Chấp Niệm Của Hôn Phu Lại Thích Tôi

Chương 1:




1.
Vốn tưởng rằng mình là nữ chính, giàu có xinh đẹp, gia thế và xuất thân đều vô cùng tốt, lại có một vị hôn phu xứng đôi vừa lứa, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra mình thật sự sai lầm.
Hôn phu của tôi là Cố Đình
Anh ấy luôn có thể xuất hiện đúng giờ trong bữa cơm gia đình, có thể lấy ra chiếc nhẫn kim cương lớn nhất khi đính hôn, ngay cả khi hẹn hò, anh ấy cũng có thể thể hiện sự tỉ mỉ và kiên nhẫn gấp trăm lần nghìn lần, tận tâm đến mức người ta khó tìm được sai sót.
Chỉ là mơ hồ có thể cảm giác được, trong ánh mắt của anh không có tình ý, đều là cảm giác cưỡng ép.
Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng bởi vì anh ấy không muốn yêu, cho đến một ngày, tôi thấy anh ấy mỉm cười đắm đuối với một người khác.
Cho nên không phải anh không muốn, chỉ là người đó không phải tôi.
Từ cửa sổ của nhà hàng sang trọng, tôi có thể nhìn thấy đài phun nước được trạm trổ điệu nghệ bên ngoài, có vài cặp đôi đứng bên đài phun nước vào lúc hoàng hôn, họ nắm tay nhau, nhìn từ xa, tôi cảm thấy ấm áp và lãng mạn.
“Chúng ta không hợp, em muốn chia tay.” Tôi ngoảnh mặt đi, đẩy chiếc nhẫn kim cương đính hôn ngày đó lại trước mặt anh.
Chiếc nhẫn đính hôn lặng lẽ nằm trong chiếc hộp nhung đỏ, được khảm những viên kim cương, tỏa sáng sang trọng dưới ánh đèn.
"Tại sao lại không thích hợp?" Anh cố ý hỏi.
Những người khác nghĩ rằng tôi và Cố Đình rất hợp nhau, nhưng chỉ có chúng tôi mới hiểu chúng tôi khác biệt như thế nào.
“Anh đã từng thật sự yêu em chưa?.” Tôi lại ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh hoàng hôn mùa hè luôn mờ ảo, nhưng điều này vẫn không thể làm mờ đi đường nét anh tuấn của anh, vẻ đẹp làm mê hoặc lòng người.
Cố Đình không trả lời, thản nhiên cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, coi như ngầm đồng ý.
“Thật ra, em biết, Cố Đình, người anh yêu chính là người phụ nữ đã lấy một triệu của mẹ anh rồi bỏ đi không chút do dự.” Tôi tàn nhẫn cắt đứt đoạn tình cuối cùng giữa tôi và anh ấy.
Nghe tôi nhắc đến người phụ nữ này, vẻ mặt vô cảm ngàn năm không thay đổi của Cố Đình rốt cuộc cũng có chút gợn sóng, anh khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Ngụy Giai Giai, đừng làm phiền cô ấy.”
Tôi hít một hơi, đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
2.
Nói về người phụ nữ đó, tôi không biết nhiều, và tôi thậm chí không biết tại sao cô ấy lại ở bên Cố Đình.
Nhưng tôi cũng đã từng nhìn thấy cô ấy một lần, dưới ánh nắng chói chang, chiếc váy trắng thướt tha, mái tóc dài xõa ngang vai, trong sáng và xinh đẹp. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cô ấy, tôi có thể đoán được Cố Đình thích gì ở cô ấy, cô ấy xinh đẹp đến động lòng người.
Ngoài ra, như tôi đã nói, cô ấy đã lấy một triệu do mẹ Cố đưa ra để đổi lấy việc rời khỏi Cố Đình.
Khi tôi biết tin, tôi nghĩ cô ấy sẽ từ chối, ít nhất là vì mối quan hệ của cô ấy với Cố Đình.
Nhưng tôi đã sai, cô ấy nhanh chóng nhận tấm séc, rồi rời đi không chút do dự.
Điều này thực sự khiến tôi bất ngờ, cô ấy đang diễn xuất?
Câu hỏi này đã khiến tôi băn khoăn trong một thời gian dài, tôi quyết định tối nay sẽ gặp người phụ nữ tên Trần Gia Hân này.
Trời đã tối, và tôi không ngờ rằng lần thứ hai tôi nhìn thấy cô ấy là ở một quán bar.
Ở đây có rất nhiều người và tiếng nhạc to đến đinh tai, tâm điểm của khán giả là Trần Gia Hân, người mặc váy đen và đi giày cao gót ở giữa sàn nhảy, nhưng không phải vì cô ấy nhảy hay hát xuất sắc, mà là bởi vì cô vừa bị một người đàn ông lực lưỡng có cánh tay xăm trổ va phải và ngã nhoài ra đất, sau cú ngã, anh ta mới chậm rãi tìm khăn nóng lau tay, sau đó cười nhẹ nói: “Thật xin lỗi, tôi đã nhắc nhở cô không nên lộn xộn, cô lại không nghe, tôi chỉ dạy cho cô một bài học."
Người đàn ông đó đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt hung dữ, khuôn mặt đen xì nhăn lại, anh ta trực tiếp đứng dậy và đến gần Trần Gia Hân, giơ tay dạy cho cô một bài học.
“Mã lão tam, lần này lại muốn làm loạn sao?” Tôi không nhịn được, dù sao đây cũng là địa bàn của tôi, nguyên nhân chính là tôi sợ hôm nay Trần Gia Hân sẽ xảy ra chuyện, Cố Đình sẽ đổ lỗi cho tôi vì chuyện này.
Mã Lão Tam cao lớn lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi thì vô cùng sửng sốt, run rẩy nói: "Chị Ngụy...?"
"Lần trước anh đánh nhau đập phá địa bàn của tôi, tôi còn chưa giải quyết xong, lần này lại muốn làm loạn nữa sao?" Hắn đưa mắt ra hiệu cho đàn em.
Mặt cô ta đỏ bừng, có vẻ như đã uống rất nhiều, nhưng ít nhất cô ta không say hoàn toàn.
Người đàn ông cao lớn đứng đó do dự một lúc, tôi quay lại nhìn anh ta, anh ta nói: "Cô ta uống nhiều quá, nên không còn tỉnh táo nữa rồi."
"Làm loạn xong rồi sao còn chưa chịu cút đi?" Tôi lạnh lùng đuổi anh ta đi.
Mã lão tam ngay lập tức vẫy tay ra hiệu, bọn côn đồ đi theo anh ta và rời khỏi quán bar với một sự khó chịu. Sau khi họ rời đi, quán bar lại tiếp tục với tiếng nhạc sập xình.
Tôi vừa lấy một ly nước trái cây, quay lại và Trần Gia Hân nói:
“Ngụy Giai Giai phải không?” Cô ta ngồi đối diện tôi và gọi tên tôi một cách chính xác.
Tôi sửng sốt, "Làm sao cô biết? Chúng ta chưa từng gặp nhau."
"Thế giới nhỏ như vậy, không phải ai cũng có thể đến bên tôi, chỉ có khả năng là một người." Trần Gia Hân suy nghĩ một chút mới nói.
Ai?
Cố Đình?
"Nếu cô đến gặp tôi vì muốn tôi rời khỏi Cố Đình, thì cô đã đạt được nguyện vọng của mình rồi đấy." Cô ta nói tiếp, sau đó lấy một chai rượu ngoại từ người phục vụ, tôi cảm thấy cô ta khá say rồi.
Ngược lại, sự xuất hiện của cô ta khiến tôi không thể không thắc mắc, lúc này đây, tôi cảm thấy mình giống như một vai phụ trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó, người đặc biệt tồn tại để chia cắt họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.