĩ lại thản nhiên nói: “Xem ra là các người có ý kiến rồi, bây giờ tôi sẽ biến mấy người thành người chết luôn, như vậy thì cũng sẽ không còn ý kiến gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.