**********
"Tốt quá rồi!"
Trần Hiếu Sinh kích động rơi những giọt nước mắt vui mừng đầy khóe mắt. "Tổ tiên hiển linh, cuối cùng cũng có hy vọng khiến Trần Hoàng Thiên nhận tổ quy tông rồi, chỉ cần nó đồng ý quay về nhà họ Trần, thì nhà họ Trần có thể lên cao như diều gặp gió, vậy thì tôi có thể chết, cũng có thể nở mày nở mặt mà xuống đó gặp tổ tiên rồi!"
Sau khi cơn phấn khích qua đi, Trần Hiếu Sinh thúc giục nói: "Thằng cả, mau chuẩn bị máy bay, bây giờ Trần Hoàng Thiên quay về chắc chắn phải đến núi Nga Mi, chúng ta phải đi cùng với nó, đợi đến lúc nó và Dương Ninh Vân gặp nhau, nhất định tâm trạng sẽ rất tốt. Lúc đó cũng chính là thời điểm tốt để mở lời bảo nó quay về nhà họ Trần." "Vâng thưa bố, bây giờ con sẽ đi thu xếp, tiện thể thông báo cho Trần Hoàng Thiên"
Bác cả cần mẫn đi thực hiện.
Mặc dù con gái Trần Đình của ông ta chết trong tay Trần Hoàng Thiên, nhưng đối với loại doanh nhân này mà nói, thì lợi ích mới là thứ quan trọng nhất, từ khi nhà họ Tiêu suy tàn, thì nhà họ Trần luôn chịu đựng sự chèn ép của các gia tộc lớn ở thủ đô, ngoài mặt là thủ lĩnh của mười gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng thực tế đã không còn đứng vững nữa, bị loại khỏi vị trí thứ ba thứ bốn trong số mười gia tộc lớn.
Nhưng nếu Trần Hoàng Thiên có thể quay về nhà họ Trần được.
Đừng nói thủ lĩnh mười gia tộc lớn, cho dù là hàng ngũ bốn gia tộc lớn, thì nhà họ Trần cũng có thể trèo lên được. Vì vậy so với lợi ích, thì cái chết của cô con gái không đáng để nói. Một người đàn ông có tiền có thế như anh, còn không có mấy đứa con riêng sao?
Vì thế, không cảm thấy đau khổ chút nào. Tất nhiên, Trần Hiếu Sinh cũng như vậy.
Nhà họ Trần có rất nhiều hậu bối, có mấy chục đứa hậu bối cùng hàng với anh. Gia đình là các hậu bối thuộc hàng anh em ruột, anh em họ của anh, hậu bối của nhà họ
Trần đã đạt trên một trăm người.
Chết hai ba người thì có là gì? "Sắp tới nhà họ Trần sẽ lên như diều gặp gió thôi!"
Trần Hiếu Sinh vui vẻ đi tới đi lui. "Rốt cuộc là chuyện gì, mà khiến ông nội vui đến vậy?" Bác dâu cả, bác dâu thứ và những người phụ nữ thân thích đều rất tò mò bàn luận. “Chẳng lẽ Trần Hoàng Thiên quay về nhà họ Trần sao?” Có một bà thím hỏi.
Khi bác dâu cả nghe thấy, thì sắc mặt liền trở nên khó coi.
Nếu như Trần Hoàng Thiên trở về nhà họ Trần, vậy chẳng phải người thừa kế nhà họ Trần sẽ không liên quan gì đến con trai Trần Hoàng Dương của bà ta rồi sao?
Thế là, bà ta mang nỗi nghi vấn, bước vào phòng khách, nở nụ cười trên mặt: "Ông nội, có chuyện gì mà vui vẻ thế, nói ra chia sẻ cùng chúng con nữa" "Tránh sang một bên!"
Trần Hiếu Sinh không giữ thể diện cho bà ta: "Có một số chuyện các người không nên biết thì đừng nghe ngóng, bằng không Trần Hoàng Hạo và Trần Đình sẽ là bài học cho các người đấy!"
Bác dâu cả bị dọa cho một phen mà bỏ chạy.
Lúc đó, Trần Hoàng Thiên quay về đại nội. "Bố, chuyện vui, chuyện vui ngất trời!"
Trần Hoàng Thiên còn chưa đến, thì giọng nói đã đến trước rồi. "Chuyện vui gì vậy Hoàng Thiên?"
Đợi Trần Hoàng Thiên đến gần, thì Dương Thiên Mạnh tò mò hỏi.
Trần Hoàng Thiên thở một hơi rồi nói: "Đã có mạnh mối về Ninh Vân rồi, cô ấy chưa chết, con... ông nội của nhà họ Trần đã từng thấy cô ấy, có lẽ sẽ không sai đâu." "Thật sao?"
Tinh thần Dương Thiên Mạnh chấn động, khắp người đột nhiên trẻ hơn mười mấy tuổi. "Chắc không sai được đâu, bây giờ con sẽ đi liên lạc máy bay, chúng ta đi tìm Ninh Vân"
Trần Hoàng Thiên hào hứng nói. "Được được được!"
Dương Thiên Mạnh liên tục nói vài câu được, vui mừng đến chảy nước mắt.
Trong lòng Phương Thanh Vân có nhiều cảm xúc đạn xen nhau, vui mừng thay Trần Hoàng Thiên, cũng buồn thay cho bản thân.
Bởi vì cô ấy biết rằng khi Dương Ninh Vân trở về, thì Trần Hoàng Thiên sẽ lạnh nhạt với cô ấy.
Phụ nữ luôn ích kỷ, phụ nữ nào mà lại không hy vọng được người đàn ông mình yêu chiều chuộng? May mắn trong bụng còn có em bé, là niềm an ủi lớn nhất của cô ấy.
Lúc này, Phương Thanh Vân nhận được điện thoại của bác cả, nói rằng máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng cho Trần Hoàng Thiên rồi, vì vậy Trần Hoàng Thiên cũng không đi mua vé máy bay nữa.
Chiều đến, anh dẫn theo Dương Thiên Mạnh, cùng với
Trần Hiếu Sinh và bác cả, tiến thẳng đến núi Nga Mi.
Khi đến được Kim Đỉnh ở Nga Mi, thì đã là hoàng hôn. Kim Đỉnh lấp lánh những ánh vàng cao ngất, vô cùng hấp dẫn. "Ơ, vị thí chủ này, sao ông lại tới đây rồi?"
Một ni cô nhỏ nhận ra Trần Hiếu Sinh, thì cau mày hỏi. Trần Hiếu Sinh cười giới thiệu: "Đây là chồng của Ninh Vân, đây là bố của Ninh Vân, chúng tôi đến đây để đón Ninh Vân về nhà, có rất nhiều người lo lắng cho cô ấy, cô ấy không nên xuất gia đâu" "Đúng vậy, sư thầy, con gái của tôi không biết tôi vẫn còn sống, cộng thêm có một vài chuyện phiền lòng nghĩ không thông nên mới xuất gia đi tu, thầy gọi con bé ra một lát, tôi sẽ nói chuyện với con bé, tôi là bố ruột của con bé, con bé sẽ nghe tôi, phiền sư thầy đi gọi con bé một tiếng” Sóng lòng Dương Thiên Mạnh trào dâng, nói hết trong một hơi.
Ni cô nhỏ có chút không kiên nhẫn nói: "Đã nói rồi, núi Nga Mi chúng tôi không có người nào tên Ninh Vân, sao các người lại không tin? Hai ngày trước còn có một người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột của Ninh Vân dẫn người đến đòi Ninh Vân, bị sư phụ của chúng tôi đuổi xuống núi Nga Mi, nếu như các người còn không đi, thì tôi đành phải đi gọi sư phụ tôi đến đuổi các người đi đấy" "Đi gọi đi, cô đi gọi đi, tôi còn sợ cô hay sao!" Trần Hiếu Sinh tức giận nói.
Ni cô nhỏ kia nhếch mép: "Các người đợi đấy, bây giờ tôi đi gọi sư phụ tôi."
Nói xong, vị sư cô nhỏ chạy vào Kim Đỉnh. Trần Hiếu Sinh cười hì hì nói: "Ông cố ý kích động cô ta đấy, nếu không cô ta sẽ không đi gọi sư thái đâu." “Đương nhiên tôi biết con cáo già nhà ông đang kích động cô ấy.” Trần Hoàng Thiên hời hợt nói.
Trần Hiếu Sinh gãi gãi đầu. Không phải con cáo già, nhà họ Trần cũng không làm lớn được.
Bên trong đại điện. "Sư phu, vị thí chủ kia lại tới nữa, còn dẫn theo cái gì mà bố và chồng của Ninh Vân. Nói muốn dẫn Ninh Vân đi, con đã nói núi Nga Mi chúng ta không có người nào tên Ninh Vân cả, mà bọn họ lại không tin, từ chối không muốn rời đi, lại còn nổi giận với con nữa"
Ni cô giận dữ báo lại.
Sư thái dừng tụng kinh.
Tất nhiên bà ấy biết rằng Ninh Vân đang trên núi Nga Mi, là để thanh trần.
Bà ấy cũng biết rằng bố của Dương Ninh Vân đã chết. Bây giờ có người giả làm bố của Dương Ninh Vân, hẳn là không có ý gì tốt cả.
Thế là, bà ấy liền nói: "Thế này, đi xuống không phải là cách, phải nghĩ cách khiến họ sau này không đến Nga Mi tìm Ninh Vân nữa" “Vâng ạ, thật là phiền phức!” Ni cô nhỏ nói. "Như vậy đi.
Sư thái nghĩ được cách, rồi gọi: "Thanh Tâm, con lại đây." "Sư phụ, có dặn dò gì ạ?"
Có một ni cô nhỏ tầm hai mươi tuổi chạy đến.
Sư thái Mạc Ngôn nói: "Con có dáng vẻ gần giống như Thanh Trần, đi dùng bút chu sa, vẽ khuôn mặt thành khuôn mặt của Thanh Trần” "Vâng, thưa thầy"
Không lâu sau, khuôn mặt của Thanh Tâm, những đường kẻ hoa văn đỏ được vẻ bằng bút chu sa, rất giống với khuôn mặt của Dương Ninh Vân, sau đó ra ngoài cùng sư thái Mạc Ngôn. "Trần Hoàng Thiên cháu xem, sư thái dẫn Ninh Vân ra
Trần Hiếu Sinh đột nhiên trở nên phấn khích. rồi!"
Nhưng Trần Hoàng Thiên và Dương Thiên Mạnh lại đột nhiên cau mày.
Một người là bố, một người là chồng đã bầu bạn với cô ba năm trời, hai người hiểu cô rõ nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua cô gái này không phải là Dương Ninh Vân,
Nhưng Trần Hiếu Sinh không biết, liền nói: "Ninh Vân, cháu nhìn xem, ông dẫn Trần Hoàng Thiên và bố cháu đến rồi đây, mau qua đây!"
Nhưng không ngờ, đáp lại ông ta là một tiếng "A Di Đà Phật.
Thanh Tâm bước đến. Nói: "Tôi không phải Dương Ninh Vân, cũng không quen biết hai vị thí chủ này, thí chủ ông nhận nhầm người rồi." "Sao lại có thể!"
Trần Hiếu Sinh vô thức nhìn sang Trần Hoàng Thiên.
Chỉ nhìn thấy Trần Hoàng Thiên lắc lắc đầu hỏi: "Người lần trước ông gặp được, chính là cô ấy sao?" "Đúng vậy. Trần Hiếu Sinh nói: "Chính là cô ấy, lúc đó rất sợ ông.
Còn đánh rơi chiếc cốc, không thể sai được" Ngày đó Trần Hiếu Sinh cũng chỉ liếc nhìn Dương Ninh Vân một cái, khuôn mặt của Thanh Tâm vẽ thành như vậy, mà ông ta cho rằng là cùng một người. "Cô ấy không phải Ninh Vân.
Dương Thiên Mạnh thất thần nói. "Cái gì? Cô ấy không phải Ninh Vân, sao có thể vậy được?"
Sắc mặt Trần Hiếu Sinh tối sầm lại, nói: "Người phụ nữ trong bức ảnh, mặc bộ đồ cưới giống hệt Ninh Vân, hơn nữa sau khi Ninh vân mất tích, đã được chụp lại ở ga xe lửa Kim Đỉnh." "Hơn nữa đã kiểm tra qua rồi, ni cô cùng đi với cô ấy ngày đó chính là vị sư thái này, ông đã xác định được vị sư thái này là trưởng môn của núi Nga Mi, rồi mới tìm đến núi Nga Mi. Sao lại không phải Ninh Vân chứ?"
Ông ta vẫn không dám tin rằng đây là sự thật.
Bởi vì nếu như ni cô này không phải Dương Ninh Vân, vậy thì ông ta đã làm cho Trần Hoàng Thiên một phen mừng hụt rồi, không chỉ không thể khiến Trần Hoàng Thiên nhận tổ quy tông, ngược lại sẽ khiến Trần Hoàng Thiên oán hận ông ta hơn, cho rằng ông ta đang lừa anh. "A di đà phật.
Sư thái Mạc Ngôn lên tiếng nói: "Mấy ngày trước bần ni thực sự từng đến Kim Thành, cũng dẫn theo một cô gái mặc đồ cưới đón xe lửa quay về Nga Mi từ ga xe lửa Kim lăng. Nhưng cô gái mặc đồ cưới đó không phải là Ninh Vân mà các người nói, cô ấy có pháp hiệu Thanh Trần, tên thật là Lý Nhược Quyên, ngày cưới nhau thì bị chú rể ruồng bỏ, nên đã hủy hoại khuôn mặt, nhất tâm muốn chết, bần ni nhìn thấy thì điểm hóa cho cô ấy, dẫn cô ấy về núi Nga Mi." "Không thể vậy được!"
Trần Hiếu Sinh lắc đầu nói: "Làm sao có thể kết hôn cùng một ngày, còn mặc bộ đồ cưới giống nhau, thậm chí thân hình cũng rất giống, và cũng bị hủy hoại khuôn mặt. Tôi tin chắc trên đời không có chuyện trùng hợp đến thế!"
Sư thái Mạc Ngôn bật cười: "Nhưng đôi khi, chuyện trùng hợp chính là trùng hợp như vậy, nếu thí chủ không tin, thì dù cho tìm kiếm hết phải Nga Mi tôi, mà có thể tìm được người tên Ninh Vân của các người, thì các người cứ dẫn đi đi." "Được. Vậy mời sư thái cử người dẫn tôi đi tìm" Trần Hoàng Thiên nói.
Anh cũng không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy! “Thanh Ngôn, đưa cậu ấy đi tìm. Sư thái Mạc Ngôn dặn dò.
Thế là, liền có một ni cô nhỏ, dẫn Trần Hoàng Thiên đi tìm lần lượt ở cung điện, lầu các, phòng thiền. Đã tìm khắp nơi, nhưng cũng không tìm ra Dương Ninh Vân.
Trần Hoàng Thiên vẫn không bỏ cuộc, liền đi vào rừng tìm kiếm, vừa tìm kiếm vừa la hét "Ninh Vân! Em có ở đó không, Ninh Vân?" "Anh là Trần Hoàng Thiên, nếu như em nghe thấy tiếng gọi của anh, thì hãy ra đây gặp anh có được không?" "Anh sai rồi, lúc đó anh bị cơn giận làm cho đầu óc choáng váng, không nên mất lòng tin ở em, không nên đuổi em đi, là vì anh không tin nên mới hại em chịu khổ sở rồi, xin em hãy ra đây gặp anh, cho anh một cơ hội để chuộc lỗi có được không?"
Anh tìm kiếm khắp các ngọn núi, thậm chí ở phòng thiền có thể nghe thất tiếng la hét.
Lúc này, vách núi cao dựng đứng ở ngọn núi phía sau, trong một cái hõm.
Dương Ninh Vân đang ngồi thiền dưới ánh đèn dầu.
Đột nhiên!
Cô mở to đôi mắt. "Trần Hoàng Thiên?"
Không sai, cô đã nghe thấy tiếng hét của Trần Hoàng Thiên.
Đột nhiên không còn tâm trí để ngồi thiền, chạy đến bên rìa vách núi nhìn lên, âm thanh càng ngày càng gần hơn. "Ninh Vân, em có biết không, mấy ngày nay anh luôn sống trong đau khổ, anh rất nhớ em. Rất muốn quay lại cái thời mà chúng ta có thể ôm nhau, nếu như em nghe thấy thì hãy đáp lại anh một tiếng anh sẽ không bao giờ hiểu lầm em, và không bao giờ làm em đau lòng buồn bã nữa, em trả lời anh đi Ninh Vân! " "Hu hu..."
Dương Ninh Vân nghe thấy tiếng hét của Trần Hoàng Thiên, thì liền ngồi xổm xuống đất ôm đầu gối mà khóc lóc đau khổ. "Trước đây em cũng rất muốn quay về. Nhưng không thể quay về được nữa rồi Hoàng Thiên, em đã biến thành một kẻ người không ra người ma không ra ma, hơn nữa vô cùng bẩn thỉu, nhiều lần bị Hàn Tử Minh lột trần, bị hắn ta cưỡng bức, em đã không còn xứng với anh nữa." "So với Phương Thanh Vân. Thậm chí em còn không bằng sợi tóc trên đầu cô ấy, đừng đến tìm em nữa Hoàng Thiên, hãy chăm sóc tốt cho Phương Thanh Vân, và yêu thương cô ấy, mỗi ngày em sẽ cầu xin Bồ tát phù hộ cho các anh, phù hộ cho đứa bé." "Hu hu hu..."