Bác sĩ Chu nói bọn họ bị mắc kẹt trong viện điều dưỡng, không ngừng tuần hoàn.
Chỉ là trong vòng tuần hoàn này, mỗi lần đều sẽ có một nhóm bệnh nhân mới lấy thân phận nhà đầu tư tiến vào.
Bác sĩ Chu còn nói, anh ta nghe thấy những nhà đầu tư mới đến kia nhiều lần nhắc tới 'người chơi' 'trò chơi' 'NPC', trong mắt nhóm nhà đầu tư kỳ quái này, tất cả mọi người trong viện điều dưỡng đều được gọi là NPC.
Anh ta muốn phá vỡ vòng tuần hoàn này, không muốn bị mắc kẹt ở đây nữa.
Nhưng anh ta không làm được..
"Bác sĩ Chu này có chuyện gì vậy? BUG rồi sao?" Khang Mại thì thầm hỏi Ngân Tô.
"Có lẽ là tự thức tỉnh ý thức thôi."
Phó bản là tài nguyên tuần hoàn sử dụng, mỗi một vòng sẽ làm mới ký ức của quái vật trong phó bản. Có lẽ bác sĩ Chu bởi vì thức tỉnh ý thức của mình hoặc là vì nguyên nhân khác, không được reset ký ức nên vẫn giữ nguyên được ký ức của mỗi phó bản.
"Có thể như vậy sao?"
Ngân Tô cười nói: "Loại trò chơi trái với khoa học này còn tồn tại thì có gì không thể?"
Khang Mại: "..."
Cũng đúng.
Phóng viên vẫn đang tiếp tục nói: "Bác sĩ Chu chỉ có thể hoạt động vào ban ngày, rất nhiều chuyện không thể nói cũng không thể làm. Giới hạn trên người anh ấy rất nhiều, thậm chí không được gợi ý cho những người mới đến, buổi tối anh ấy càng không được xuất hiện."
"Mà những bệnh nhân mới đến đó đều nhanh chóng chết sạch."
"Đợi đã!" Khang Mại ngắt lời phóng viên: "Cậu nói, tất cả bệnh nhân từng đến đây đều đã chết?"
Phóng viên gật đầu: "Nhưng mà là bác sĩ Chu nói với tôi, tôi không có những kí ức này."
Bác sĩ Chu nói, chỉ có cậu ta bằng lòng tin tưởng những lời anh ta nói, cũng là một trong số ít đối tượng anh ta có thể giao lưu.
Cho nên thỉnh thoảng trong một vòng tuần hoàn, anh ta sẽ tìm cậu ta nói chuyện, chỉ cần anh ta nói ra ám hiệu đã ước định thì cậu ta sẽ tin tưởng.
Lần này bác sĩ Chu cũng đến tìm cậu ta nói những chuyện đó.
Phó bản mà người chơi chết hết chỉ có thể chứng tỏ độ khó quá cao, Ngân Tô không cảm thấy có vấn đề gì, chắc chắn sẽ có phó bản như vậy tồn tại.
Nhưng mà sắc mặt Khang Mại rất không ổn, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ.
Cô nhướng mày hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Cô.. không biết sao?" Khang Mại nói xong mới nhớ ra bạn cùng phòng tâm thần này của anh ta rất thiếu hụt những kiến thức thông thường, rất nhiều kiến thức cơ bản đến cả những người mới cũng biết còn cô lại không biết.
"..."
Cô nên biết cái gì?
Dù sao cô cũng chỉ là một con quỷ xui xẻo để lỡ năm năm!
Cả người Khang Mại ớn lạnh, khẽ giải thích: "Phó bản tử vong. Chỉ có phó bản tử vong mới có trường hợp không một người chơi nào thoát ra được. Độ khó của phó bản này rất vô lý.. Cho nên, rất có khả năng chúng ta đã tiến vào một phó bản tử vong!"
Anh ta cứ cảm thấy phó bản này bất thường.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng hiểu ra được là bất thường ở đâu rồi!
"Phó bản tử vong?" Ngân Tô hừ nhẹ một tiếng: "Để tôi phải xem xem, có thể tử vong đến mức nào."
Cô còn gặp cái tử vong hơn nhiều rồi, như này thì tính là gì!
Khang Mại: "..."
Rốt cuộc cô có nghe mình nói không vậy?
* * *
* * *
Bọn họ đã quay lại tầng một tòa kiểm tra.
Nhưng lúc này những bóng ma trùng điệp trong tòa nhà, vừa nhìn thấy bọn họ là giống như sói đói thấy mồi, đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh lá.
Trên tầng thỉnh thoảng còn vang lên tiếng thủy tinh vỡ, hình như có thứ gì đó đang đập phá những vật cản, lao xuống dưới tầng.
"Loảng xoảng!"
Một cái bình thủy tinh lăn xuống từ cầu thang xuống, 'xoảng' một tiếng vỡ tan.
Tiếp đó, trên tầng truyền tới càng nhiều tiếng bình thủy tinh lăn, chúng nó giống như có ý thức, lăn xuống cầu thang, nện lên đại sảnh tầng một, tất cả đều vỡ nát, tiêu bản mốc xanh bên trong đột nhiên sống dậy.
Tiêu bản quay vòng tại chỗ, sau đó nhanh chóng nhắm chuẩn mục tiêu vào bọn họ.
"Loảng xoảng!"
Một nhánh dây leo đâm thủng cửa kính, thò từ ngoài vào trong, áp sát vào nền nhà và trần nhà nhanh chóng sinh trưởng.
Cửa kính loảng xoảng vỡ tan, thực vật bên ngoài chen lấn xô đẩy mọc vào trong tòa nhà.
"!" Nhiệt tình quá trời!
Ngân Tô nắm chắc thời cơ, nhân lúc thực vật còn chưa hoàn toàn chiếm lĩnh tất cả cửa kính, dùng ghế ở đại sảnh đập vỡ một cửa sổ sát đất.
May mà cái cửa sổ này không dùng kính chống đạn!
Ngân Tô ra ngoài đầu tiên, Khang Mại và phóng viên theo sát phía sau, quái vật đã tự tìm nơi ra ngoài trước.
Phó Kỳ Kỳ ở lại một nơi hoàn toàn khép kín bên dưới, bên trong có bình dưỡng khí, đủ cho cô ta sử dụng vài tiếng.
Dẫn theo Phó Kỳ Kỳ không thể hành động lại không thể tiện di chuyển sẽ chỉ làm tăng thêm gánh nặng và nguy hiểm cho bọn họ.
Nếu ngay cả an toàn của bản thân bọn họ còn không bảo đảm được thì sao đảm bảo được an toàn cho người khác?
Nhưng bây giờ xem ra, may mà không đưa cô ta lên.
Sau khi ra ngoài, Ngân Tô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh tượng quần ma loạn vũ trong vườn hoa.
Đám thực vật không còn bị giới hạn trong vườn hoa, có thể tùy ý sinh trưởng trong cả viện điều dưỡng. Tòa nào cũng có thực vật leo lên, phủ bóng xuống dưới.
Cây đại thụ trong vườn hoa chỉ trong thời gian ngắn đã sinh trưởng đến mức che trời lấp đất, ánh trăng bị nó che lại, không gian xung quanh càng trở nên âm u.
Không chỉ có đám thực vật này mà còn cả bệnh nhân.
Vô số bệnh nhân ùa ra từ tòa nội trú, dường như những bệnh nhân này cũng biết bọn họ ở đây, chạy ào về phía bọn họ.
Tiêu bản đằng sau cũng đang đuổi theo.
Trước có sói, sau có hổ.
Đường sống ở đâu?
Nhà ăn ở đối diện, bọn họ cần phải xuyên qua vườn hoa quần ma loạn vũ này cùng với vô số bệnh nhân..
Gần như là không có khả năng.
Khang Mại gạt quái vật bổ nhào lên ra, có chút nản lòng thoái chí: "Phó bản tử vong sẽ không để người chơi qua ải đâu, chúng ta đều sẽ chết ở đây."
Đâu ai ngờ phó bản tân thủ lại mở ra phó bản tử vong.
Sao anh ta xui xẻo vậy chứ..
"Đừng bi quan như vậy." Ngân Tô vừa chém cành cây thò qua đây vừa mò ra một chai thuốc ném cho Khang Mại, "Uống chút đi, chắc là sẽ có ích đấy."
"..."
Tuy rằng Khang Mại cảm thấy khả năng anh ta không thoát được ra ngoài là rất cả nhưng ham muốn sống sót mạnh mẽ khiến anh ta nghe lời Ngân Tô, đổ thuốc trong chai ra uống một viên.
Quái vật và phóng viên đều là quái của phó bản, bọn họ không sợ những thứ này. Nhưng thực lực của phóng viên rõ ràng không lợi hại như NPC phát điên, mà dường như quái vật chỉ có thể tạo thành tổn thương nghiêm trọng với NPC bệnh nhân.
Con quái vật này chính là con bị Ngân Tô đút vào trong bụng bệnh nhân, nó đã học được một chiêu, vô cùng thích chui vào trong cơ thể bệnh nhân rồi đi ra, khiến cho bản thân khắp người đều là máu.
Ngân Tô gọi Khang Mại một tiếng: "Kỹ năng đó của anh có thể dùng lên người tôi hay không?"
"Không thể, nó sẽ chỉ tấn công kích cô thôi."
"..."
Ngân Tô một chân đá bệnh nhân bổ nhào qua ra, túm lấy một nhánh dây leo, xông vào giữa đám bệnh nhân, nhanh chóng di chuyển, lợi dụng dây leo móc nối bọn họ lại với nhau, sau đó kéo bọn họ qua hai bên đường, tạo thành một bức tường người.
Khang Mại cảm thấy thuốc đã bắt đầu có tác dụng, quả nhiên bệnh nhân đã giảm bớt sự với anh ta.
Nhưng..
Anh ta phát hiện thực vật vừa rồi vẫn còn phân bố đồng đều bắt đầu tập trung về phía anh ta.
Quả nhiên, thuốc này có tác dụng phụ!
Nếu như sử dụng trong tòa nội trụ thì rất an toàn. Tuy nhiên một khi rời khỏi tòa nội trú, tiến vào phạm vi tấn công của thực vật thì e rằng sẽ chết đến mức chút mảnh vụn cũng không chừa lại.