Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 47: Nồi nào úp vung nấy




🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾
========================
Quý Viên ủ rũ trở về phòng, từ phía sau nhìn lại giống như một quả bí đao nhỏ.
Cậu lặng lẽ tắm rửa, nằm trên giường suy nghĩ về cuộc sống.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu chợt nhận ra một vấn đề
Tuy rằng nhà cậu có phòng cho khách, cũng đặc biệt sắp xếp cho Đoàn Chấp một căn phòng.
Nhưng lúc này, Đoàn Chấp đang ngủ nơi nào?
Mé nó!
Cậu bật dậy, mặt cũng biến thành màu xám trắng.
Đoàn Chấp, cái con người không biết xấu hổ kia, sẽ không đang nằm trên giường của cậu mình chứ!
Cậu ôm chăn vịt con của mình, trong lòng vô cùng rối rắm, rất muốn gõ cửa phòng cậu mình nhìn một cái.
......
Quý Viên đoán không sai chút nào.
Đoàn Chấp không hề nghĩ tới chuyện ngủ ở phòng cho khách, chẳng qua hôm nay xảy ra nhiều chuyện, Quý Thư Ngôn ngày mai còn phải đi làm, hai người không làm gì, chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm.
Mục tiêu cuộc trò chuyện chính là Quý Viên.
Quý Thư Ngôn nói còn tùy thuộc vào tình hình, Quý Viên chấp nhận cũng là chuyện sớm muộn thôi.
"Nó chỉ là hơi sốc một chút thôi, không phải chuyện gì to tát." Quý Thư Ngôn rất bình tĩnh nói, "Nhóc mít ướt đó dù sao cũng phải khóc hai ngày, khi còn bé, nói sao nó cũng không chịu cầm lấy bông hoa hồng nhỏ, chỉ òa lên khóc đòi anh ôm thôi."
Đoàn Chấp bật cười thành tiếng.
Hắn nhìn Quý Thư Ngôn, "Hai chúng ta giống hệt một đôi cha mẹ ấy, hiện tại đang thảo luận về sự nổi loạn tuổi dậy thì của con cái ấy nhỉ?"
Quý Thư Ngôn không nhịn được, khóe môi cũng cong lên.
"Em ít chiếm tiện nghi Quý Viên xíu đi," Anh nói, "Nó chỉ không cứng đầu với anh thôi, còn em thì chưa chắc đâu."
Đoàn Chấp không quan tâm, hắn kéo Quý Thư Ngôn lại gần, ôm chặt vào lòng, "Ầm ĩ thì ầm ĩ thôi, em là mợ cậu ấy, không thèm chấp." Hắn nói rồi lại cân nhắc chuyện khác, "Nếu một ngày nào đó cậu ấy đổi giọng gọi em là mợ, có phải em phải phát cho cậu ấy một bao lì xì không?"
Càng nói càng không đứng đắn.
Quý Thư Ngôn ở dưới chăn đá hắn một cái.
Nhưng cả hai nhìn nhau lại cười rộ lên.
Tóm lại, hôm nay mặc dù thăng trầm, tràn ngập kích thích, những lễ giáng sinh năm nay cũng không tính là một ngày tồi tệ.
Đoàn Chấp khẽ hôn lên hai má Quý Thư Ngôn, hạ thấp giọng, ở bên tai anh nói, "Chú Quý, thật ra hôm nay cháu vui lắm."
Quý Thư Ngôn đã có hơi mệt mỏi, mông lung mở mắt nhìn hắn.
Nhưng Đoàn Chấp cũng không có ý trả lời, anh cố gắng chống đỡ nhìn chằm chằm trong chốc lát, rồi lại nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Đoàn Chấp cười cười, ôm anh vào trong ngực.
Hắn vui vì điều gì ư?
Không phải Quý Thư Ngôn cuối cùng cũng ngả bài với Quý Viên, mà là Quý Thư Ngôn chém đinh chặt sắt nói, bọn họ là nghiêm túc, sẽ ở bên nhau cho đến chết.
Chuyện này khiến hắn cảm động hơn bất cứ điều gì khác.
Quý Thư Ngôn của hắn, từ khi mở miệng nói yêu hắn, thật sự không có một chút lùi bước.
🐾🐾🐾
Ngày hôm sau, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp đều dậy rất sớm, vốn tưởng rằng Quý Viên sẽ nằm trên giường, không nghĩ tới bảy giờ rưỡi, cậu cũng lắc lư từ trong phòng ra, trên mắt là hai quầng thâm, vừa nhìn đã biết là cả đêm không được ngủ ngon.
Cậu vừa vào phòng bếp, đã thấy Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp cùng nhau làm bữa sáng, Đoàn Chấp trả lại tạp dề cho Quý Thư Ngôn, buộc xong còn hôn lên mặt Quý Thư Ngôn một cái.
Đồ không biết xấu hổ.
Sắc mặt Quý Viên tái mét, cứng rắn chen vào giữa Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp, nhìn chằm chằm bánh trứng trong nồi, lớn tiếng nói, "Cháu muốn thêm thịt xông khói!"
Quý Thư Ngôn nhìn cậu một cái, không gợn sóng, "Thêm rồi, còn thêm cho cháu một miếng phô mai và chà bông, cả một ít rau diếp cắt nhỏ nữa."
Đều là thứ Quý Viên thích.
Quý Viên nghẹn lời, nhìn xung quanh, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn yến mạch, quả bơ đã được cắt nhỏ và trộn với nước sốt salad, cậu cũng chẳng còn thêm được bất cứ yêu cầu gì.
Nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ không đi, ôm lấy cậu của mình không buông tay.
Đoàn Chấp không thèm so đo, đánh hai quả trứng vào nồi, còn hỏi Quý Viên có muốn thêm hạt tiêu đen không.
Quý Viên thâm đại cừu thâm nhìn chằm chằm mặt Đoàn Chấp, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng cảm thấy người này đáng ghét như vậy, nhưng Đoàn Chấp lại nhìn cậu bằng vẻ mặt từ ái, cậu chỉ hứ một tiếng, rồi phun ra một chữ, "Muốn."
🐾🐾🐾
Ăn sáng xong, nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học.
Quý Thư Ngôn không kịp đưa bọn họ tới trường, đành để cho bọn họ tự mình bắt xe về trường học.
Đứng ở cổng, Đoàn Chấp phải nhẫn nhịn lắm, mới không ở trước mặt bóng đèn nhỏ kia, cưỡng hôn anh.
Quý Thư Ngôn đứng dưới bậc thang, thấp hơn Đoàn Chấp không ít, anh móc lấy tay Đoàn Chấp, vuốt ve ngón tay cái của hắn một chút, "Anh đi trước đây, hai ngày nữa là tết dương lịch, hai đứa có về không?"
"Có ạ."
Quý Thư Ngôn quay đầu nhìn Quý Viên đang làm cảnh bên cạnh.
Quý Viên bĩu môi, nhưng cũng gật đầu.
Quý Thư Ngôn cười cười, đưa tay sờ sờ đầu cậu, "Về trường nhớ ngoan ngoãn nghe lời đó biết chưa, có chuyện gì thì cứ gọi cho cậu."
Quý Viên thầm nghĩ, mình thì có thể có chuyện gì được cơ chứ.
Nhưng cậu vẫn nói, "Cháu biết rồi ạ."
🐾🐾🐾
Đoàn Chấp cùng Quý Viên ngồi xe trở về trường học.
Đây có lẽ là thời điểm xấu hổ nhất đời này của hai người bọn họ, cả một đường đi đều không nói gì, Quý Viên cúi đầu chơi điện thoại di động, Đoàn Chấp nhìn cậu trong chốc lát, cũng buông tha ý nghĩ nói chuyện, quyết định để Quý Viên thanh tĩnh ở một mình.
Nhưng khi xuống taxi, lúc đi về phía ký túc xá, mắt thấy sắp đến ký túc xá, hắn lại nghe thấy Quý Viên hỏi mình, "Anh thật sự, thích cậu em sao?"
Đoàn Chấp dừng bước.
Hắn ngẩng đầu nhìn Quý Viên, đôi mắt Quý Viên thật ra có hơi sưng lên, có lẽ hôm qua cậu đã khóc, hắn và Quý Thư Ngôn đều nhìn ra, nhưng lại nghĩ đến lòng tự trọng của Quý Viên, ai cũng không vạch trần.
Nhìn Quý Viên như vậy, hắn thu liễm sự bất cần đời thường, nghiêm túc trả lời, "Tôi không thích anh ấy, tôi yêu anh ấy."
Hắn nói, "Trước khi gặp cậu của em, tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở bên cạnh một ai đó, em nói tôi ngu ngốc cũng được, nói tôi không tim không phổi cũng chả sao, nhưng sau khi gặp anh ấy, tôi thậm chí còn nghĩ đến cả chuyện mình sẽ chôn cất ở đâu khi về già," Hắn mỉm cười, "Sẽ chôn ở bên cạnh anh ấy, kiếp sau vẫn là một đôi."
Quý Viên nổi da gà.
Cậu liếc mắt nhìn Đoàn Chấp một cái, "Anh có thể nghĩ chuyện may mắn hơn tí được không?"
Đoàn Chấp không hiểu, "Tôi thấy mình rất lãng mạn mà, lúc tôi nói chuyện với cậu em, rõ ràng anh ấy còn rất nghiêm túc thảo luận với tôi, nói có thể được mà."
Quý Viên lần này không nhịn được nữa, trợn trắng mắt.
Cái gì gọi là nồi nào úp vung nấy, coi như hôm nay cậu đã được tận mắt chứng kiến.
Nói xong, cậu không muốn để ý tới Đoàn Chấp nữa, chạy thẳng vào ký túc xá trước.
- -------------------
Tùng Tử Trà:
Hôm nay tôi phải đi chơi mất rồi ~ Nên chương này rất ngắn, tôi biết mà (○'ε'○)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.