Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 276:




Edit: Sally
Beta: Valeiary
Nhận thức của cư dân đã bị bóp méo nên không thừa nhận việc bên bất động sản đã tặng hoa sen cho bọn họ.
Về phía bất động sản… Rõ ràng bọn họ chính là đầu sỏ gây tội, là bọn họ cố tình lây nhiễm cho cư dân nên đương nhiên họ lại càng không thừa nhận việc tặng hoa sen.
Nghĩ kỹ lại thì, từ khi bước vào phó bản, nhân viên bất động sản thực sự cũng chỉ có duy nhất một người ở trong văn phòng.
Nhưng mà sáng hôm nay, ngay cả nhân viên bất động sản duy nhất đó cũng đã biến mất.
Sau khi Trần Phong nói xong, Ngân Tô liền dựa theo lời anh ta nói tiếp:
“Hoa sen chính là nguồn lây nhiễm. Hoa sen sẽ dụ dỗ cư dân nuốt hạt sen, thứ bên trong hạt sen sẽ lây nhiễm cho cư dân.”
“Trong hạt sen có thứ gì đó sao?”
“Ừ.”
Ngân Tô miêu tả chất lỏng màu đen trong hạt sen cho anh ta nghe, cuối cùng còn không quên nhận xét một câu: “Rất là kinh tởm.”
Trần Phong chưa từng nhìn thấy thứ đó nhưng nếu Ngân Tô đã nói như vậy thì chắc là không sai.
Về cơ bản đã có thể xác định được nguồn lây nhiễm.
Trần Phong suy nghĩ, liệt kê ra những manh mối trước mắt.
“Đầu tiên là khiến cư dân thay đổi cảm xúc, trở thành người bị cảm xúc tiêu cực chi phối, sau đó dùng hoa sen lây nhiễm cho cư dân…”
Những thay đổi trong cảm xúc của cư dân rất có thể giống như những gì Ngân Tô đã nói, bọn họ cần phải chứa đầy những cảm xúc tiêu cực thì mới có thể trở thành vật chủ ký sinh của ‘virus’.
Những cư dân bị nhiễm bệnh dần dần biến thành quái vật và bắt đầu lây nhiễm cho các cư dân khác trên diện rộng, cuối cùng là toàn bộ khu chung cư sẽ trở thành thiên đường dành cho bọn quái vật.
Trần Phong: “Nếu là nhiễm bệnh… Vậy có phải người chơi cần đi tìm thuốc giải không? Thuốc giải sẽ là gì?”
Ngân Tô sâu xa nói: “Nếu có thể tìm được ao sen của bên bất động sản, nói không chừng sẽ có manh mối mới.”
Trần Phong: “…”
Hôm qua anh ta đã dạo quanh toàn bộ khu chung cư một vòng, ngoại trừ hồ nhân tạo ra thì hoàn toàn không thấy nơi nào khác trồng hoa sen.
Sau khi hai người trao đổi xong thì không ai nói thêm gì nữa.
Bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có tiếng động do quái vật và người chơi gây ra, thời gian cũng bất tri bất giác trôi qua.
Hai giờ sáng.
Ngân Tô nghe thấy có tiếng động bên ngoài, mà âm thanh đó đang tiến đến tầng hai.
Cô lập tức ngồi dậy, Trần Phong ngồi trong bóng tối, lúc này cũng đang cảnh giác nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh.
Âm thanh phát ra từ bên ngoài cổng.
“Keng——”
Âm thanh không lớn, giống như có thứ gì đó va vào vật làm bằng kim loại.
Nhưng trong đêm tối, âm thanh này cũng rất trí mạng, Ngân Tô đã nghe thấy tiếng gầm nhẹ và tiếng bước chân của đám quái vật ở xa xa.
Cô đi tới bên cạnh cửa, vừa rồi khi bọn họ tiến vào đã kéo đồ đến chặn cửa, lúc này chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở.
Bên ngoài có một bóng đen từ phía dưới lăn đến hành lang, nhưng cô ấy không rời đi ngay mà quay người lại, đưa tay xuống.
“Bọn chúng tới rồi…”
“Đừng nhìn bọn chúng, lên đây nhanh lên, nắm chặt tay tớ.”
Bóng đen thúc giục người bên dưới.
***
***
Tạ Bán An chộp lấy tấm biển quảng cáo, có chút khó khăn leo lên, phía dưới đã có quái vật chạy đến, đang ngửa đầu nhìn cậu ta.
Chúng quan sát một lúc, chỉ lát sau đã bắt chước theo động tác của bọn họ trèo lên.
Tạ Bán An nắm lấy tay Ly Khương, không dám nhìn con quái vật phía dưới.
“Cần giúp không?”
Tạ Bán An và Ly Khương đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên, da đầu hai người tê dại, thiếu chút nữa là buông tay ra, may là Ly Khương dùng sức giữ chặt Tạ Bán An, Tạ Bán An mới không rơi xuống.
Ly Khương quay người nhìn sang bên cạnh, chẳng biết từ lúc nào đã có một người đang đứng bên cạnh mình.
Vì quá tối nên cô ấy không thể nhìn rõ mặt mũi của người này, chỉ có thể nhận ra đó là một cô gái, hơn nữa giọng nói này nghe có chút quen quen, hình như cô ấy đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi…
Ly Khương sinh lòng cảnh giác, vừa nhìn chằm chằm vào đối phương vừa dùng sức kéo Tạ Bán An lên.
Nhưng Ly Khương dường như không đủ sức lực, mãi vẫn không thể kéo Tạ Bán An lên được.
Mà con quái vật bên dưới gần như đã bò tới bên cạnh Tạ Bán An, cố gắng thò tay ra muốn bắt lấy cậu ta.
Tạ Bán An sợ đến mức há miệng nhưng không dám hét lên, dùng chân giẫm mạnh lên tay con quái vật. Cậu ta vừa động, Ly Khương liền phải dồn thêm sức để giữ chặt cậu ta.
Nhưng Ly Khương hiện tại rất đói, đói đến mức gần như không còn chút sức lực nào…
“Cần giúp không?”
Người đứng bên cạnh lại hỏi một câu.
Phía dưới có quái vật, bên cạnh lại có một người không rõ lai lịch sâu kín hỏi cô ấy cần giúp không. Ai mà dám nhờ giúp chứ!
Khoan đã!
Giọng nói này…
Ly Khương đang bị quái vật cùng với cơn đói đồng thời giày vò đến mức đầu óc có chút trì trệ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, đồng tử hơi trừng lớn: “Tô tiểu thư?”
“Ừ, cần giúp không?”
Ly Khương mở to hai mắt, kích động đến rơi cả nước mắt, “…Cần!”
Ngân Tô bước tới, giúp Ly Khương kéo người bên dưới lên.
“Đi theo tôi.”
Tạ Bán An với Ly Khương dìu nhau, cậu ta thấp giọng hỏi Ly Khương: “… Cậu quen à?”
Ly Khương nước mắt chảy dài, mơ hồ nói: “… Trước đó có cùng vượt một phó bản.”
Tạ Bán An nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, cùng Ly Khương chui vào khe hở cửa hàng bên cạnh.
Cánh cửa của cửa hàng lại bị đồ vật chặn lại.
Bên ngoài quái vật cũng đã bò lên, bọn chúng đang lang thang bên ngoài, cố gắng đẩy cửa cửa hàng này ra nhưng cũng không dùng lực phá cửa, đẩy không được liền bỏ đi hướng khác.
Đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, người trong cửa hàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ly Khương trông thấy ở đây ngoài Tô tiểu thư ra thì còn có một người chơi khác, anh ta cảnh giác đứng ở cửa sau, như thể sẽ bỏ chạy ngay lập tức nếu có bất kỳ nguy hiểm gì vậy.
Ly Khương cũng không căng thẳng như Trần Phong, dù sao nếu đã ở cùng một chỗ với Tô tiểu thư thì chắc chắn anh ta không phải là người xấu.
Ly Khương có chút kích động, kích động đến mức nước mắt tuôn như mưa “Tô tiểu thư, không ngờ tôi lại gặp được cô ở đây, thật sự là quá may mắn rồi.”
Trần Phong: “…” Khoa trương như vậy luôn à?
“May mắn?” Ngân Tô có chút mẫn cảm với từ này, “Xui xẻo.”
Cô cũng không ngờ lại gặp được hai người quen cùng một lúc trong phó bản này.
“Xui xẻo?” Ly Khương lắc đầu, giọng nói vô cùng kiên định: “Sao thế được? Tôi mang theo Tiểu An, sẽ không xui xẻo.”
“…” Ngân Tô liếc nhìn cậu thanh niên bên cạnh: “Cô lại đang làm việc thiện đấy à?”
“Hả… Không phải đâu, cậu ấy là bạn của tôi, Tạ Bán An. Tiểu An, vị này chính là Tô tiểu thư.”
Tạ Bán An lễ phép chào hỏi: “Xin chào Tô tiểu thư.”
“Xin chào.”
Tạ Bán An là một thanh niên khá dè dặt, cũng không nói thêm lời dư thừa, chỉ đứng yên bên cạnh Ly Khương.
Ly Khương vừa lau nước mắt vừa nói: “Sau khi chia tay với cô lần trước, tôi nghĩ nếu có thể cùng cô vượt qua phó bản lần nữa thì thật tốt, không ngờ phó bản này lại để tôi gặp được cô.”
Trần Phong càng nhìn càng thấy khoa trương.
Sao lại có người nhìn thấy cô mà khóc thành cái dạng này vậy? Không phải là bị dọa sợ đó chứ…
Ngân Tô đã quen với tác phong của bé mít ướt trong phó bản trước nên lúc này gương mặt cô rất bình tĩnh, để bọn họ tự tìm chỗ ngồi.
Ngân Tô cũng nhân tiện giới thiệu Trần Phong đang đứng ở cửa sau chuẩn bị bỏ chạy: “Vị kia là Trần… Trần tiên sinh.”
Trần Phong chủ động nói: “Trần Phong.”
Ly Khương khóc nấc lên: “Xin chào, tôi tên là Ly Khương, Ly trong rời đi, Khương trong Khương Tử Nha.”
Sau khi hai bên chào nhau, Trần Phong cuối cùng cũng di chuyển về giữa cửa hàng.
Ly Khương với Tạ Bán An đều rất đói, Ly Khương lấy đồ trong ba lô ra chia cho Tạ Bán An, để cậu ta lấp đầy bụng trước.
Cô ấy cũng ăn một ít để giảm bớt cảm giác khó chịu do cơn đói, lúc này mới bắt đầu nói chuyện với Ngân Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.