Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 48: "Cậu ta không sinh con được!"




🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾
========================
Hai ngày sau đó, giữa Đoàn Chấp và Quý Viên đều sóng yên biển lặng.
Quý Viên ngoại trừ im lặng hơn bình thường một chút, nhìn không ra có bất cứ thứ gì không đúng. Hai người còn lại trong ký túc xá ngược lại lại chú ý tới điểm này, nhưng ai cũng không đoán ra được nguyên nhân chân chính, còn lén lút nói với Đoàn Chấp, Quý Viên có phải đang động lòng với ai hay không hay thích ai đó chẳng hạn, cho nên mới u sầu như vậy hỏ.
Đoàn Chấp đang uống nước, nghe vậy suýt chút nữa bị sặc.
Quý Viên mà động lòng với người khác, vậy thì đã dễ hành sự rồi, mặc kệ Quý Viên thích ai, hắn trói cũng sẽ trói đưa người cho Quý Viên.
"Không có chuyện gì đâu, đừng suy đoán lung tung." Hắn bật cười, lại như có điều suy nghĩ, "Nhưng nếu mấy cậu có đối tượng thích hợp, cũng có thể giới thiệu cho Quý Viên. Ký túc xá của chúng ta chỉ còn lại mỗi mình cậu ấy, cũng hơi đáng thương thật."
Bóng đèn điện nhỏ này nếu tự mình nếm thử nỗi khổ của tình yêu, chắc chắn sẽ không có thời gian quản hắn và Quý Thư Ngôn.
Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ nghĩ cũng đúng, nhao nhao tìm bạn gái mình tìm viện trợ bên ngoài.
🐾🐾🐾
Quý Viên không hề hay biết toàn bộ ký túc xá đang lo lắng chuyện chung thân đại sự của mình.
Gần đây cậu hiếm khi biến mình thành một mỹ nam yên tĩnh, cho dù sắp phải thi cuối kỳ, nhưng vẫn dành thời gian đọc mấy bộ truyện tình yêu thuần khiết do nữ sinh trong lớp đề cử.
Vâng, tình yêu thuần khiết.
Vốn nghe tên thì tưởng là đứng đắn, kết quả tất cả đều là truyện đồi trụy giữa hai người đàn ông, thấy tam quan của mình sắp tan nát, bèn trốn ở trên giường rít gào lần nữa.
Trên đời này sao lại có chuyện hoang đường như vậy.
Thật kì cục, nhìn lại lần nữa nào.
Chỉ nhìn thấy hai quầng thâm mắt càng ngày càng lớn.
Điều này cũng trực tiếp khiến cho ánh mắt lúc cậu nhìn thấy Đoàn Chấp đều quái lạ, động một chút nhìn về phía eo Đoàn Chấp, cảm thấy Đoàn Chấp cũng không dễ dàng gì.
Nhưng đúng như Quý Thư Ngôn đoán, cậu cũng không thật sự rối rắm được mấy ngày.
Văn phong đồi trụy quả nhiên có hiệu quả rõ rệt, chưa được hai ngày đã đến Tết Nguyên Đán.
Lúc mình và Đoàn Chấp được cậu đón về nhà, thì hẳn đã sớm nhìn thấu mọi thứ.
Ngồi ở ghế sau nhìn cậu mình cùng Đoàn Chấp mắt qua mày lại, nhưng lại thấy có mặt cậu nên khổ sở kiềm chế lại, cậu chẳng những không cảm thấy khó chịu, còn tâm như bàn thạch, điếc không sợ súng.
Rất thong dong, không hổ là một người đàn ông trưởng thành.
Quý Viên tự khen ở trong lòng.
🐾🐾🐾
Suốt ba ngày nghỉ Tết Dương lịch, Quý Viên không hề phản đối chuyện Đoàn Chấp ở nhà mình, giống như đã hoàn toàn quên mất một chút chuyện không vui lúc trước, vẫn ở chung với Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp như thường lệ.
Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp không ai chậm chạp, đều nhận ra thái độ của Quý Viên đã thay đổi.
Hai người bọn họ sau lưng Quý Viên thảo luận, đều cảm thấy Quý Viên hẳn là đã chấp nhận rồi. Chỉ là hiếm khi da mặt mỏng, ngượng ngùng chính miệng nói cho bọn họ biết.
Cho nên vào ngày cuối cùng sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Quý Thư Ngôn lừa Đoàn Chấp ra ngoài, cùng Quý Viên tâm sự ở chiếc bàn ngoài sân.
🐾🐾🐾
Quý Viên còn lấy một chai rượu trái cây, Quý Thư Ngôn không ngăn cản cùng cậu uống hai chén.
Trước mặt bọn họ là một cái bàn dài, khảm ở trong vách tường, ngồi ở trước bàn có thể ngắm phong cảnh ngoài sân, hôm nay cũng có tuyết rơi, hoa mai trong sân nở rộ, cánh hoa màu vàng nhạt trong suốt, ở trong bóng đêm mông lung uyển chuyển.
Quý Viên nhìn ra ngoài cửa sổ, hai má đỏ bừng giống như muốn nói gì đó, nhưng lại cứ im lặng chẳng nói gì.
Quý Thư Ngôn cũng không giục cậu, tự mình chậm rãi uống rượu.
Một ngày tuyết rơi như vậy, ngược lại khiến cho anh nhớ tới thời điểm Quý Viên sinh ra, sinh nhật Quý Viên thật ra là vào đầu xuân, sau tết Nguyên Tiêu thì sẽ đến sinh nhật Quý Viên.
Đáng lẽ vào đầu xuân thì thời tiết hẳn là dần dần ấm áp, nhưng năm đó thời tiết lại vô cùng lạnh, lúc Quý Viên sinh ra, còn có một trận tuyết xuân.
Ngây thơ, lạnh nhạt, gió thổi quét qua mặt đau rát, khi đó anh mới mười ba tuổi, bản thân vẫn còn là một đứa nhỏ, đi theo cha mẹ đến bệnh viện, chờ Quý Minh Ưu sinh con. Nhưng anh căn bản không có hứng thú với đứa cháu trai đột nhiên tới này, Quý Viên nằm ở trong nôi em bé, anh cũng rất thờ ơ, chỉ cảm thấy chị mình vừa sinh xong rất vất vả, luôn ngồi ở bên giường Quý Minh Ưu.
Vẫn là Quý Minh Ưu giao con trai mình cho anh, cười nói với anh, "Thư Ngôn, em ôm nó nhé."
Anh không tình nguyện vươn tay, căn bản không biết phải ôm một đứa bé mềm mại như đậu hũ này như thế nào, vẻ mặt viết đầy chữ kháng cự, rồi lại không thể bác bỏ ý tứ của Quý Minh Ưu.
Nhưng lúc thật sự ôm lấy Quý Viên, trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Trong miệng Quý Viên còn phồng lên một bong bóng sữa nhỏ, bụp một tiếng vỡ ra, ở trong lòng anh không có bất kỳ phản kháng hay khó chịu nào, từ đầu đến cuối ngủ vô cùng ngoan, thậm chí còn dán lên người anh.
Anh ngẩn người, nhéo bàn tay nhỏ bé đang nắm thành nắm đấm của Quý Viên, mềm mại như không xương, như thể chỉ cần nhéo một cái thì sẽ vỡ vụn, khiến lòng anh tự dưng sinh ra một niềm bối rối.
Anh không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn Quý Minh Ưu, mà Quý Minh Ưu vẫn đang mỉm cười nhìn anh.
"Thư Ngôn, chúng ta lại có thêm một thành viên trong gia đình." Cô nói.
Gia đình.
Lúc ấy anh mới mười ba tuổi, chưa ý thức được trọng lượng của hai chữ này, nhưng hiện tại anh đã ba mươi ba tuổi, tâm tình đã hoàn toàn bất đồng.
Quý Thư Ngôn đột nhiên có chút cảm thán, anh sờ sờ đầu Quý Viên, "Sao trong chớp mắt, cháu đã lớn đến từng này rồi."
Quý Viên đang kìm nén sức mạnh, cho rằng Quý Thư Ngôn muốn cùng mình nói chuyện về Đoàn Chấp, nhưng đợi nửa ngày, lại chờ được một câu như vậy.
Cậu mờ mịt nhìn Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn thu tay lại, một tay vuốt ve ly thủy tinh đựng rượu, có lẽ trong đêm đông yên tĩnh như vậy, ký ức sẽ luôn lặng lẽ ùa về.
Anh nói với Quý Viên, "Vừa rồi, đột nhiên cậu nhớ tới lúc cháu mới sinh, khi đó cháu còn nhỏ xíu, ngủ ở bên cạnh mẹ, giống như một con khỉ con vậy."
"Khi đó cậu cũng mới chỉ học trung học cơ sở, căn bản không hiểu làm thế nào để yêu thương cháu, cậu nghĩ cháu chỉ là một con khỉ con, còn không biết nói chuyện, cũng chẳng nhìn ra chỗ nào thông minh, cả ngày chỉ biết oa oa khóc lớn, không đáng yêu gì sất," Anh nhìn Quý Viên, cười cười, "Nhưng bây giờ cậu hiểu rồi. Cháu cho dù có là một thằng ngốc, đối với chúng ta mà nói, cũng là đứa trẻ ngốc duy nhất trên thế giới này."
Ai cũng sẽ hy vọng con cái mình văn thao võ lược, mọi thứ đều tinh thông.
Nhưng cho dù Quý Viên là một đứa trẻ ngốc nghếch, bọn họ vẫn sẽ yêu cậu, bởi vì đây là Quý Viên, là đứa nhỏ độc nhất vô nhị nhà bọn họ.
Quý Viên khẽ hé môi, ngơ ngác nhìn cậu mình.
Một lát sau, cậu buông ly rượu ra, giang tay ôm lấy Quý Thư Ngôn.
"Cháu cũng vậy." Cậu đem đầu mình buồn bực vùi trong ngực Quý Thư Ngôn, "Mặc kệ cậu có tài giỏi như thế nào, có thông minh hay không, chỉ cần cậu là cậu của cháu, cháu đều sẽ yêu cậu vô điều kiện."
Quý Thư ngôn bật cười, vỗ vỗ lưng Quý Viên.
Anh còn quá trẻ, ngày thường trông anh không khác gì một người trẻ tuổi mới bước chân vào xã hội, duy chỉ có ở trước mặt Quý Viên, anh mới giống một trưởng bối thành thục, dịu dàng nhất.
"Cậu biết." Anh nói. Nhưng Quý Viên lại không buông anh ra, vẫn tiếp tục ôm lấy, một hơi đem toàn bộ lời trong lòng nói ra, "Hai ngày nay cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Cháu không có quyền can thiệp vào chuyện cậu thích ai. Cậu thích ai cũng được, miễn là cậu hạnh phúc là được rồi. Lúc đầu cháu không thể chấp nhận, cũng không thực sự phản đối, cháu chỉ... Cháu chỉ hơi sốc một chút."
Cậu bĩu môi, nghĩ thầm chuyện này cũng đâu thể trách mình.
Có ai phát hiện bạn cùng phòng của mình trở thành mợ mình, đều bị dọa thành kẻ ngốc thôi.
"Nhưng bây giờ cháu thông suốt rồi," Cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên trong lòng Quý Thư Ngôn, lộ ra một khuôn mặt có chút thẹn thùng, "Cháu đột nhiên cảm thấy Đoàn Chấp cũng rất được."
Quý Thư Ngôn tuy đã sớm đoán được, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười, trêu chọc cậu, "Cháu cảm thấy em ấy được chỗ nào?"
Quý Viên nghiêm túc, đêm cho Quý Thư Ngôn nghe, "Đầu tiên, cậu ta lớn lên đẹp trai, con gái thì không nói tới rồi, nếu bên trong đám đàn ông mà muốn tìm một người tương đương với cậu ta thì không dễ đâu. Tiếp theo cậu ta cũng thông minh lắm, đứng top 5 tỉnh trong kì thì đại học đó, con người cũng rất tốt, nếu không cháu cũng chẳng làm bạn với cậu ta đâu. Nhưng quan trọng nhất, cậu ta thích cậu."
Đó là lý do tại sao cậu đã suy nghĩ ra.
Quý Viên tự nhận mình rất khôn khéo khi nói chuyện này với cậu của mình, "Cậu ta trẻ hơn cậu nhiều như vậy, có thể ở bên cậu rất nhiều năm, cậu ta còn yêu cậu đến chết đi sống lại, tất nhiên cũng sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt. Vậy thì cháu còn gì nữa đâu mà phải lo lắng."
Những cuốn tiểu thuyết tình yêu thuần túy những ngày này đã dạy cho cậu một bài học sống động.
Cái gì mà cặn bã, ti tiện, máu chó, lung tung bậy bạ đủ kiểu, nhìn thấy cậu sửng sốt hồi lâu, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Lại nhìn Đoàn Chấp đối với cậu mình ngoan ngoãn, thuận theo như vậy, cậu ôm trái tim nhỏ, nghĩ thầm không bằng cứ như vậy đi, so với để cậu của mình coi trọng một tên cặn bã thì tốt hơn nhiều.
Quý Thư Ngôn lần này thật sự bật cười, những ưu điểm này của Quý Viên, anh đương nhiên đều biết, nhưng Quý Viên thế mà có thể nghĩ đến phương diện này, còn nghiêm túc phân tích, điều này khiến anh thật không ngờ tới.
Anh mỉm cười hỏi, "Theo như cháu nói, vậy cậu và Đoàn Chấp ở cùng một chỗ, chẳng phải là cậu đang chiếm lợi người ta à?"
Để Quý Viên quay vòng vòng nào.
Vô tình khen Đoàn Chấp quá nhiều, cậu thế mà lại không có được ưu thế gì. Tuy rằng đều là cao phú soái như nhau, nhưng cậu nhìn kiểu gì cũng là trâu già gặm cỏ non.
"Vậy thì cũng không hắn," Quý Viên ấp úng, "Cậu ta có khuyết điểm, khiến cho cháu vô cùng đau lòng"
Quý Thư Ngôn nhướng mày, "Khuyết điểm gì?"
Quý Viên không nói ngay.
Cậu cầm bình rượu lên, rót chút rượu vào trong chén, uống một hơi cạn sạch, mới mạnh mẽ đặt ly rượu lại bàn, trái tim lớn hơn được một xíu, lớn tiếng nói, "Cậu ta không sinh con được!"
Những lời này uy lực thật sự quá lớn.
Quý Thư Ngôn sững người tại chỗ.
Đợi đến khi phản ứng lại, anh dở khóc dở cười nhìn Quý Viên, "Cháu đang nghĩ cái gì vậy..."
Quý Viên lại cảm thấy rất oan ức, "Cháu nói đúng mà."
Cậu nhìn Quý Thư Ngôn với vẻ mặt vô cùng thương tâm, "Cháu vẫn chờ cậu sinh cho cháu một em gái."
Cậu đã luôn luôn, luôn luôn nghĩ rằng mình có thể sẽ có một em gái.
Nếu không thì, một đứa em trai, cậu cũng không ghét bỏ.
Trong lòng cậu tràn ngập chờ mong, chờ cậu mình lập gia đình, giống như ba mẹ cậu sống một cuộc sống hạnh phúc, sinh thêm một đứa bé đáng yêu, cậu nhất định sẽ trở thành người anh tốt nhất.
Hiện tại thì hay rồi, đừng nói em gái, em trai cũng không còn.
Quý Viên buồn bực muốn chết, ôm bình rượu than thở.
Nhưng Quý Thư Ngôn ở bên cạnh lại dần dần thu lại vẻ đùa giỡn ban đầu.
Anh nhìn những bông tuyết vụn không biết từ lúc nào đã dừng lại ngoài cửa sổ, nhìn hoa mai vàng trong sân, cây cà gai leo ở góc tường, còn có cả cây phong ở giữa sân.
Gốc cây phong kia, là năm thứ hai ba mẹ Quý Viên qua đời, sau khi anh và Quý Viên chuyển vào biệt thự này, hai người cùng nhau trồng, ban đầu vô cùng gầy yếu, mỏng manh, của người khác không cần, được Quý Viên làm nũng nhặt về, nói cây nhỏ rất đáng thương, lúc này hai người mới cùng nhau trồng vào trong sân.
Anh thì thầm, "Sẽ không có em gái. Từ đầu đã không có."
Anh nhìn Quý Viên, "Từ năm thứ hai cậu đưa cháu về bên cạnh mình, cậu đã hạ quyết tâm, đời này chỉ cần một đứa trẻ là cháu."
- -------------------
Tùng Tử Trà:
Khi công việc của Quý Viên đã ổn định, thì có thể ngọt ngào sống chung. Không biết các bạn đã phát hiện ra chưa nhỉ, Quý Viên cho rằng Đoàn Chấp thật sự là "mợ" đó nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.