Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2787:




Nghe những lời đầy tự tin của Bùi Cửu Thiên, trên gương của Bùi Lệ Thu cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Cô ta vươn eo ưỡn ngực, sau đó khẽ cười một tiếng, đáp: "Vậy có phải bây giờ chúng ta không cần làm gì không, chỉ cần nằm xem lão tam và lão tứ đấu đá nhau là được?"
Bùi Cửu Thiên khẽ cười nói: "Phải làm chứ."
"Dù nói thế nào, Bùi Cửu Phong cũng là do tôi ra lệnh đi bắt tên sát thủ đó."
"Bây giờ cậu ta rơi vào kết cục như thế này, tôi cũng phải chịu trách nhiệm một phần"
"Nếu tôi không làm gì cả, chú ba và tam phòng nhất định sẽ có ý kiến."
"Nhưng là cứu người, tôi cảm thấy không cần phải cứu thật"
"Đôi khi làm dáng, bày vẽ hình thức, để tìm phòng cảm thấy rằng chúng ta đã cố gắng hết sức để làm tốt nhất có thể"
"Suy cho cùng thế giới này là, chuyện dễ làm nhất, chính là cố làm ra vẻ!"
"Tôi là muốn xem thử môn chủ Bùi môn ở nước ngoài từ lâu như thế, sẽ mạnh mẽ như thế nào khi đối mặt với việc nội bộ Bùi môn bị phân tán!".
"Môn chủ của chúng ta, nếu do tôi và cô cầu xin mà ông ta chịu thả Bùi Cửu Phong ra, vậy thì quyền uy của môn chủ như ông ta để ở đâu chứ?"
"Nếu như ông ta hoàn toàn không nể mặt chúng ta, nhất định phải trừng phạt Bùi Cửu Phong, vậy thì mặt mũi của tam phòng để ở đâu?"
"Tôi thực sự có chút mong đợi, muốn xem giới hạn cuối cùng của môn chủ Bùi môn của chúng ta là gì ".
Rõ ràng, mặc dù mấy ngày nay Bùi Cửu Thiên chịu nhiều thiệt thòi trong tay Bùi Nguyên Minh, nhưng hậu quả của sự thiệt thòi này khiến anh ta càng phải thận trọng hơn.
| Mục đích của anh ta rất đơn giản, đó là làm tổn hại đến uy tín của môn chủ Bùi môn Bùi Văn Cẩn của hai thành Cảng Đồ này để có lợi cho anh ta leo lên vị trí.
Những tính toán của anh ta tinh tế đến mức Bùi Lệ Thu phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ tán thưởng.
"Cửu Thiên, cậu nhìn xa trông rộng như vậy, tôi cảm thấy rất an tâm" "Quả nhiên, Bùi môn ở Cảng Đồ giao vào tay cậu, là quyết định đúng."
"Sau này, Bùi môn ở Cảng Đổ của chúng ta nằm trong tay cậu, chắc chắn sẽ càng rực rỡ, tái hiện lại vinh quang của ngũ đại môn phiệt khi xưa"
Bùi Lệ Thu mỉm cười nói.
Bùi Cửu Thiên chỉ cười khẽ, không có đáp lại lời cô ta, mà là nheo mắt nói: "Bên lão thái quân có tin tức gì không?"
Bùi Lệ Thu cười khẩy nói: "Nghe nói anh cả và chị dâu đều ở cùng lão thái quân."
"Bây giờ lão tứ đã trở về, anh cả chắc chắn sẽ càng không rời nửa bước."
"Suy cho cùng cách tới lúc cậu được thừa kế tứ phòng, cũng chỉ còn một bước nữa thôi." "Chuyện này không giải quyết, anh cả sẽ không rời khỏi lão thái quân nửa bước"
Biểu cảm của Bùi Lệ Thu đầy xúc động.
Lập tức trầm giọng nói: "Nói ra, mọi chuyện đều là trách anh tư. Nếu như hồi đó anh ta không cướp lấy vị trí của anh cả, làm sao có chuyện tồi tệ như vậy bây giờ!"
Rõ ràng, sau khi Bùi Văn Cẩn nhậm chức, nội bộ của Bùi môn đầu có nhiều hạn chế như vậy.
Bùi Lệ Thu cũng không thể không vì lợi ích của Bùi môn mà gả cho một cái tên bất nam bất nữ như thế.
Đem tuổi trẻ tuyệt vời bán cho một tên thái giám, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Bùi Lệ Thu hận không thể rút gân lóc thịt Bùi | Văn Cẩn.
Bùi Cửu Thiên đưa tay ra rót một cốc nước cho Bùi Lệ Thu để tâm trạng của cô ta bình tĩnh lại.
Sau đó anh ta khẽ nói nhỏ: "Có một số chuyện tôi không thích hợp làm"
"Nhưng cô thì có thể"
"Gọi điện thoại cho ba tôi, nói cho ông ta biết sự tình, để ông ta tình cờ cho lão thái quần biết."
"Về phần chú ba, cô cũng nên liên lạc với chú ấy một chút để xoa dịu cảm xúc của chú ấy, nói với chú ấy rằng, con trai yêu quý Bùi Cửu Phong suýt nữa đã bị chú tư giết chết rồi."
Bùi Cửu Thiên đặt ly rượu xuống, mỉm cười nói: "Về phần tôi, là người đại diện cho thế hệ trẻ Bùi môn ở Cảng Đổ, đường đường làm thiếu chủ"
"Tôi cũng nên đi, chịu đòn nhận tội!"
- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.