Chàng Rể Đào Hoa

Chương 446: Thế giới này thật nhỏ bé!




**********
Chương 446: Thế giới này thật nhỏ bé!
Nghe thấy lời này của con trai mình, Đường Nguyên Minh đà chủ của tổng đà Đường Môn liền rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, Đường Nguyên Minh nói: "Như vậy không ổn lắm, Đường môn và Hiệp hội Thiên Minh đều là tổ chức của người Mỹ gốc Lam Hoa, một bên mở võ quán thu nhận người học võ, một bên là kinh doanh ngầm, nếu Đường Môn chúng ta giúp nhóm Thiên Sát trấn áp Hiệp hội Thiên Minh, e rằng sẽ bị tất cả người Mỹ gốc Lam Hoa ở Châu Mỹ chỉ trích. " “Bố à. Bố suy nghĩ nhiều quá rồi"
Đường Vĩnh Bảo con trai của Đường Nguyên Minh nói: "Hiệp hội Thiên Minh của họ có thể không nể mặt mũi của Đường Môn chúng ta mà đánh con trai con như một con chó chết, họ còn không sợ bị chỉ trích, chúng ta thì sợ cái gì?" “Cái đấy thì khác. Đường Nguyên Minh lắc đầu: “Đấy là do con trai con ức hiếp cháu trai của Thẩm Thành Đông trước, lúc xuống máy bay dọa giết người ta, đúng lúc có Thẩm Thiên Sang ở đấy, bị xử lý là chuyện bình thường. "Nếu là cháu trai của Thẩm Thành Đông dọa giết cháu của bố, tình cờ on lại đang ở đấy, đánh cháu trai ông ta thành chó chết, Thẩm Thành Đông cũng không dám nói gì cả." "Cho nên người Mỹ gốc Lam Hoa chúng ta đánh qua đánh lại, thì người Mỹ gốc Lam Hoa sẽ không nói gì cả, nhưng nếu Đường Môn giúp tổ chức bản địa đối phó với Hiệp hội Thiên Minh thì sẽ khác, sẽ bị chỉ trích rất gay gắt. "Ngược lại, Hiệp hội Thiên Minh giúp nhóm Thiên Sát đối phó Đường Môn, cũng sẽ bị chỉ trích gay gắt.
Người Mỹ gốc Lam Hoa ở nước ngoài rất để ý tới nguồn gốc của họ.
Cùng là con cháu trong nhà, dù có đánh nhau ở bên ngoài như thế nào, thì đó cũng là cuộc chiến giữa anh em với nhau.
Nhưng nếu giúp người ngoài đánh anh em mình, thì tính chất sẽ thay đổi.
Mà Đường Môn mở võ quán. Đa số đều là người Mỹ gốc Lam Hoa đến học võ, có tiếng xấu trong giới người Mỹ gốc Lam Hoa, chưa kể đến việc Đường Môn bị chỉ trích, thì chuyện làm ăn cũng sẽ sa sút.
Đây là điều mà Đường Nguyên Minh lo sợ nhất. "Lẽ nào cứ để Đường Thái An bị đánh như vậy sao ạ?" Đường Vĩnh Bảo rất bất mãn.
Đường Nguyên Minh thở dài nói: "Đợi đến ngày mai đấu giá xem tình hình thế nào đã, nếu không thì sau này có cơ hội rồi lại trả thù đi, nói tóm lại, chúng ta không thể giúp thế lực bản địa đối phó với người có cùng gốc rễ được.
Tổng đà Hiệp hội Thiên Minh.
Tiệc gia đình kết thúc, đám người Dương Thiên Mạnh, Đỗ Nhã Lam, Cố An Nhiên đều uống hơi nhiều, đã được sắp xếp đi nghỉ ngơi.
Phương Thanh Vân đang mang thai, không uống rượu, ăn xong liền bị một đám chị em họ vây quanh. Mà Trần Hoàng Thiên bị ông ngoại gọi đi dạo. “Thế nào hả Trần Hoàng Thiên, Hiệp hội Thiên Minh này mà ông ngoại xây dựng nên cũng được chứ nhỉ?” Thẩm Thành Đông cười hỏi.
Trần Hoàng Thiên gật đầu: "Xây dựng rất tốt ạ. Con không thể tưởng tượng được làm thế nào mà ông ngoại lại tập hợp một số người Mỹ gốc Lam Hoa lại với nhau. Tạo ra một Hiệp hội Thiên Minh lớn như vậy, kiếm ra được nhiều của cải như thế" "Con nghĩ cũng không thể nghĩ ra, nhưng ông ngoại lại làm được, suy nghĩ là có thể thấy được thực lực và thủ đoạn của ông rất cao siêu”
Thẩm Thành Đông cười haha, sau đó liền thở dài: "Chiếm giang sơn thì dễ nhưng giữ được giang sơn mới khó!" "Con đừng nhìn Hiệp hội Thiên Minh lớn mạnh, tiền bạc giàu có, trên thực tế, một số thành viên của Hiệp hội Thiên Minh bất mãn với việc phân chia quyền lợi, muốn rời khỏi Hiệp hội Thiên Minh, một số thế lực bên ngoài muốn chia nhau miếng bánh ngọt lớn là Hiệp hội Thiên Minh này” "Ông ngoại già rồi, không còn sống được bao nhiêu năm nữa, chỉ sợ một ngày nào đó liền nhắm mắt xuôi tay, cơ nghiệp to lớn của gia tộc này sẽ sụp đổ rồi bị những người khác chia chác!"
Nói đến đây, ông dừng lại bước chân, nhìn Trần Hoàng Thiên, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là con cháu của nhà họ Thẩm rất ưu tú, nhưng không ai có thể so sánh được với con. Để nói về người thừa kế của Hiệp hội Thiên Minh, ông ngoại nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có con là người phù hợp nhất. "Ngày nào đó ông ngoại đi rồi, Hiệp hội Thiên Minh sẽ giao cho con. Nhất định có thể đạt đến thời kỳ hoàng kim, thậm chí còn huy hoàng hơn cả bây giờ, con có sẵn lòng kế thừa giang sơn gấm vóc này của ông ngoại hay không?”
Nói đùa ư.
Trần Hoàng Thiên còn trẻ tuổi như vậy, đã là đã là võ sĩ Thần Cảnh. Còn là võ sĩ Thần Cảnh cấp năm.
Nhìn ra toàn thế giới, số võ sĩ có thực lực đạt tới Thần Cảnh cấp năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà Trần Hoàng Thiên lại nằm trong con số ít ỏi đó.
Những hậu bối của nhà họ Thẩm, không có một ai là có thể so sánh với Trần Hoàng Thiên.
Mà với thực lực của Trần Hoàng Thiên, trong mười năm tám năm nữa, dù không thể trở thành số một thế giới, anh cũng có thể là số hai thế giới.
Có Trần Hoàng Thiên nắm giữ Hiệp hội Thiên Minh, ai có thể phân chia được? Ai dám dòm ngó tới? "Không được đâu, không được đâu ông ngoại!"
Trần Hoàng Thiên liên tục xua tay, nói: "Hiệp hội Thiên Minh sẽ do ông ngoại xây dựng nên, người thừa kế chỉ có thể là họ Thẩm, không thể là họ Trần được. Nếu như giao cho con, cả nhà họ Thẩm đều sẽ trách ông ngoại mất. "Chúng nó dám ư!"
Thẩm Thành Đông nói: "Ông ngoại cũng không phải là hoàng đế, không cần truyền ngôi cho con cháu họ Thẩm, ai có khả năng thì sẽ truyền lại cho người đó. Nếu cháu ngoại có năng lực, thì ông sẽ truyền cho cháu ngoại, ai dám không phục thì ông sẽ đánh gãy chân của người đó!”
Trần Hoàng Thiên cười nói: "Con nhận lấy ý tốt của ông ngoại, nhưng tốt hơn là nên truyền lại cho con cháu nhà họ Thẩm. Đừng nói nữa a, thể thực mà bố con cũng để lại cho con cũng cần con phải quản lí, hơn nữa con cũng đã đồng ý rồi, nếu như đồng ý với cả ông ngoại nữa thì con cũng không thể lo được cho cả hai bên có đúng không?" "Cho nên, sau này Hiệp hội Thiên Minh do người anh em họ nào của con quản lý. Chỉ cần gặp khó khăn, con sẽ ra tay giúp đỡ nếu có thể, sẽ không bao giờ để cho giang sơn mà ông ngoại xây dựng lên bị phân chia." "Hơn nữa, ông ngoại nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. Bây giờ còn chưa tới tám mươi tuổi, con đường sau này còn rất dài"
Nói rồi, Trần Hoàng Thiên nắm lấy tay ông ngoại, đặt một viên đan dược vào lòng bàn tay ông, nói: "Đây là Trường Thọ đan, có thể tăng tuổi thọ của ông lên mười năm, số lượng không có nhiều, chỉ còn lại mấy viên thôi. Con cũng không dám tặng ngay trước mặt mọi người, nếu không người này thì có, người kia thì không có, sợ người ta sẽ bàn tán sau lưng. Bèn lén đưa cho ông ngoại một viên, ông mau ăn đi ạ, đừng để người khác biết được" *
Có nhiều cô chú như vậy, căn bản không đủ để chia liền không chia nữa, cứ bí mật đưa cho ông ngoại một viên là được.
Về phần cậu hai, lúc ở trong nước cũng anh cũng lén đưa một viên rồi.
Cậu hai cũng sợ nhà họ Thẩm soi mói Trần Hoàng Thiên nên không dám nói gì.
Ánh mắt Thẩm Thành Đông đột nhiên sáng lên, nhanh chóng hạ giọng nói: "Đây là Trường Sinh đan đã được bán đấu giá ở hội nghị đan dược lúc trước sao?"
Trần Hoàng Thiên gật đầu: "Ông ngoại mau ăn đi, đừng để người khác biết được.
Thẩm Thành Đông gật đầu liên tục, nuốt đan dược xuống rồi cười nói: “Vậy chuyện người thừa kế có thể kéo dài thêm vài năm mới tính rồi." Sau đó, Thẩm Thành Đông đưa Trần Hoàng Thiên đến xem phòng riêng của Thẩm Thiên Liên mẹ anh. Có rất nhiều hình ảnh của các mẹ từ thuở ấu thơ đến năm 20 tuổi. "Hồi còn trẻ trông mẹ thật xinh đẹp."
Một nụ cười hiện ra trên khóe miệng Trần Hoàng Thiên. Nhớ khi còn nhỏ. Luôn mơ mộng nghĩ về bộ dáng của mẹ mình, bây giờ cuối cùng anh cũng biết mẹ mình trông như thế nào rồi.
Ngày hôm sau.
Trần Hoàng Thiên, Thẩm Thiên Sang, Đỗ Nhã Lam, Cố An Nhiên, bốn người dẫn theo một đám cao thủ của Hiệp hội Thiên Minh ngồi lên chuyên cơ. Đến New York, thành phố lớn nhất Mỹ để tham gia buổi đấu giá.
Nhà đấu giá Christie's là một trong những nhà đấu giá nổi tiếng nhất thế giới.
Khi nhóm người Trần Hoàng Thiên đến bãi đậu xe của nhà đấu giá Christie's, rất nhiều xe đã đậu sẵn, rất nhiều quý tộc tập hợp lại thành nhóm đi vào trong nhà đấu giá. "Vào đi."
Thẩm Thiên Sang nói.
Trần Hoàng Thiên gật đầu. Bọn họ đang chuẩn bị đi vào..
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên trước mặt Trần Hoàng Thiên
Là một cô gái mặc đạo phục có khuôn mặt xinh đẹp. “Sao thế, anh không nhận ra tôi à?” Nữ đạo sĩ cười hỏi.
Trần Hoàng Thiên mỉm cười: "Lâm Lạc Tịch của núi Long Hổ, có phải không? Đương nhiên là nhận ra rồi”
Lâm Lạc Tịch cười nói: "Tôi vừa mới xuống xe, còn cảm thấy anh có chút quen thuộc, cho nên chạy tới đây xem thử, không ngờ lại đúng thật là anh, sao thế, tới đấu giá à?"
Trần Hoàng Thiên cười gật đầu: "Còn cô thì sao, cũng tới tham gia đấu giá à?" "Đúng vậy.
Lâm Lạc Tịch chỉ về một hướng: "Sư phụ tôi, còn cả các đại trưởng lão của Long Hổ Tông chúng tôi đều tới đây rồi, muốn lấy quả Mạnh Bà, có thể tăng thêm linh lực đó!"
Trần Hoàng Thiên nhìn theo hướng cô chỉ.
Liền nhìn thấy hai lão đạo tràn đầy tiên khí, đang dẫn theo mấy đệ tử trẻ tuổi đi tới đây. Trần Hoàng Thiên lập tức cảm thấy khó xử.
Long Hổ Tông muốn lấy quả Mạnh Bà, anh cũng muốn lấy, vậy thì không phải là đắc tội Long Hổ Tông hay sao? Đúng lúc này, một tiếng phổ thông tiêu chuẩn liền vang lên. "Ồ, đây không phải là Trần Hoàng Thiên sao? Không ngờ lại gặp được anh ở nước ngoài, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.