Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 35: Làm việc chăm chỉ




🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt 🐾
==================
Sáng hôm sau, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp cùng nhau rời giường.
Bởi vì Đoàn Chấp không có quần áo để thay, nên hắn vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, cũng may nhiệt độ trong phòng đủ cao, quần áo tối hôm qua bây giờ đã khô. Hắn vừa mặc quần áo vừa tính toán, lần sau tới phải mang theo mấy bộ quần áo tới.
Mà Quý Thư Ngôn vẫn đang ngơ ngác ngồi ở bên giường, nhắm mắt cài cúc áo cho mình, đầu vẫn còn gật gù từng chút một.
Đoàn Chấp mặc quần áo xong, quay đầu nhìn thấy Quý Thư Ngôn như vậy, nhịn không được cười, hắn đi tới, ngồi xổm xuống nắm lấy mắt cá chân Quý Thư Ngôn, giúp anh mang tất vào.
Quý Thư Ngôn bất ngờ bị nắm mắt cá chân, cả người đều tỉnh táo, "Em làm gì vậy?"
Đoàn Chấp không nghĩ nhiều, tuy hắn là một thiếu gia chơi bời, lười biếng, nhưng hầu hạ vợ mình thì vẫn được, hắn đứng lên, "Được rồi, đi ăn sáng thôi."
Khi xuống phòng bếp, Đoàn Chấp đeo tạp dề, rửa tay, bắt đầu chiên trứng gà, nói với Quý Thư Ngôn, "Anh đi làm nóng sữa nhé."
Quý Thư Ngôn nhìn động tác thuần thục của Đoàn Chấp, trong nháy mắt vô cùng hoài nghi rằng đây rốt cuộc là nhà của ai vậy.
Anh lấy sữa từ tủ lạnh ra, lại quay đầu lại nhìn Đoàn Chấp một cái.
Trong ánh nắng sớm mai, một chàng trai trẻ đẹp đang đập trứng vào chảo, máy nướng bánh mì tản ra mùi thơm ấm áp, cà phê vẫn đang được pha trong bình, cảnh này thực sự rất ấm cúng và nhẹ nhàng, gần như chính là gia đình mà Quý Thư Ngôn từng tưởng tượng, là thứ mà anh vốn sẽ có được.
Chỉ là lúc đó anh không nghĩ tới, "bà xã" của mình sẽ là một người đàn ông.
Quý Thư Ngôn không nhịn được mỉm cười, bỏ sữa vào lò vi sóng. Đoàn Chấp lúc này đang chiên thịt xông khói, dầu ở trong chảo đang xèo xèo, Quý Thư Ngôn đi qua, cầm lấy thớt nhỏ cắt hoa quả, còn thuận tiện đút cho Đoàn Chấp một miếng dưa hấu.
Hai người ở trong phòng bếp động tác rất nhanh, không bao lâu, đã bưng mấy phần bữa sáng ra ngoài, bởi vì thời gian không nhiều lắm cho nên hôm nay cũng làm đơn giản một chút, cả hai đều là trứng gà, thịt xông khói phối với một phần salad, còn có sữa và cà phê.
Quý Thư Ngôn thích cà phê đậm một chút, Đoàn Chấp ngược lại thích mùi sữa nồng đậm hơn.
Quý Thư Ngôn nhìn vài lần, trong lòng yên lặng nhớ kỹ.
Ăn sáng xong, Quý Thư Ngôn đưa Đoàn Chấp đến ga tàu điện ngầm, anh vốn muốn đưa Đoàn Chấp về trường học, nhưng sắp trễ giờ đến bệnh viện, thật sự là không kịp.
Xe dừng ở gần cửa tàu điện ngầm, anh nhìn Đoàn Chấp, trong lòng muốn nói gì đó, dù sao đây cũng là buổi sáng đầu tiên sau khi bọn họ yêu nhau.
Nếu ở trong phim tình cảm, lúc nam nữ chính chia tay cũng nên có một màn lãng mạn.
Nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể đưa tay sờ đầu Đoàn Chấp, "Cố gắng học tập. Có chuyện gì nhớ gọi cho tôi."
Đoàn Chấp bất đắc dĩ nở nụ cười, cảm thấy Quý Thư Ngôn thật sự rất giống trưởng khoa của mình.
Nhưng hắn cũng không trông cậy vào Quý Thư Ngôn đột nhiên thông suốt.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn cách tiết học đầu tiên ba mươi phút, lại nhìn Quý Thư Ngôn quần áo chỉnh tề, áo sơ mi cùng cà vạt được thắt tỉ mỉ, hắn không khỏi cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Hôm nay, Quý Thư Ngôn hiếm khi đeo cặp kính bạc, so với ngày thường càng thêm lạnh lùng, nghiễm nhiên là vẻ vừa cấm dục vừa rụt rè.
Ánh mắt Đoàn Chấp hơi tối lại, đứng thẳng dậy, tay lướt qua cần số, nắm lấy cà vạt của Quý Thư Ngôn, hơi dùng sức.
Quý Thư Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nghiêng về phía trước, dựa sang bên cạnh.
Đoàn Chấp hôn nhanh lên môi anh, còn cố ý phát ra một tiếng "chụt".
"Làm việc chăm chỉ nhé." Có qua có lại, Đoàn Chấp nhẹ giọng nói bên tai Quý Thư Ngôn.
Nói xong, hắn buông cà vạt Quý Thư Ngôn ra, xách túi xuống xe.
Sau khi đi được một hai mét, hắn mới xoay người, dưới ánh mặt trời hướng về phía Quý Thư Ngôn phất phất tay.
Quý Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, soi gương sửa cà vạt bị nhăn, không biết nên tức giận hay nên cười.
"Thô lỗ." Anh nhỏ giọng nói, đáy mắt lại giấu ý cười, quay đầu xe hướng về phía bệnh viện.
🐾 🐾 🐾
Đoàn Chấp giẫm lên tiếng chuông đi vào phòng học, cũng may bọn Quý Viên đã giúp hắn chiếm chỗ ngồi, ở hàng thứ ba từ dưới lên, không đến mức không nhìn thấy bảng, ngược lại đủ để tránh được tầm mắt chết chóc của giảng viên.
Vừa ngồi xuống vị trí, Lưu Tư Nguyên trong ký túc xá đưa sách cho hắn, thở phào nhẹ nhõm, "May cho cậu đấy, giờ này là giờ của lão Nghiêm, tí nữa sẽ điểm danh, trễ chút nữa kiểu gì cậu cũng bị ghim cho coi."
Đoàn Chấp nhận lấy nói một tiếng cảm ơn, "Biết mà, không phải đến vừa kịp lúc sao, nếu không được, tôi sẽ tìm lão Nghiêm xin nghỉ mà."
Năm ngoái hắn từng làm việc cho lão Nghiêm, xem như là nửa trợ giảng, lão Nghiêm đối với hắn coi như mắt nhắm mắt mở, chỉ cần hắn không trốn tiết, nói chuyện rất dễ dàng.
Trong lúc đang nói chuyện, lão Nghiêm đã đi vào phòng học, người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, tóc đã điểm bạc, ông có một khuôn mặt hiền lành, quả thật là sát thủ số một trong học viện, ma vương đánh trượt, hắn nhìn lướt qua phòng học vốn đang ồn ào ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh.
Lưu Tư Nguyên cũng im lặng, sau khi điểm danh xong thì thành thành thật nghe giảng, nhưng nghe được một nửa, cậu ta lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Anh Đoàn, hôm qua không phải sinh nhật anh sao, anh đi đâu vậy?"
Sinh nhật Đoàn Chấp năm ngoái, cô của hắn đến trường, giúp hắn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, bọn họ đều được mời đi. Năm nay Đoàn Chấp cãi nhau với người nhà, nghĩ lại thì chỉ có một mình, cho nên ký túc xá bọn họ hợp lại, quyết tâm muốn để cho Đoàn Chấp cảm thụ một chút sự ấm áp của bạn cùng phòng, hôm qua đều ở trong ký túc xá chờ, chuẩn bị cho Đoàn Chấp một bất ngờ.
Ai ngờ, đợi nửa ngày, những người khác tham gia thi đấu đều đã trở về, Đoàn Chấp lại đột nhiên biến mất, chỉ nhắn một tin, nói tối nay hắn có chuyện không trở về được.
Ba người bọn họ ở ký túc xá mấy mặt nhìn nhau, nghĩ mãi không hiểu.
Lưu Tư Nguyên vừa hỏi, hai người khác trong ký túc xá, Quý Viên và Sở Hạ cũng nhìn qua.
Bàn tay ghi chép của Đoàn Chấp dừng lại.
Hắn ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt tò mò của Quý Viên nhìn mình, Quý Viên vốn đã nhỏ, khuôn mặt lại còn rất trẻ con, nhìn hắn như vậy, thật sự làm khó cho hắn rồi, mặc dù là bạn cùng lứa tuổi nhưng lại quỷ dị sinh ra vài phần từ ái, thậm chí còn có chút áy náy.
Hắn có thể nói gì được chứ, nói hôm qua tôi không làm gì cả, chỉ là đi tìm cậu của cậu một chút, thuận tiện biến cậu của cậu thành bà xã của mình thôi à.
Nếu hắn dám nói như vậy, cho dù Quý Viên tính tình có tốt đến đâu, có lẽ cũng sẽ cầm băng ghế lên đánh hắn một trận.
Điều này không có lợi cho sự hòa bình trong ký túc xá.
Cũng không có lợi cho tình cảm của hắn và Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn chắc chắn không dám để Quý Viên biết sớm như vậy.
Bút của Đoàn Chấp ở trên tay dạo một vòng, tìm một cái cớ vạn năng, "Cùng bạn trải qua thôi."
"Bạn kiểu gì thế." Lưu Tư Nguyên lúc này lại khôn khéo, "Bạn nào mà bọn tôi lại không biết chứ, lại còn là trong ngày sinh nhật, không phải mọi người nên cùng nhau tụ tập một chút sao? Lão Đoàn, ông không công bằng, hôm qua bọn tôi ở ký túc xá chờ ông cả buổi chiều."
Quý Viên và Sở Hạ ở bên cạnh gật đầu.
Đoàn Chấp cười cười, đợt này quả thật là hắn thấy sắc quên bạn, "Xin lỗi, buổi tối mời các cậu ăn cơm bồi tội, ngày hôm qua thật sự có chuyện, bằng không cũng không dám để mấy cậu leo cây."
Lưu Tư Nguyên còn định nói gì đó, nhưng trên bục giảng lão Nghiêm đã bắt đầu giảng đề, hơn nữa còn nhấn mạnh sau này sẽ thi vào, cậu ta không dám không nghe, chỉ có thể lại cúi đầu đọc sách.
Nhưng ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm sách, đầu óc lại không nhàn rỗi, theo bản năng hỏi, "Lão Đoàn, không phải hôm qua ông đi hẹn hò chứ?"
Cậu ta cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không quá coi trọng, dù sao hình tượng độc thân của Đoàn Chấp đã xâm nhập vào lòng người.
Nhưng cậu ta không nghĩ tới, Đoàn Chấp thế mà thật sự "Ừ" một tiếng.
Lần này thì hay rồi, ba người đang viết đề đều ngây dại, cùng nhau nhìn Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp ngẩng đầu nhìn bảng đen, chậm rãi viết xong bước cuối cùng, mới nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nếu không thì sao chứ, đối tượng đương nhiên quan trọng hơn mấy cậu chứ."
......
Lưu Tư Nguyên, Quý Viên và Sở Hạ không nhịn được, đồng loạt phát ra tiếng: "Vãi!"
Lão Nghiêm nghe thấy động tĩnh bên này, uy nghiêm nhìn qua một cái, nhưng đúng lúc này, chuông tan học vang lên, ông nhíu nhíu mày, cũng không nói gì.
🐾 🐾 🐾
Vừa tan học, ba người khẩn cấp vây quanh Đoàn Chấp, ép hỏi đối tượng này rốt cuộc là ai.
Đáng tiếc Đoàn Chấp miếng kín như bưng, đến cuối cùng bọn họ cũng không có được một chút thông tin nào về chị dâu của mình.
"Người ấy thẹn thùng." Đoàn Chấp mặt không đỏ nói, mặt mày lại vô cùng sáng ngời, "Mới nói chuyện được một ngày, bị mấy cậu dọa chạy mất thì làm sao bây giờ, thời cơ đến tự nhiên tôi sẽ nói."
Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ vẻ mặt ghét bỏ bộ dáng đắc ý này, quả thực rất khó coi, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lúc trước bọn họ yêu đương hình như cũng là như vậy.
Đoàn Chấp không muốn nói, cũng không có ai bức hỏi nữa, chỉ nhịn không được chậc chậc cảm khái, không nghĩ tới người thanh tâm quả dục nhất trong ký túc xá, thế mà lặng lẽ nổ một cái tin tức lớn.
"Chị dâu nhất định là rất đẹp," Sở Hạ lắc đầu, "Nếu không làm sao có thể bắt được anh Đoàn cơ chứ?"
Quý Viên không phải là quân chủ lực bức hỏi, một mực ở bên cạnh nghe bát quái, nghe xong cảm thấy hứng thú nhìn Đoàn Chấp, "Là vầy sao, rốt cuộc xinh đẹp như nào chứ, so với Khúc Hạnh còn đẹp hơn sao?"
Khúc Hạnh là nữ minh tinh Quý Viên yêu thích, cô có vẻ ngoài thuần khiết, vòng eo thon và đôi chân dài miên man, là hình mẫu lý tưởng trong suy nghĩ của Quý Viên.
Đoàn Chấp nhìn ánh mắt tràn ngập sự tò mò của Quý Viên, bật cười ha hả.
Quý Thư Ngôn đương nhiên không phải kiểu này, anh nhã nhặn lại lạnh lùng, người không quen thậm chí sẽ cảm thấy anh khó gần. Chỉ có người quen mới biết, Quý Thư Ngôn chính là một quả hồng mềm mại, phải lột ra lớp vỏ mỏng bên ngoài mới có thể nếm được nước trái cây ngọt ngào bên trong.
Hắn thờ ơ nói, "Tất nhiên là so với Khúc Hạnh xinh đẹp hơn nhiều."
Ít nhất ở trong lòng hắn, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Quý Viên "wow" một tiếng, cảm thấy chẳng qua đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
"Trừ phi cậu cho tôi xem," Quý Viên lộ ra ánh mắt tự cho là rất cơ trí, "Nếu không tôi sẽ không thừa nhận đâu."
Đoàn Chấp từ ái sờ sờ đầu chó của đứa cháu trai lớn này, "Cậu sẽ được thấy."
- -------------------
Tùng Tử Trà:
Chỉ cần nói về đối tượng, luôn luôn phải trong sáng một chút (nghiêm túc gật đầu).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.